Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Tả Ngôn: "Hắn đang làm gì ở trong đó vậy?"
Hệ thống: "Hình như đang tắm."
Tả Ngôn thu tay lại, phi lễ chớ nhìn, lỡ như cậu xem trúng chỗ nào của hắn sau đó hắn đột nhiên phát bệnh rồi làm sao.
Tả Ngôn: "Nghe nói đám nghệ thuật gia này nọ đều có sở thích kỳ quái, sở thích kỳ quái của Tạ Hào là trước khi vẽ phải tắm à?"
Tỷ như có người thích bỏ một đống táo hư trong ngăn kéo, sau đó mỗi ngày đều thích ngửi mùi vị hư thối ấy mới có thể tìm được linh cảm.
Còn có người nhất định phải phải cởi sạch người mình, sau đó ngồi trên bồn cầu mới có thể bắt đầu sáng tác...
Hệ thống trả lời: "Có khả năng, từ tư liệu cho thấy hắn quả thật có loại thói quen này."
Tả Ngôn quay đầu lại nhìn nhìn, ngồi trên mặt đất, nhìn bức tranh phía trước kia.
Hiện tại chỉ có một điều duy nhất làm cậu đắn đo đó là cậu không biết tên Tạ Hào bệnh tâm thần này rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu.
Tỷ như người này vữa nãy đột nhiên trở nên biến thái sau đó lại đột nhiên khôi phục lại bình thường.
Tả Ngôn: "Hệ thống, ngươi xác định ở thế giới hiện thực tinh thần của mục tiêu không có vấn đề à?" ( Em như đang gián tiếp chửi chồng em bị thần kinh vậy đó các bác:))))))
Hệ thống: "Ta xác định."
Tả Ngôn vuốt vuốt móng vuốt, "Đó là do các ngươi vẫn chưa phát hiện, lúc về nhớ kiểm tra lại."
Hệ thống không nói chuyện, sau đó lại là một tiếng ba ba ba.
Trầm mặc một lát, Tả Ngôn hỏi: "Cố Tranh, chết như thế nào?"
Hệ thống: "Tự sát."
Tả Ngôn: "Vô nghĩa, ta cũng biết hắn tự sát."
Tả Ngôn gãi gãi đầu, thôi bỏ đi, không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Vài phút trôi qua, "Hắn vẫn chưa tắm xong à?"
Muốn tắm rửa thì thôi đi, nhưng sao một tiếng động cũng không có vậy.
Hệ thống: "Hình như hắn đang lặn xuống nước."
Trên đầu Tả Ngôn có mấy cái dấu chấm hỏi thật lớn, ở trong phòng tắm lặn xuống nước, đây là đầu óc của hắn có vấn đề hay hệ thống có vấn đề vậy trời.
Nghĩ nghĩ vẫn quyết định vào xem một chút. ( Bé Tả thích tự tìm đường chết ghê:)))))
Mở cửa, dưới sàn chỉ có cái áo sơmi và cái quần, không thấy người đâu.
Tả Ngôn bước qua, trái tim nhỏ giãy dụa bộp một cái.
Chỉ thấy trong bồn tắm lớn, Tạ Hào đang nằm ở trong, nước ngập qua đầu và thân thể của hắn, mở to hai mắt nhìn trần nhà.
Tả Ngôn: "Đây là lặn xuống nước mà ngươi nói?"
Hệ thống: "Đúng vậy."
Tả Ngôn:... Sao cảm thấy tên hệ thống này càng ngày càng ngốc vậy ta.
Hệ thống: "Biểu tình của ngươi đã bán ra ngươi."
Tả Ngôn vẻ mặt thâm trầm, "Xem giao tình một hồi của chúng ta, phí sửa chữa lần sau ta trả cho ngươi."
Hệ thống: "Thuậm tiện giúp ta đổi mắt luôn."
Tả Ngôn: "... Ngươi không biết khách sáo à."
