Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Người sẽ nghi ngờ chuyện này không đơn giản không chỉ có mình Tả Ngôn.
Sau khi được Quý Minh Trì hỏi, Trịnh Vĩ Hoa đột nhiên có chút lo lắng.
Nhưng nói chuyện lại không quá để ý, hơn nữa ông còn đề nghị một chút, "Trước kia lúc chúng tôi động thủ không biết nặng biết nhẹ, khiến trên lưng đứa bé kia bị thương, vết thương chừng cỡ bàn tay."
Tả Ngôn biết trên người Tạ Hào quả thật có một vết sẹo ngay chỗ thắt lưng oa.
Trên người Quý Minh Trí mặc dù có mấy chỗ bị thương, nhưng những vết thương đó không có vết nào ở trên lưng, trên người Hoắc Viễn ngay cả một vết sẹo cũng không có.
Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía Tạ Hào.
"Bác sĩ Tạ..."
"Trên lưng tôi quả thật có sẹo, hẳn là có vài người vào buổi sáng cũng có chú ý đến."
Tạ Hào nhìn mọi người xung quanh, không e dè thừa nhận.
Tả Ngôn khó có được mà chột dạ, nếu đêm qua không phải do cậu không khống chế được tay của mình thì hôm nay Tạ lão đại cũng sẽ không bị người khác hoài nghi.
Lục Vy Vy hô to, "Vậy anh chính là đứa trẻ bị bắt cóc kia!"
Tả Ngôn cho rằng bằng vào năng lực của hắn, Tạ Hào nhất định có thể mang mình từ vòng vây này thoát ra.
Nhưng hắn không có.
Đã vậy hắn còn thừa nhận.
"Tôi chính là con trai của vợ chồng Thẩm gia."
Lúc này Tạ Hào nói chuyện dùng loại ngữ điệu không nhanh không chậm, trên mặt hắn thậm chí còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, hắn nhìn Trịnh Vĩ Hoa, "Bác Trịnh, đã lâu không gặp."
Một tiếng bác Trịnh, khiến Trịnh Vĩ Hoa hoảng loạn lùi về sau mấy bước.
"Cậu... cậu..."
Những người khác ở đây hiện tại đều cảm thấy sợ đến nổi da gà, như vậy mọi chuyện đều rõ ràng rồi.
Vài người này đã từng bắt cóc hắn, gián tiếp khiến ba mẹ hắn mất đi, lần này hắn chính là đến báo thù!
Quý Minh Trí không quá tin tưởng, "Bác sĩ Tạ, là anh giết bọn họ?"
Tạ Hào đứng dưới ánh mặt trời, ánh sáng màu vàng nhạt rơi trên người của hắn, đôi mắt màu nâu nhạt kia cong cong.
"Không phải."
"Sao lại không phải! Mới vừa nãy anh đã thừa nhận hết rồi! Nếu không phải là anh đến báo thù vậy tại sao người chết không phải những người khác chứ!"
Tạ Hào nghe loại thanh âm xé rách cổ họng này có chút không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Lục Vy Vy co rúm người lại một chút, cô một giây thôi cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này, cô sắp điên đến nơi rồi!
"Cảnh sát Quý, hung thủ hiện tại đang đứng ngay trước mặt anh, anh còn không mau bắt lấy hắn à!"
Hiện tại Quý Minh Trí đang có chút do dự, cái cân công bằng trong lòng hắn ta có khuynh hướng nghiêng về hướng bác sĩ Tạ sẽ không giết người, nhưng hiện tại những chứng cớ tìm được lại chỉ về hướng hắn.
Những người còn lại cũng không hề nghĩ nhiều như hắn ta, đây chính là tên cuồng giết người đã giết ba người đó!
Nếu không bắt hắn lại, ai biết được sau khi hắn báo thù xong có nhảy qua tiếp tục động thủ với bọn họ không chứ?
Số người còn sống là mười người, hết bảy người đều cho rằng Tạ Hào nhất định là hung thủ, cũng đề nghị nhất định phải nhốt hắn lại.
Lần này cũng không chỉ là hoài nghi như những lần trước, mà cực kỳ xác định.
Vào lúc những người khác đều đồng ý, Tả Ngôn đứng ra nói: "Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn ở cùng một chỗ với tôi, căn bản không có thời gian để giết người."
"Cậu có ngốc hay không vậy, còn dám đứng ra nói chuyện thay hắn!"
"Tôi thấy không chừng hai người các cậu đều cùng một giuộc với nhau! Cả ngày đều dính lại một chỗ, buổi sáng hai người còn ôm nhau ngủ, đúng là biến thái!"
Tả Ngôn không còn gì để nói mà nhìn cô, ôm nhau ngủ và biến thái không hề liên quan gì đến nhau dù chỉ là một cọng lông, chị à, chị có thể đừng cắn bậy không?
Lúc trước khi Tạ Hào bị mọi người nói là hung thủ hắn cũng không hề nói một câu, ngược lại còn mang bộ dáng như đang xem cuộc vui mà nhìn bọn họ.
Nhưng vào lúc này hắn đột nhiên nhìn Lục Vy Vy nói: "Cô vừa mới nói gì?" ( Dám bảo bé nhà anh BT, mày chết chắc rồi con:))
Nữ nhân bị doạ đến run run, thấy bên phe mình có nhiều người như vậy, giữ vững nội tâm, "Hai tên nam nhân lớn già cả đầu cả ngày còn dính chặt cùng một chỗ không phải biến thái thì là gì! Tôi thấy không chừng người đều là do cả hai người cùng nhau giết!"
