*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Tả Ngôn đẩy cửa bước vào, sửng sốt một chút, thứ cậu nhìn thấy cũng không phải một người.
Mà là một bức tranh.
Tả Ngôn bước đến gần, nghe một mùi thuộc loại hương thuốc màu, cậu cúi người nhìn tbức tranh sơn dầu trước mặt.
Trong tranh là một nam nhân mặc áo sơmi màu đen, chỉ có bóng lưng, nhưng lại tựa như hắn tuỳ thời đều có thể quay đầu lại.
Giá vẽ được đặt ở chính giữa gian phòng, mà bên trong phòng cũng không có thứ gì khác.
Trên vách tường treo mấy bức tranh phong cảnh, hoặc tranh vẽ người, nhưng từ ánh mắt của Tả Ngôn mà xem, lại có một loại cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
Cửa không khoá, đèn bật, vậy người đâu?
Tả Ngôn nhìn nhìn xung quanh, cảm thấy bản thân cậu như đang rơi vào một ngôi nhà ma.
Vốn muốn đi xem thêm một chút, nhưng đi đến cửa, Tả Ngôn lại quay đầu.
Những bức tranh trong phòng này đều được đặt chính diện đối với cậu.
Nhưng cố tình chỉ có một bức là được đặt hướng về phía cửa sổ.
Tả Ngôn nghĩ nghĩ, vẫn bước qua xem thử.
Sau đó cậu liền sợ ngây người.
Chỉ thấy trên vải tranh sơn dầu, một thiếu niên tái nhợt an tĩnh mà trên mặt đất, mà dưới thân của cậu ta, đỏ như máu như muốn thấm ướt cả vải tranh sơn dầu, áo sơmi mày trắng bị nhiễm đỏ tươi.
Trên mặt thiếu niên, không có ngũ quan.
Tả Ngôn run run nói: "Ta cảm thấy hình như hắn biết Hứa Dương đã chết."
Hệ thống: "Nhưng hiện tại ngươi còn sống."
Tả Ngôn: "Đây mới là điều doạ người."
Cậu cảm thấy có chút sống không còn gì luyến tiếc, Tạ Hào sở dĩ cảm thấy hứng thú đối với cậu là do phát hiện người vốn nên chết đi lại đột nhiên sống lại.
Nhìn từ góc độ của bức tranh này hẳn là từ góc trên cao nhìn xuống, Tả Ngôn nhìn nhìn cửa sổ, cậu có thể tưởng tượng người cầm cọ vẽ, cúi đầu nhìn thoáng qua người phía dưới, một bên đặt cọ lên vải tranh sơn dầu.
Tả Ngôn lui về sau một bước, xoay người liền muốn bỏ chạy, thế giới của bệnh tâm thần thật đáng sợ.
Nhưng mà cậu chỉ vừa mới động một cái, phía sau đột nhiên lại tựa vào một người.
Hô hấp ấm áp đánh vào bên tai của cậu, "Cậu muốn đi đâu?"
Da đầu Tả Ngôn tê rần, người anh em, anh từ đâu ra vậy!
"Tôi, không có muốn đi đâu hết."
Tạ Hào cười khẽ một tiếng, tay đột nhiên ôm lấy thắt lưng của cậu, "Nhưng vừa nãy tôi thấy cậu dường như rất muốn bỏ đi."
Tả Ngôn vội vàng nói: "Vừa nãy tôi muốn đi tìm anh, tôi đến lấy quần áo của tôi."
Nói xong, giơ cái túi to trên tay cậu lên.
Tạ Hào không đáp lời, ngược lại nâng cằm cậu lên, tầm mắt của hai người đều đặt lên bức tranh ở trước mặt.
"Đẹp không?"
Tả Ngôn gật đầu, "Đẹp."
Đối mặt với một bức tranh ngay cả mặt vẫn chưa được vẽ, anh là lão đại anh nói gì thì là cái đó, anh nói đẹp thì là đẹp.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tạ Hào ghé vào lỗ tai của cậu ngày càng gần, "Không, vẫn chưa được gọi là đẹp."
Tạ Hào giơ tay lên, chỉ chỉ khuôn mặt còn trống trong tranh, "Đây là linh hồn."
Tả Ngôn: Linh hồn không biết xấu hổ à? Tôi thật sự thưởng thức không ra, lão đại, anh tha cho tôi đi.
Người phía sau buông lỏng cậu ra, Tả Ngôn vội vàng cách hắn xa một chút.
"Quần áo tôi để ở đây, đã trễ như vầy rồi, vậy tôi liền không làm phiền anh nữa."
Tả Ngôn đặt túi quần áo ở bên cạnh liền muốn bỏ chạy, đi đến cửa đột nhiên nghe được thanh âm của nam nhân phía sau.
"Cửa dưới lầu vẫn luôn không khoá."
Nếu khoá vậy vừa nãy cậu cũng không vào được, vậy nên người anh em anh muốn nói gì thì mau nói đi, có thể một lời nói hết được không.
Tả Ngôn đặt tay lên nắm cửa, cứng ngắc gật đầu, "Lúc tôi về tôi sẽ đóng kỹ cửa lại."
"Biết tại sao lại không khoá không?"
Tôi không muốn biết, tôi tuyệt không tò mò!
Tả Ngôn không tiếng động mà hò hét, đáng tiếc người ở phía sau cũng không tính toán muốn nghe thanh âm dưới đáy lòng cậu.
Tạ Hào nghiêng đầu thản nhiên nhìn cậu một cái, thanh âm ôn nhu đến không thể tưởng tượng nổi, "Bởi vì tôi đang chờ cậu."
Tả Ngôn sờ sờ mặt mình một cái, rốt cuộc quay đầu lại, giả vờ tò mò, "Chờ tôi? Chờ tôi trả quần áo à?"
Ánh mắt không dấu vết mà xem xét xung quanh, trong phòng này trừ bỏ công cụ dùng để vẽ, hẳn là không có thứ gì có thể giết người.
Tầm mắt quay về trên người Tạ Hào, Tả Ngôn hơi giật mình nhìn hắn cầm lên một con dao trộn màu (*), ở trước mặt tỉ mỉ.
Tả Ngôn: "Hệ thống, cái thứ này không dùng để giết người được đúng không?"
Tả Ngôn muốn tìm kiếm một chút an ủi trong lòng.
Hệ thống thật ngay thẳng nói: "Còn muốn xem hắn dùng ra sao, nếu hắn dùng dao trộn màu đâm vào mắt của ngươi..."
Tả Ngôn: "... Ngươi câm miệng!"
Hệ thống tỏ vẻ thật uỷ khuất, nó chỉ là đang liệt kê những khả năng có thể xảy ra.
Nụ cười trên mặt Tả Ngôn có chút cứng ngắc, vốn vừa nãy cũng không quá khẩn trương nhưng hiện tại sắp tiểu ra quần rồi.
Tạ Hào ngồi trước khung ảnh được lồng kính, đối diện với cậu, ý cười đã từng mang trên mặt hiện tại đã có chút cảm giác nói không rõ.
"Thứ tôi chờ không phải là quần áo."
Thấy bộ dáng thần kinh buộc chặt của cậu, Tạ Hào cầm cọ vẽ lên, "Lại đây."
Tả Ngôn không động, toàn thân từ trên xuống dưới đều biểu đạt một ý, tôi không!
Mà Tạ Hào cũng không nóng nảy, mang ý tứ hàm xúc không rõ nhìn cậu, "Cậu sợ tôi?"
Tả Ngôn cực kỳ muốn gật đầu, cũng không phải loại sợ bình thường.
Cánh tay phía sau lặng lẽ vặn nắm cửa, sau đó cậu bi ai mà phát hiện, cửa không mở được!
Trong lúc nam nhân lần thứ hai muốn cậu đi qua, Tả Ngôn ôm gió đìu hiu sông lạnh, như tráng sĩ đi tòng binh, kiềm chế hết cảm xúc phức tạp, bước đến.
Cùng lắm thì ăn một dao, tỉnh lại vẫn là một hảo hán.
Hệ thống: "Phân tích dựa theo trạng thái trong lòng Tạ Hào, khả năng hắn muốn tra tấn người cũng khá lớn."
Tả Ngôn mặt không đổi sắc, "Ngươi có thể yên lặng một chút không?"
Hệ thống: "Được rồi."
Tả Ngôn đến gần, nhìn nam nhân đang pha thuốc màu, trong chốc lát sau, đặt bên tay.
Tạ Hào lấy một cây cọ qua, đưa cho cậu, Tả Ngôn nhìn nhìn, không rõ ý tứ cầm lấy.
Tạ Hào cười khẽ, "Học qua chưa?"
Tả Ngôn lắc đầu.
Tah Hào nhẹ nhàng ngửi ngửi chỗ bả vai của cậu, "Mùi nhựa thông."
Tả Ngôn nghẹn lời.
Mũi anh là mũi chó à.
Tạ Hào kéo tay cầm cọ của qua, cằm đặt lên bả vai của cậu, "Biết vẽ không?"
"Không."
Hứa Dương chỉ là nhìn theo video trên mạng của người ta, căn bản không thể tính là biết vẽ.
Tả Ngôn cảm giác được một tay khác của hắn nhẹ nhàng vuốt phẳng một chỗ trên cằm cậu, có chút ngứa, lại sợ hắn đột nhiên bóp lấy cổ của cậu.
Tạ Hào nói: "Tôi dạy cho cậu."
Một bên kéo kéo tay cậu, trên vải tranh sơn dầu nhiễm lên một màu sắc.
Thân thể của Tả Ngôn có chút cứng ngắc, vệt đỏ trên vải tranh sơn dầu bị tô có chút đậm.
Tạ Hào nhíu mày, dừng tay lại, Tả Ngôn vẫn theo theo lực đạo của hắn, lúc này ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.
Tạ Hào đột nhiên đứng lên, đẩy cậu ra bước lại chỗ rương đồ tìm thứ gì đó.
Tả Ngôn lui về sau vài bước đẩy đẩy cửa sổ, không có chút sứt mẻ.
Bởi vì không tìm được thứ mình muốn nên biểu tình trên mặt của Tạ Hào rất khó coi, đột nhiên quay đầu nhìn cậu.
Nhìn động tác có chút thần kinh của hắn, Tả Ngôn có loại tâm tình muốn khóc.
"Tạ tiên sinh, anh đang tìm gì đó?"
Chỉ cần không phải tìm hung khí, chuyện gì cũng dễ nói.
(*) Dao trộn màu: Hay còn gọi là dao trộn mỹ thuật.
HLTT: Cảm thấy ở gần anh Tạ riết chắc có ngày bé Tả lên cơn đau tim:)))))) Gần 4h30 sáng:V Quá đuối:V Sợ sáng mai lười nên ráng ngồi làm rồi đăng luôn:))))