Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 44: Trời tối rồi, mau nhắm mắt (3)



[44] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt (3)

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Tên Tạ Hào này, từ thân thế mà nói cũng không khá hơn so với Hứa Dương bao nhiêu.

Hơn hai mươi năm trước, một đôi vợ chồng bình thường bởi vì cứu một người già ở ven đường, nửa năm sau, lão thái thái đó qua đời, đem tài sản sở hữu đều để lại cho đôi vợ chồng này.

Vốn đây cũng là một chuyện tốt, lão thái thái đó không có con cái, gia sản liền để lại cho đôi vợ chồng duy nhất lúc ấy đã cứu giúp bà.

Nhưng mà, không nghĩ rằng lại bị một đám người tham lam theo dõi, bắt cóc con trai của đôi vợ chồng này, yêu cầu phải đưa tiền chuộc hơn trăm vạn.

Đó là toàn bộ của đôi vợ chồng ấy lúc đó.

Sau khi đám bắt cóc nhân được tiền, uy hiếp hai vợ chồng không được báo cảnh sát, bọn họ vẫn còn đồng loã, cũng biết được trường cùng lớp của con trai bọn họ.

Đôi vợ chồng dẫn theo đứa con trai, trên đường về nhà, lại xảy ra một tai nạn giao thông, hai người đột ngột qua đời, chỉ để lại đứa con trai.

Sau đó đứa bé này cũng được người thu dưỡng, cả một người nhà đó chuyển ra nước ngoài sống.

Hai mươi năm sau, một hoạ sĩ tên là Tạ Hào lại đứng lên mảnh đất quen thuộc này một lần nữa.

Trong đầu, Tả Ngôn bắt đầu hồi tưởng về thân thế của Tạ Hào thêm một lần, nhưng cậu vẫn chưa hiểu tại sao lại nói tên này là một tên bệnh tâm thần.

Hệ thống: "Từ trong tư liệu chứng minh hắn thật sự có bệnh."

Tả Ngôn hít sâu một hơi, "Ngươi có thể đáng tin một lần không, không dám đòi hỏi nhiều, chỉ một lần thôi."

Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, Tả Ngôn chỉ nghe trong đầu mình truyền đến tiếng đùng đùng, chốc lát sau cũng không nghe được thanh âm của hệ thống.

Tả Ngôn cũng đã quen, may là nó không thể hỗ trợ, chứ nếu không không chừng lại tăng thêm rắc rối, lúc đó mới mệt.

Sau khi tắm xong, Tả Ngôn định thay bộ quần áo mà Tạ Hào đưa cho cậu.

Là một bộ áo sơmi màu trắng cùng quần bò.

Nếu là Hứa Dương của trước kia thì đã sớm kích động đến không chịu được, nhưng hiện tại, Tả Ngôn cúi đầu nhìn nhìn chiếc quần lót đã bị dính vài vệt máu, rốt cuộc là nên mặc hay không nên mặc đây.

Sau khi Tả Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, nghe được dưới lầu có tiếng đang nói chuyện.

Vịn tay cầm cầu thang bước xuống liền thấy có hai người cảnh sát.

"Có người nhìn thấy trước cửa nhà của cậu có một xác chết nam."

Một vị cảnh sát trong đó nghiêm túc nói với Tạ Hào, một bãi vết máu trước cửa nhà, còn có bãi máu được kéo dài vào bên trong, không khó để hai người đoán được, tên hung thủ rất có thể chính là tên trước mặt này.

Tạ Hào dùng khăn lông màu trắng lau vài vệt đỏ đỏ trên tay, không chút hoang mang nói: "Sao? Ngài cảnh sát, tôi không hề nhìn thấy xác chết nào."

Một vị cảnh sát tuổi già hơn một chút ngăn cản đồng sự đứng bên cạnh, chỉ vào một bãi màu đỏ bên ngoài cùng vệt đỏ trên tay hắn, hỏi: "Cậu có thể giải thích đây là có chuyện gì sao?"