Người trong bồn tắm lớn cứ như không cảm giác được bên cạnh đang đứng một người, Tả Ngôn đánh giá hắn, hỏi: "Hắn bảo trì tư thế này bao lâu rồi?"
Hệ thống: "Từ lúc ngươi đi thay quần áo."
Tả Ngôn: "Sao không nói sớm!"
Thời gian dài như vậy phỏng chừng đã chết luôn rồi!
Tả Ngôn ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm lớn, vươn tay chạm vào bả vai của hắn.
Con mắt của ngươi ở bên trong giật giật.
Chưa đợi Tả Ngôn dùng sức, trên cánh tay cậu đã xuất hiện một cánh tay lớn khác, ngay sau đó cậu liền bị kéo vào bồn tắm lớn.
Lúc bị kéo xuống vẫn chưa kịp chuẩn bị nên Tả Ngôn ngay lập tức liền bị uống một họng nước, lúc ấy sắc mặt cậu đều thay đổi.
Thứ nước cậu uống vào bụng là nước tắm của người nam nhân này!
Tả Ngôn giãy dụa muốn đứng lên, nhưng hai tay lại bị giữ lại, cả người bị nhốt trong ngực của nam nhân.
Muốn hô hấp nhưng trong khoang mũi đều là nước.
Mặt của Tả Ngôn cách đối phương rất gần, khoé miệng Tạ Hào ôm lấy một nụ cười, hai mắt ngoác ngoác theo dõi cậu.
Tả Ngôn: "Chết tiệt! Tên này lại phát bệnh rồi!"
Lồng ngực đau đớn từng cơn, là cảm giác như sắp nghẹt chết, tay chân đều bị trói buộc, Tả Ngôn không muốn bị chết đuối, chỉ còn một biện pháp duy nhất.
Đối mặt với gương mặt gần trong gang tấc, Tả Ngôn nhắm mắt lại, há miệng cắn lên. ( Trời ơi bạo gan vầy là chết con ạ:V)
Tạ Hào theo bản năng muốn né một chút, đột nhiên thân thể lại cứng ngắc trong một cái chớp mắt.
Tả Ngôn cảm thụ xúc cảm trong miệng, đầu lưỡi đang đặt trên một thứ cứng cứng.
Ánh mắt của Tả Hào thâm xuống, một vật thể trắng mịn đang cắn cắn hai cái trên hầu kết của hắn.
Tả Ngôn cảm thấy thứ này đang chuyển động từ trên xuống dưới một cái, cậu mở mắt ra, phát hiện mình đang cắn cổ nam nhân.
Thù mới hận cũ đều muốn đồng thời báo, Tả Ngôn hung hăng cắn một hơi.
Tứ chi quả nhiên có cảm giác buông lỏng, Tả Ngôn bội vàng chống tay lên vách bồn tắm lớn ngồi dậy.
Mà cùng ngồi dậy còn có Tạ Hào.
Tư thế hiện tại chính là, Tạ Hào ngồi trong bồn tắm lớn mà cậu đang ngồi trên người của dối phương.
Cái tư thế này rất nguy hiểm, Tả Ngôn đứng lên liền muốn chạy nhưng rất nhanh cậu liền bị kéo lại.
Áo sơmi màu trắng hỗn độn dính lại trên người, khiến hô hấp của người kia nặng xuống.
Tạ Hào một tay ôm lấy thắt lưng cậu, một tay giữ chặt ót của cậu.
Xung quanh hầu kết còn có một tia máu nhỏ.
Chuyện kế tiếp, hoàn toàn không nằm trong dự định của Tả Ngôn.
Cậu cho rằng Tạ Hào muốn giết cậu, nhưng hiện tại cùng giết cậu cũng không khác nhau mấy.
Quần bò bị quăng trong góc bồn tắm lớn, có vẻ rất cô đơn.
