Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Thấy Tả Ngôn tỉnh, những người khác cũng không nói gì, chỉ yên lặng theo dõi cậu.
Nửa ngày mới có người mở miệng hỏi: "Cậu rốt cuộc là người sống hay người chết?"
Tinh thần của Tả Ngôn chấn động, hỏi thật hay.
"Không biết."
Sau đó có người lại hỏi này nọ, cậu vẫn duy trì trạng thái một hỏi ba không biết.
Vài người còn lại nhất thời không có hứng thú với cậu, mặc dù cậu từ một thất mang về nhưng cũng chẳng có chỗ hữu dụng, cũng không đặc biệt, bán cũng bán không được.
"Lão đại, chúng tôi đi trước, nếu ngày giờ lần tới đã định xong thì có thể gọi điện lúc nào cũng được."
Vài người đứng dậy rời đi, lúc đi đến cửa, Cố Tranh cho Triệu Lục một sấp tiền.
"Cầm chia đi."
Triệu Lục không từ chối nhận lấy, hắn cố ý nhìn thoáng qua phòng khách, nhỏ giọng nói: "Lão đại, ngoài ý muốn là..."
Nói xong, đứng khoa tay múa chân một chút.
Cố Tranh vỗ vỗ bờ vai hắn, "Về đi."
Triệu Lục biết hắn Cố Tranh có ý định của mình, nếu không cũng sẽ không mang người về, gật đầu rời đi.
Tả Ngôn thừa dịp này đánh giá quang cảnh xung quanh một chút, phong cách mang sắc thái lạnh.
Trong chốc lát, Tả Ngôn mới ý thức được bản thân cậu đang ngồi dưới đất, nói cách khác là vừa rồi cậu bị tuỳ tiện ném trên sàn nhà.
Cậu vẫn còn là một bệnh nhân, nếu không có cậu, những người này đã sớm bị trùng ăn đến một cọng lông cũng không còn, vậy mà lại đối xử tệ với cậu như vậy.
Tả Ngôn chống tay lên bàn trà, chầm chậm đứng lên, trên bàn trà để một mâm đựng trái cây, thoang thoảng mùi vị kích thích vị giác của cậu.
Tả Ngôn nhìn thoáng qua mâm đựng trái cây rồi lại nhìn thoáng qua cửa nhà, vẫn không kìm được tay mình, bắt lấy một trái chuối tiêu, mới vừa lột vỏ xong, Cố Tranh đã trở lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút xấu hổ.
Tả Ngôn ngại ngùng nói: "Tôi đói bụng..."
Cố Tranh từng bước đến gần, ngồi trên ghế sa lông, đốt một điếu thuốc, cúi đầu nhìn cậu.
"Sau khi ăn xong cậu có thể đi."
Tả Ngôn sủng sốt, đi thật à?
Thái độ của anh đối với ân nhân cứu mạng là vậy hả? Quên là ai đại nhân đại nghĩa không nhắc hiềm khích trước không tiếc hi sinh tánh mạng cứu mấy người à?
Anh cho biết cho mình một dao đau bao nhiêu không?
Thấy cậu không nói lời nào, Cố Tranh lạnh giọng nói: "Không muốn đi?"
Tả Ngôn lắc đầu, nghẹn giọng nói: "Tôi không có chỗ nào để đi..."
Ví dụ trong thế giới này một người chết sống lại như cậu, hẳn là mang nhiều giá trị nghiên cứu.
Vậy nên, thu lưu cậu đi, thu lưu cậu đi, thu lưu cậu đi.
Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
——————
"Rầm."
Cửa đóng thật mạnh trước mặt cậu, Tả Ngôn ngửa đầu nhìn trời.
Lui về sau vài bước, nhìn toà biệt thự hai tầng tinh xảo này, nghĩ, tên nam nhân này trong nhà vui vẻ ăn trái cây uống rượu đỏ, ngâm mình trong nước ấm.
Còn cậu.
Uống gió Tây Bắc, xoa bụng, ngâm mình trong gió lạnh.
Tên nam nhân vô tình này.
Cậu bị đuổi đi ra rồi, mục tiêu hoàn toàn không có một tia hứng thú đối với cậu.
Tả Ngôn ngồi trên thềm bậc thang, chống cằm nói chuyện phiếm với hệ thống.
Tả Ngôn: "Làm sao để lại tiếp cận được hắn?"
Hệ thống: "Ngươi có thể dùng sự chân thành của ngươi lay động hắn."
Tả Ngôn cười nhạo, "Sau đó hắn cảm động rồi đi tự sát?"
Hệ thống: "Vấn đề của nhân loại các ngươi không nên hỏi hệ thống chúng ta."
Tả Ngôn: "Ai..."
Tả Ngôn nằm trên mặt đất, cũng mặc kệ sàn nhà có bẩn hay không, dạ dày kêu gào kháng nghị, cậu một bên xoa xoa dạ dày, một bên hối hận, vừa rồi nên ăn xong trái chuối tiêu kia rồi lại nói.
Thân phận này của cậu vừa lợi vừa hại, phải tìm cách để lợi dụng.
Tả Ngôn: "Hệ thống, thân phận này của ta có quan hệ gì với nguyền rủa của mục tiêu không?"
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, "Có."
Tả Ngôn lấy lại tinh thần, "Quan hệ gì?"
Hệ thống: "Tư liệu không lấy được toàn bộ, ngươi có thể thử nhớ lại."
Tả Ngôn vừa nghe, vừa yên lặng viết xong đơn mắng vốn trong lòng, "Vậy có vậy gì có thể khiến mục tiêu chú ý không?"
Nếu đổi lại là cậu, cũng không có khả năng sẽ để một người không rõ thân phận ở bên cạnh mình, trừ phi người đó có cái gì đó khiến cậu cảm thấy đặc biệt quan trọng.
Trong bàn tay trống rỗng bỗng xuất hiện một dải lụa nhỏ, Tả Ngôn mở ra, dưới ánh trăng, mặt trên của dải lụa nhỏ có một đồ án quái dị.
Tả Ngôn nhớ đến khi xưa tổ tiên của Cố Tranh trộm mộ, mộ huyệt bị nguyền rủa kia có một cái đồ án quái dị giống như vầy, mộ huyệt mục tiêu vài năm nay đang tìm kiếm cũng từng truyền ra có cùng loại đồ án như vầy.
Tả Ngôn: "Từ từ, có vật này sao không sớm lấy ra."
Hệ thống: "Ngươi cũng đâu có hỏi."
Một trận gió lạnh thổi qua, Tả Ngôn hắt xì một cái, cầm dải lụa nhỏ, nghĩ ngày mai nhất định phải tìm thời điểm vô ý tiết lộ vật này cho mục tiêu.
Như vậy cậu có thể quang minh chính đại ở lại bên cạnh Cố Tranh, rồi sau đó...
Chuyện sau này sau này lại nói, đi xong bước đầu tiên cái đã.
Cái lạnh mùa xuân là cái lạnh thấu xương, Tả Ngôn đi một vòng, tại một chòi nghỉ mát công cộng đối phó một đêm.
Hôm sau hệ thống nói cho cậu biết một tin xấu.
Hôm qua Cố Tranh suốt đêm rời đi thành phố này, không biết đi đâu.
"Nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm, trời muốn vong ta."
Tả Ngôn đứng trước cửa nhà Cố Tranh, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.