Tạ Hào cười khẽ một tiếng, giơ tay lên, nói: "Trên tay tôi là thuốc màu dùng để vẽ tranh, còn về phần vết máu bên ngoài..."

"Là của tôi."

Vài người nhất thời ngẩng đầu lên, Tả Ngôn bước xuống cầu thang, vừa đi vừa nói: "Bãi máu đó là của tôi, Tạ tiên sinh vừa giúp tôi băng bó miệng vết thương."

Nói xong liền chỉ chỉ đầu của mình, ở phía trên quả thật có vết máu.

Hai vị cảnh sát mặt đối mặt nhìn nhau, hoài nghi nói: "Cậu có thể chảy nhiều máu như vậy à?"

Người bình thường nếu đầu chảy nhiều máu như vậy sao có thể còn sống?

Tả Ngôn nhìn hai vị cảnh sát, lại dùng dư quang mắt mà nhìn Tạ Hào, đây mới là suy nghĩ của một người bình thường.

"Này, có thể là do dạo gần đây tôi ăn nhiều món cháo a giao táo đỏ (*)."

Thứ đó không phải dành cho nữ nhân ăn à, không lẽ người này là một cô gái?

Đối mặt với ánh mắt như vậy, Tả Ngôn thực bình tĩnh nói, "Mỹ nhan của tôi."

A giao táo đỏ có thể bổ máu lên tới đầu, đây cũng là lần đầu tiên cậu được nghe nói.

Khoé miệng Tạ Hào câu lên nụ cười, ánh mắt nhìn thiếu niên bên người càng ngày càng toát lên vẻ hứng thú.

Tả Ngôn: Khiến một tên bệnh tâm thần cảm thấy hứng thú, cậu coi như đã bán ra mình trước tiên.

Hai người vẫn bị mang đi làm một phần điều tra tra hỏi.

Khi Tả Ngôn được hỏi tại sao lại xuất hiện ở chỗ đó còn chảy nhiều máu như vậy.

Tả Ngôn trả lời so với trong trí nhớ của cậu không khác nhau mấy.

Trên đường đi làm, đột nhiên cái ót bị tê rần, chuyện sau đó liền không thể nhớ rõ, lần thứ hai tỉnh dậy liền xuất hiện trước cửa phòng vẽ tranh của Tạ Hào.

"Cậu không thấy rõ bộ dáng của người tập kích cậu à?"

Tả Ngôn lắc đầu, "Không có."

Nếu thấy rõ vậy hiện tại cậu đã báo án rồi.

Một vị cảnh sát tuổi già hơn một chút nhìn thoáng qua cậu, hỏi: "Cậu có quen biết người ở phòng vẽ tranh kia không?"

Tả Ngôn nói: "Quen, tôi là nhân viên thu nhân còn anh ta thường xuyên đến mua hàng."

Sau đó cảnh sát lại hỏi thêm một vài vấn đề khác, Tả Ngôn đều ngoan ngoãn trả lời.

Cậu cũng hy vọng sớm ngày có thể tìm được hung thủ, chứ lỡ như thấy cậu vẫn chưa chết, cái người tập kích Hứa Dương kia có thể sẽ tìm đến cậu giết cậu lần thứ hai.

"Nếu sau khi cậu về nhà cảm thấy có chuyện gì không đúng thì phải nhanh chóng đến cảnh cục báo lại tình huống."

Tả Ngôn gật đầu, nói lời cảm ơn sau đó liền rời đi.

Lúc đi đến cửa, một vị cảnh sát tuổi già cười nói: "Về sau ít bổ máu một chút."

Tả Ngôn quay đầu lại mỉm cười nhìn ông ta, tôi không.

Lúc đi ra ngoài liền thấy được Tạ Hào đang đứng dưới ánh mặt trời xắn ống tay áo.

Dương quang rơi lên người của hắn, ngay cả sợi tóc cũng mang theo kim quang, vừa thấy cậu bước ra, khoé môi gợi lên một nụ cười.