Nụ cười trên mặt Tạ Hào hạ xuống, bộ dáng mặt không đổi sắc khiến vài người cảm thấy căng thẳng.
Tả Ngôn nhanh chóng nắm lấy tay hắn, vuốt vuốt lông, đừng tức giận, lão đại anh không cần phải so đo với loại người như bọn họ.
Nhìn tôi nè, tôi rất kiên định mà đứng về phía anh, tôi tin rằng anh không phải hung thủ giết người, cùng lắm chỉ là một người đứng xem cuộc vui thôi.
Giờ phút này trong lòng nhiều người đã kết cục đã định, Tạ Hào là người có hiềm nghi lớn nhất.
Khi bọn họ muốn nhốt Tạ Hào lại, Tả Ngôn thật kiên định mà đứng ra, "Tôi cũng cùng đi với hắn."
Những người khác đều dùng loại ánh mắt 'Cậu điên rồi' để nhìn cậu, Tả Ngôn nó: "Tôi tin rằng hắn không phải hung thủ."
Ánh mắt Tạ Hào sững sờ trong nháy mắt, chợt loé lên rồi biến mất.
...
Tả Ngôn đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bọn họ đang nâng thi thể đi, tên họ Trịnh kia vừa nhấc thi thể lên tay liền run rẩy, với nhiêu đó công phu của ông, chỉ trong chốc lát, Trần Gia Dữ đã bị rơi xuống mặt đất hai lần, Tả Ngôn chỉ nhìn thôi mà đã cảm thấy có vẻ vô cùng thê thảm.
Quả nhiên là người thì không thể làm chuyện xấu.
"Đang nhìn nhìn vậy?"
Tả Ngôn cảm nhận được hơi thở ấm nóng truyền đến bên tai, chỉ chỉ Trịnh Vĩ Hoa ở ngoài.
Tạ Hào đứng từ sau ôm lấy thắt lưng của cậu, "Tại sao lại nhìn ông ta?"
Lão đại, anh không phát hiện ra hai ta hiện tại có hơi nhàm chán à?
Tả Ngôn nói: "Đang nghĩ xem đêm nay ông ta có bị giết hay không."
Tạ Hào nói: "Nếu ông ta không chết?"
Tả Ngôn nói: "Vậy chúng ta sẽ bị nhốt ở chỗ này luôn."
Hơn nữa cậu cảm thấy tên hung thủ kia nhất định có ý nghĩ như vậy, sau khi giết người xong thì đem mọi tội danh đều đổ lên đầu Tạ thần kinh.
Ngón tay của Tạ Hào theo quần áo của cậu mò lên phía trước, "Nếu ông ta chết thì sao?"
Nếu ông ta chết vậy hung thủ không phải anh, chuyện này còn gì để giải thích nữa chứ.
Thiếu niên thoạt nhìn có chút phiền não, cau mày, "Vẫn thấy ở đây an toàn nhất."
Ngón tay của Tạ Hào dừng ở chỗ hầu kết của cậu, nhẹ nhàng ấn ấn một chút.
Nghe thấy cậu nói như vậy, đầu ngón tay tạm dừng trong nháy mắt, nửa ngày sau lồng ngực chấn động, giọng nói nhẹ nhàng từ trong miệng của hắn phát ra, hắn nhìn người bên ngoài, ánh mắt sâu thẩm, "Cậu không sợ, người chết là cậu à?"
Tả Ngôn ngẩng đầu, chỉ thấy khoé môi của Tạ Hào ôm lấy một nụ cười nhìn cậu, ánh mắt kia, sâu không thấy đáy.
Tả Ngôn chợt có gan hỏi: "Anh sẽ giết tôi ư?"
Tạ Hào cười khẽ, "Sao lại có thể."
Sau đó liền buông cậu ra đi qua một bên.
Tả Ngôn đưa lừng về phía hắn hít sâu một hơi, cả khuôn mặt đều hơi nhăn lại.
Sau đó liền vì câu trả lời thông minh của mình mà like một cái.
Tả Ngôn: "Hệ thống, biểu hiện của ta sao?"
Hệ thống: "Bộ dạng có chút biến thái."
Cậu chụp nhiều ảnh của người ta như vậy, cứ như một tên cuồng theo dõi, hiện tại mọi người đều cho rằng Tạ Hào là hung thủ, chỉ có cậu như người điên mà còn muốn cùng bị nhốt trong một căn nhà với Tạ Hào, nếu con người cậu không có chút cố chấp và biến thái, vậy thì không thể nào nói nổi.
Nhiệt độ không khí ban ngày càng ngày càng cao, đến lúc chạng vạng lại đột nhiên có cuồng phong gào thét, mấy phút đồng hồ sau liền mang giông tố đến.
Thỉnh thoảng còn có tia sét loé mắt, tiếng sấm ầm vang tựa như có thể đâm thủng một lỗ trên nền trời.
Nhưng Tạ Ngôn không sợ sấm, cũng không sợ chớp.
Cậu sợ gió lớn.
Tả Ngôn cứng người lại cách cửa sổ xa chút, nhìn cây cối bị gió quát đến lay động mãnh liệt tại chỗ, vẻ mặt dại ra, ôi trời ơi cái thời tiết hỗn loạn này.