Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Ngày hôm sau Tả Ngôn xuống lầu ăn cơm, gặp Quý Minh Trí vừa ở bên ngoài trở về, một thân sương sớm, dưới giày con mang theo bùn đất, theo phía sau hắn ta là nam nhân trung niên kia.
Trên mặt hai người không giấu nổi sự mệt mỏi, nam nhân trung niên còn nhiều thêm một vẻ tuyệt vọng.
"Anh vừa ra ngoài à?"
Quý Minh Trí ngáp một cái, "Tôi lên thay quần áo một cái, đợi chút nữa sẽ nói chuyện với mọi người sau."
Ông bác kia cũng theo hắn ta lên lầu.
Tả Ngôn ngồi trên bàn cơm, nghe những người phía sau đang thảo luận về nữ nhân bị mất tích ngày hôm qua, còn có việc đá lở.
"Đá lở?"
Tạ Hào nói: "Đường chúng ta đi đêm qua đột nhiên bị đá lở, giờ đường đã bị chặn."
Tả Ngôn lúc này mới nhớ lại Tô Tử từng nói, những địa phương như vầy, trường hợp đá lở xảy ra khá nhiều, trận đá lở này cũng không ngoài ý muốn.
Vậy nên đại hoạ sĩ này, anh rốt cuộc tại sao lại muốn đến đây vẽ thực vật vậy hả?
Tả Ngôn thở dài trong lòng, cậu như thế nào lại không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh bạn này chứ.
Hệ thống: "Nếu ngươi hiểu, ta cũng sẽ vì ngươi mà lo lắng."
Tả Ngôn: "Ôi, ngươi còn biết lo lắng cho ta à, cảm động quá."
Hệ thống nhăn nhó một chút, "Ngươi đã nói sẽ đổi mắt cho ta."
Tả Ngôn thở dài, "Thì ra ngươi chỉ yêu tiền của ta, ngươi tại sao lại để tình bạn bè thuần khiết của chúng ta bị nhiễm vào việc giao dịch tiền bạc vậy chứ?"
Hệ thống nghĩa chính ngôn từ, "Tình bạn bè dù đáng quý nhưng tiền bạc có lại địa vị khá cao. Nếu dùng ánh mắt cũ, tình bạn giữa hai người chúng ta có thể vứt rồi."
Tả Ngôn: "Không là bạn bè nữa."
Trong chốc lát sau, Quý Minh Trí bước xuống, vừa ngồi xuống liền từng ngụm từng ngụm ăn cơm, thoạt nhìn đói không chịu được.
Nuốt xuống một hơi đồ ăn, sau khi cảm thấy dạ dày đã có chút đồ vật, mới ngẩng đầu nhìn hai người đang ngồi trước mặt.
"Chút nữa hai người các cậu có rảnh không? Muốn nhờ các cậu giúp chút chuyện."
Tạ Hào ngẩng đầu lên hỏi: "Giúp tìm người?"
Biểu tình trên mặt của Quý Minh Trí có chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt thật kiên định.
"Không sai, buổi sáng tôi có cùng ông bác kia ra ngoài dạo qua một vòng, trên cơ bản, những chỗ xung quanh đều đã tìm qua, những chỗ có thể đi cũng đã sắp xếp điều tra, nhưng đều không phát hiện, hiện tại đang tra chỗ đối diện cầu treo."
Tả Ngôn hỏi: "Đã báo cảnh sát chưa?"
Lúc nói chuyện cậu không dấu vết nhìn thoáng qua Tạ Hào ở bên cạnh, xem lúc đối phương nghe được ba chữ 'báo cảnh sát' sẽ có phản ứng gì.
Biểu tình trên mặt Quý Minh Trí có chút không tốt, "Bây giờ vẫn chưa qua 48 giờ, ngày hôm qua, đường thông với Mộc Trại kia đã bị đá chặn lại, ở bên trong hình như còn có người bị thương, cảnh sát đều ở bên đó, bác Thái, bên này!"
Nam nhân trung niên nhìn nhìn, bước lại, ông đã đổi một bộ quần áo, nhưng vẫn rõ ràng có thể thấy được ông chưa yên lòng.
Nút trên quần áo đều buộc sai.
Nam nhân khó khăn nặn một nụ cười với hai người, sau đó cúi đầu ăn không nói một lời.
Tối hôm qua Tả Ngôn không chú ý, hôm nay bắt đầu nhìn kỹ, thậm chí có chút ấn tượng.
Người này, hình như là hàng xóm của Hứa Dương, nhà của ông ngay ở dưới lầu.
Quý Minh Trí nói: "Hiện tại không thể chỉ dựa vào cảnh sát, nếu chúng ta cùng nhau đến, cũng cùng nhau ở chung, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, tôi hi vọng mọi người có thể giúp đỡ."
Quý Minh Trí nói chuyện cực kỳ ngay thẳng, không quanh co lòng vòng giống người bình thường.
Nam nhân trung niên sau khi nghe được tuy rằng không mở miệng nhưng cũng dừng việc ăn lại.