Thứ cho Tả Ngôn không quá rành văn thơ, trong đầu óc của cậu chỉ có thể dùng từ tao nhã, như mộc xuân phong, để miêu tả Tạ Hào lúc này.

Tả Ngôn đứng tại chỗ thưởng thức hai mắt, trách không được ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của Hứa Dương là người trước mắt này.

"Xin lỗi, hôm nay tôi đã làm liên luỵ đến anh."

Tạ Hào lắc đầu, "Không sao, cậu cũng cho tôi một linh cảm cực kỳ tốt."

Linh cảm vẽ hay là linh cảm giết người?

Tả Ngôn gãi gãi đầu, đụng phải miệng vết thương, cái cảm giác đó, không thể nói nên lời.

Tả Ngôn: "Hệ thống, có thể che chắn cảm giáv đau không?"

Hệ thống: "Lúc Hứa Dương bị tập kích không hề kêu đau."

Tả Ngôn thầm ha hả, "Đó là do cậu ta trực tiếp ngất luôn."

Hệ thống không ngừng cố gắng, "Ngươi phải học cách khiến bản thân trở nên kiên cường."

Tả Ngôn trầm mặc một lát, "Nói đi. Ngươi lại gặp chuyện gì rồi?"

Hệ thống nhăn nhó trong chốc lát, "Chủ trình tự đã xảy ra một ít cuộc ngoài ý muốn."

Tả Ngôn:... Tốt lắm.

Hai người một trước một sau bước đi, Tạ Hào nhìn bóng dáng của người phía trước, ánh mắt tối đen, chậm rãi, tầm mắt dừng dưới thắt lưng của đối phương.

"Tôi mới nhớ ra, hình như tôi quên lấy quần lót mới cho cậu."

Cước bộ của Tả Ngôn dừng một chút.

Tạ Hào từ phía sau bước đến bên cạnh cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng hỏi: "Vậy nên, cậu không có mặc?"

Ánh mắt của Tả Ngôn có chút phiêu, biểu hiện của cậu rõ ràng như vậy à?

"Từ đằng sau đã nhìn ra?"

Ngón tay út của Tạ Hào nhếch lên một cái, hô hấp nặng xuống, "Có phải có chút ma sát không?"

Tả Ngôn gật đầu thật mạnh một cái, mặc quần bò còn không xuyên quần lót, phía dưới không chỉ cảm thấy lạnh, mà còn bị ma sát vào da thịt!

Đi một bước, ma sát một chút, lại đau lại ngứa.

Tiếng cười khẽ của Tạ Hào vang lên bên lỗ tai cậu, Tả Ngôn mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn hắn một cái, đừng tưởng rằng anh cứ cười như một đoá thì tôi sẽ không biết là anh đang cười tôi.

Thật buồn cười à?

Hệ thống: "Thật buồn cười."

Tả Ngôn: "Ha hả, ngươi nói giống như ngươi có jj vậy."

Hệ thống:... Ngươi dám công kích với người thân.

Tả Ngôn đi về phía trước trong chốc lát, sau khi nghe được người sau vẫn còn đang cười, rốt cuộc dừng bước, quay đầu lại sâu kín nói: "Anh cười đủ chưa?"

Tạ Hào ho nhẹ hai tiếng, "Là lỗi của tôi, để bồi thường, tôi đưa cậu về."

Tả Ngôn ngồi lên xe, lại phát hiện xe đang đi về theo đường cũ.

Tạ Hào đối mặt với ánh mắt của cậu, nói: "Tôi qua phòng vẽ tranh lấy chút đồ, thuận tiện xử lý bãi máu trước cửa một chút, sau đó sẽ đưa cậu về."

Anh lái xe, anh nói sao thì là vậy.

Tả Ngôn đi theo hắn về phòng vẽ tranh, Tạ Hào xử lý bãi máu trước cửa, Tả Ngôn muốn giúp đỡ.

"Cậu vẫn nên ngồi trên ghế sa lông chờ tôi đi."

Tạ Hào nhìn thoáng qua hạ thân của cậu, cười nói.