Lúc Tạ Hào nhìn thấy quần lót hình Pikachu trên người của cậu, cười khẽ một tiếng.
Sau đó Pikachu bị chia thành hai mảnh, cô đơn mà làm bạn với quần bò.
Bên cạnh rõ ràng là một bãi sữa tắm, nhưng người nào đó cố tình vờ như không thấy.
Tạ Hào rất thích ở trong nước, một khắc khi cảm giác hít thở không thông ở trong nước ập đến kia khiến linh cảm của hắn đến càng nhiều.
Tả Ngôn bị kéo vào trong nước, mỗi lần khi cậu sắp thở không nổi sẽ có một đôi môi khác dán lên, nhưng chỉ có một chút không khí, hoàn toàn không đủ.
Tạ Hào nhìn thiếu niên truy đuổi đôi môi của hắn, ý cười trên môi càng thêm sâu.
Tả Ngôn cảm thấy mình tựa như một chiếc thuyền nhỏ, phiêu a phiêu a, nước biển vẫn luôn vỗ vào người của cậu nhưng thuyền vẫn không hề bị lật.
Mãi đến khi cậu sắp đến gần bờ biển, một con sóng lớn ập lên người của cậu, thân thuyền nghiêng nghiêng ngã ngã, mắt thấy sắp nguy hiểm nhưng những con sóng biển vây xung quanh cậu lại vờ như không thấy.
Đợi đến khi trong thuyền đã ngập đầy nước, thân thuyền bắt đầu chìm xuống.
Tả Ngôn bị cắn cổ từ trong nước đi ra, hô hấp đối với cậu mà nói đều là một thứ rất xa xỉ.
Ngọn đèn trước mắt cậu biến thành sương mù.
Nam nhân dường như đang nói gì đó bên tai, nhưng đầu óc của cậu vẫn còn đắm chìm trong cảm giác hít thở không thông vừa nãy, thong thả vận tác.
Trước mặt chậm rãi hoá thành màu đen.
Tạ Hào đặt người lên giường, lúc vươn tay cởi nút áo sơmi của cậu, đột nhiên dừng lại.
Dòng nước nhỏ tí tách thấm ướt drap giường, vài giây sau, Tạ Hào hoàn hồn, cởi bỏ áo sơmi trên người cậu, cầm áo sơmi không đi ra ngoài.
Lần thứ hai đứng trước bức tranh thiếu niên nhiễm máu, Tạ Hào nhỡ lại thần sắc của thiếu niên.
Chỗ trống trên mặt của thiếu niên trong tranh rốt cuộc cũng có nội dung.
Tạ Hào dừng cọ lại, nhìn qua nhìn lại, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên cầm dao lên, cắt đi tác phẩm mà hắn từng rất yêu thích này.
Không khi như ngưng đọng, Tạ Hào cầm dao xoay tròn trong tay.
Tầm mắt vô thức nhìn về chiếc áo sơmi ướt đẫm bên cạnh.
Mấy phút đồng hồ sau, Tạ Hào lần nữa trở lại phòng ngủ.
Một bên nhìn thiếu niên trên giường, một bên đặt cọ lên vải tranh sơn dầu.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên trên vải tranh sơn dầu dần dần có hình thức như ban đầu.
Thân thể của thiếu niên cuộn lại, trên người mặc một chiếc áo sơmi rộng lớn màu trắng, chỗ bị ướt đẫm dính sát lại trên làn da của cậu.
Toàn thân toả ra một màu đỏ nhạt thản nhiên, gần chỗ cổ tinh tế đang lộ ra một nửa, nhiễm một màu đỏ đầy yêu nhiễm...
HLTT: Chương này em nó đã bị anh Tạ nuốt vào bụng rồi các bác ạ:))) Thế giới trước thì chơi trong quan tài, thế giới này thì chơi trong bồn tắm, đầu óc anh Cố đúng là đủ các loại play nhể:)))))