Tạ Hào gấp cho người bên cạnh một cái chân gà, nói: "Không thành vấn đề."
Tả Ngôn nói: "Ta cũng giúp đỡ."
Lúc này Tạ Hào không ngăn cản cậu.
Nam nhân trung niên đột nhiên đứng lên, cúi đầu trước hai người một cái, thanh âm run rẩy, "Cám ơn hai người, cám ơn, cám ơn."
Dù không quen biết nhau nhưng người ta lại có lòng tốt với mình, Thái Dũng lau nước mắt.
Sau khi ăn cơm xong, Quý Minh Trí lại tìm thêm nhiều người cùng giúp đỡ, có người từ chối thật triệt để, tối ngày hôm qua vừa đổ một cơn mưa lớn, hiện tại ra ngoài đều sẽ dẫm trúng bùn, xìn, ai cũng không muốn lên núi tìm người.
Người ta đã không muốn đi, cũng không thể ép buộc.
Gương mặt vốn dương quang sáng sủa của Quý Minh Trí cũng không khỏi có chút ảo não, gãi gãi đầu.
Lúc này Tạ Hào bước đến bên cạnh hắn ta, nói hai câu, chỉ thất ánh mắt hắn ta sáng lên.
Tạ Hào kéo Tả Ngôn lên lầu, hai người đều đổi áo tay dài, quần dài, áo khoác cũng mặc loại dày.
Xuống lầu, chỉ thấy trước đó vài người phân tán vậy mà lại biến thành mười mấy người, hơn nữa, đều là những gương mặt nhìn quen mắt.
Đối diện cầu treo là đường thông lên núi, nếu bình thường còn có thể có tâm tư đi chơi.
Nhưng cơn mưa tối qua không hề nhỏ, đường núi cũng không dễ đi, hơn nữa, dưới chân cầu treo là dòng nước chảy xiếc, thoạt nhìn càng thêm doạ người.
Đi lảo đảo trên cầu treo, Tạ Hào quay đầu lại nắm chặt tay cậu, "Cẩn thận chút."
Nhóm người qua cầu treo này cũng không phân tán ra, bởi vì bọn họ chỉ có một người dân bản xứ làm người dẫn đường, những người khác căn bản không biết đường.
Ngọn núi bị mưa rửa sạch quả nhiên càng có linh khí hơn, một ít loài trái cây không biết tên dính lên vài giọt nước trong suốt khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tả Ngôn một bên tìm người, một bên dùng ánh mắt nhìn chằm chằm trái cây trên cây.
Người dân bản xứ thấy bộ dạng này của cậu, cười một cái, vươn tay hái một quả đưa cho cậu, "Không sao, cứ ăn đi, không có độc, loại trái cây này khá ngọt, em gái tôi lúc về nhà không nhớ ba không nhớ mẹ, chỉ nhớ thương loại trái cây này."
Tả Ngôn nhận lấy, "Cám ơn bác."
Người dân bản xứ lắc đầu, còn muốn nói gì đó nhưng khi thấy phía trước có người đi nhầm đường liền vội vàng hô to một tiếng, đi lên phía trước dẫn đường.
Tả Ngôn bên này vừa lau hai cái liền muốn há miệng cắn xuống, được nửa đường bị một bàn tay ngăn lại.
Mắt thấy đồ ăn không đến miệng, Tả Ngôn đưa mắt nhìn qua.
Chỉ thấy Tạ đại hoạ sĩ chậm rãi lấy một cái khăn tay từ trong quần ra, đợi khi nước dính trên trái cây bị lau sạch, mới đưa cho cậu.
"Sao lại giống con nít như vậy."
Nửa quai hàm của Tả Ngôn nhai nhai, ra vẻ đang ăn giả vờ không nghe thấy.
Tạ Hào tụt lại phía sau đám người, nhìn bóng dáng của vài người phía trước, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Mười mấy người loay hoay trên núi cả một buổi sáng, dần lâm vào tình trạng kiệt sức.
Đường khá lầy lội, không dễ đi, dưới chân của vài người cơ bản đã không nhìn ra màu da gốc.
"Thứ này là gì!"
Tả Ngôn nghe được thanh âm, cùng Tạ Hào bước qua.
Chỉ thấy một người nam nhân giơ một vật trong tay lên, dùng tay lau sạch sẽ, phát hiện là một chiếc giày xăng-đan của nữ.
Thái Dũng vừa nhìn thấy giày, cước bộ lảo đảo hai cái, chạy đến.
"Thứ này là của vợ tôi! Ngày hôm qua cô ấy mang đôi giày này ra ngoài!"
Nếu đôi giày ở chỗ này, chứng minh người cũng ở chỗ này.
"Mọi người thử tìm xem vài chỗ ở gần đây đi, xem xem còn có thể phát hiện những thứ khác hay không!"
Quý Minh Trí lau mồ hôi, cùng mọi người thương lượng.
HLTT: Vẫn chưa beta, còn có vài đoạn chém đại mà chưa tra raw nữa, mọi người đọc tạm nha, chừng nào rảnh thì sửa ;__;