Tả Ngôn:... Anh bạn này, có thể đừng ham chơi quá được không?

Đợi đến khi Tạ Hào xử lý xong bãi máu, Tả Ngôn vốn tưởng hai người có thể về nhà, chỉ thấy hắn lấy cái hộp thuốc trước đó ra.

Một tay cầm bông gòn, cười đến hết sức vô hại, "Ma sát lâu vậy rồi, tôi nghĩ cậu cần phải xử lý vết thương một chút."

Tả Ngôn không tiếng động cự tuyệt, tôi không cần!

Tạ Hào nói: "Như vậy sao được, đều do tôi quên lấy quần lót cho cậu mới khiến cậu bị thương, nếu không cho tôi xem thử tôi sẽ thật bối rối."

Tả Ngôn vội vàng nói: "Để tôi tự..."

Tạ Hào giận tái mặt, từng bước từng bước đến gần, "Đều là nam nhân, cậu ngại cái gì, lỡ như cậu bị nhiễm gì đó mà cậu không để ý đến, rồi dẫn đến thối rữa, rất có thể sẽ phải cắt..."

Tả Ngôn bị khí thế kia của hắn doạ đến cả người run lên, xin anh đừng nói nữa, tôi đều có bóng ma tâm lý.

Hệ thống đột nhiên nói: "Này, có một tin tức xấu phải nói cho cậu biết, cậu nhất định phải chuẩn bị tâm lý."

Tả Ngôn: "Nói!"

Hệ thống: "Mục tiêu có thể là có khuynh hướng giết người."

Tả Ngôn:... Ngươi nói gì?

Hệ thống: "Bảo trọng."

Tả Ngôn lập tức buông tha chống cự, nhìn thì nhìn! Quỳ cầu đừng giết.

Tạ Hào nhẹ nhàng kéo xuống khoá kéo của cậu, Tiểu Ngôn an tĩnh đang rủ đầu xuống có chút uỷ khuấtm nhan sắc nhạt nhẽo, bên cạnh có chút ửng đỏ.

Trong đôi mắt đang rũ xuống của Tạ Hào loé lên một tia sáng, một bên vươn tay, ngón tay trắng nõn đưa xuống, một bên dùng thuốc sát trùng nhẹ nhàng xoa xoa.

"Có chút đỏ lên, không sao."

Trong lòng Tả Ngôn lúc này đã bị doạ run lên, cậu sợ đối phương nhất thời có vẻ vui vẻ, sau đó hưng phấn lên liền băm cậu thành vụn.

Cho nên giờ phút này hai người đồng thời cúi đầu, biểu tình nghiêm túc cứ như đang làm chuyện gì cực kỳ quan trọng.

Nửa ngày, không phải nói không sao à! Anh lăn qua lộn lại nhìn cáì gì ở đó!

Tạ Hào ngẩng đầu lên nói: "Tôi đang giúp cậu tìm một tư thế thích hợp hơn."

Tả Ngôn:... Anh lấy cho tôi một cái quần lót khác không được à, nếu không thì để tôi mặc lại cái quần lót dính máu kia đi.

Tạ Hào lại không cho cậu cơ hội này.

Cuối cùng, trên mặt của Tả Ngôn đệ đệ được quanh một vòng băng gạc, sau đó được người nam nhân trước mắt này dùng cái tư thế hắn cho là thoải mái nhất bỏ vào quần, một giây sau khi khoá kéo được kéo lên, trái tim muốn nhảy ra ngoài của Tả Ngôn rốt cuộc cũng trở lại bình thường.

Cậu cùng tiểu đệ đệ của cậu còn sống, thật tốt.

(*) Cháo a giao táo đỏ: Là một món ăn dùng táo đỏ, bột a giao cùng gạo nếp làm nguyên liệu nấu ăn chính. Loại cháo này hữu dụng trong việc trấn định tính khí, bổ máu và có tác dụng trong việc cầm máu. Thường dùng cho phụ nữ sau khi sinh để bổ máu *.

HLTT: Anh Tạ quá biến thái rồi:))))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv