Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 40: Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (40)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Trên đài ngọc, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, đó là, trong bản điêu khắc trên đài đứng một người, mà hiện tại trên đài lại có một cỗ thạch quan màu đen.

Vài người theo bậc thang bước lên, thứ đầu tiên nhìn thấy là xương cốt rơi rụng trên mặt đất.

Bốn phía xung quanh thạch quan đều là đầy những mảnh xương cốt lớn lớn nhỏ nhỏ.

Cố Tranh từ trên mặt đất nhặt lên một khẩu súng bị tro bụi vùi lấp, Triệu Lục bước đến nói rằng: "Đồ cổ của hơn trăm năm trước, lão đại, anh nói xem đây có thể nào là vật mà nhóm ông cố để lại năm đó không?

Cố Tranh lật thân súng lên nhìn, tại báng súng phát hiện một hình tròn ấn ký khá nhỏ, "Là vật của bọn họ để lại."

Tả Ngôn dịch người lại nói, "Hình tròn này là ký hiệu của nhà các anh?"

Cố Tranh nhìn cậu một cái, "Không sai biệt lắm." Vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dùng ký hiệu này để lưu lại manh mối cho người ở ngoài.

Triệu Lục nhìn cái hình tròn nhỏ kia, nói: "Nghe nói các ông cố năm đó đều để một đầu bóng lưỡng, sau đó vẫn luôn dùng hình tròn này làm ký hiệu, dễ tìm."

Năm đó cụ tổ của Cố Tranh mang theo vài người anh em như trước kia cùng đi tìm một thứ quan trọng, sau đó phát hiện một cái nhà ấm, ẩn ẩn có ghi lại rằng mộ thất này không đơn giản.

Vài người anh em bọn họ năm đó, tuổi trẻ khí thịnh, đúng là tuổi không biết sợ trời sợ đất, huống chi cái nghề này được dòng họ lưu truyền, bọn họ từ nhỏ đã mê mẩn những thứ bên trong mộ.

Vốn tưởng rằng cùng lắm chỉ khó khăn thêm một chút thôi, lại không ngờ rằng, một chuyến này vấn mà bảy người chết hết sáu người.

Chỉ còn lại ông cố của Cố Tranh.

Sau khi ông trở về một mình, người nhà của những người khác đều cho rằng ông muốn độc chiếm đồ vật nên giết hại những người anh em đó.

Nếu không phải Cố gia gia thế đại, người nhà của họ đã sớm mang ông cố của Cố Tranh đi chôn rồi.

Mấy người nhà từ có quan hệ mật thiết gắn bó lại biến thành hận thù lẫn nhau.

Ông cố Cố gia đứng lên giải thích lại không có ai tin.

Mãi cho đến sau khi ông kết hôn, một ngày sau khi con trai ông được sinh ra, ông đột nhiên qua đời.

Trên người không có bất cứ một miệng vết thương nào, cũng không hề mắc phải chứng bệnh gì.

Đột nhiên qua đời.

Vợ ông trong lúc lật xem di vật ông để lại, phát hiện ông từng viết lại một vài chuyện trong quyển bút ký, là vài chuyện sau khi xuống mộ.

Cụ thể gặp phải chuyện gì, đám hậu nhân bọn họ cũng không rõ lắm.

Chỉ biết là, nhà bọn họ mắc phải một loại nguyền rủa.

Hơn nữa, từ lúc đó người Cố gia không còn ai sống quá ba mươi tuổi, tựa như một cái khảm, mà cái chết của bọn họ đều như nhau.

Không mắc phải chứng bệnh gì, không hề có miệng vết thương gì, tựa như đang ngủ, ít ra cũng chết thật an tường.

Vài người Triệu nhặt lên vài đồ vật bên cạnh đám xương cốt dưới đất, đều xác định được, những thứ này đúng là của mấy nhà ông cố năm đó.

Vài người phức tạp đối mặt, hiện tại thoạt nhìn, vài vị ông cố của bọn họ chết ở đây có thể là kết quả tốt nhất, chứ không giống như Cố gia, liên luỵ đến đời sau, mới là sự thống khổ của còn sống.

Người vừa mới sinh ra lại biết được điểm cuối của đời mình ở đâu, có mấy ai sẽ cam tâm.

Tả Ngôn nhìn mặt nghiêng của Cố Tranh, người này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Hệ thống: "Hắn nghĩ gì thì ta không biết, ta chỉ biết nếu ngươi không nhanh nhẹn thêm một chút, liền có thể trở thành 'Nhập mộng sư' đầu tiên từ đó đến nay bị đói chết."

Tả Ngôn cảm động nói: "Thì ra ngươi quan tâm ta như vậy, sau khi ta trở về ta nhất định sẽ không trách cứ ngươi."

Hệ thống mặt không đổi sắc, "Người còn muốn trách cứ ta?"

Tả Ngôn: "Chủ yếu là ta muốn đổi một cái hệ thống mới thôi."

Hệ thống: "... Không có cửa đâu."

Vài người đám Dương Tử bỏ xương cốt dưới mặt đất vào một cái bao, nhiều năm như vậy rồi, cũng nên để cho bọn họ xuống mồ vi an.

"Lão đại, nhóm các ông cố đều ở đây, chúng ta xem chỗ kia đi."

Vài người đứng trước quan tài, thạch quan màu đen lộ ra một sắc thái quỷ dị.

Đại Lưu không chờ đợi được mà hỏi: "Lão đại, chúng ta khai quan?"

Chân tướng mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm đã ngay tại trước mắt, khó tránh khỏi nội tâm kích động, khẩn trương, khiến hai tay của hắn ta đều run lên.

Cố Tranh đè lại tay của hắn ta, "Trong quan tài có thứ gì, tạm thời vẫn chưa rõ ràng lắm."

Đại Lưu nói: "Bên trong này không phải là người chết à?"

Triệu Lục quật một bàn tay xuống cái ót của hắn ta, "Mẹ, cậu đi mà quên mang não theo à? Nếu như vừa mở ra, lại mẹ nó trúng phải nguyền rủa thì sao?"

Hiện tại bọn họ đang tiến thoái lưỡng nan, nếu không mở thì không giải được nguyền rủa, nếu mở cũng có thể sẽ lại dính phải nguyền rủa.

Cái thứ này hư vô mờ mịt, ai biết nó có thể làm gì.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, ánh mắt của Tả Ngôn vẫn luôn nhìn chăm chú hoa văn trên nắp quan tài.

Cố Tranh đứng phía sau cậu, hỏi, "Trên này viết gì vậy?"

Hắn cũng không phải vội vã muốn hỏi về vấn đề nguyền rủa, ngược lại càng cảm thấy hứng thú với thân phận của người trước mắt này.

Tả Ngôn đưa tay, gõ gõ, nói: "Theo cách nói của người hiện đại, thì chính là thư nhận tội."

Những người khác lúc này mới nhìn ra, vốn tưởng rằng trên quan tài có một loại hoa văn quỷ dị, hiện tại xem ra, chỉ là văn tự kỳ quái được điêu khắc ra, rậm rạp phủ kín nắp quan tài.

Trong nhóm bọn họ chỉ có duy nhất một người có thể đọc hiểu, nhất thời mấy tầm mắt đều dời về phía cậu.

"Trên này có nói về chuyện nguyền rủa không?"

Chỉ thấy Tả Ngôn chậm rãi lấy một cây kẹo que ra, mở ra giấy gói kẹo, nhét vào miệng, răng rắc răng rắc vài tiếng.

Nhất thời, vài người đều theo dõi bộ dáng ăn của cậu.

Hệ thống nhìn biểu tình vặn vẹo của mấy người đó, "Nếu ngươi cứ như vậy sẽ sớm bị thượng, ta nói cho ngươi."

Tả Ngôn: "Cũng không phải chưa bị thượng qua."

Cố Tranh nhíu mày nghe tiếng nhai kẹo răng rắc, vươn tay ôm lấy thắt lưng của cậu, từ trong túi áo cậu móc ta vài gói đồ ăn vặt, sau đó nhét vào balô của mình.

Đối mặt với ánh mắt ngẩng đầu nhìn lên của Tả Ngôn, nói: "Em ăn nhiều quá rồi."

Tả Ngôn rất bắc đắc dĩ, cậu rất đói mà.

Vài người đám Dương Tử đều sắp điên, hai người này làm như thế nào có thể triệt để xem nhẹ cái thời khắc khẩn trương này vậy?

"Cậu em Hà, trên đây rốt cuộc viết cái gì?"

Tả Ngôn nhìn hắn ta một cái, ánh mắt thực đạm, khác một trời một vực với ánh mắt lúc nhìn Cố Tranh vừa rồi.

Dương Tử chợt cảm thấy Hà Chi Dứu như này có chút xa lạ.

Tả Ngôn đưa tay, khớp xương ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ nắp quan tài, thanh âm trong trẻo vang lên trong không khí.

"Trên đây biết, Vộ Đô quốc được thiên thần quyến luyến, trong quốc nội có thần sử, vẫn luôn đảm nhiệm chức vị quốc sư."

Sở hữu thần lực có thể hô phong hoán vũ, sinh ra đã được vạn dân quỳ lạy.

Mà khi quốc vương của Vụ Đô quốc về già, ham mê trường sinh, tìm kiếm đủ thứ phương pháp trường sinh bất lão lại lấy thất bại mà chấm dứt.

Bỗng một ngày, bị kẻ gian xúi giục, đưa ánh mắt chăm chú nhìn lên người quốc sư tuổi trẻ.

Lấy vạn dân làm áp chế, quốc sư bất sắc dĩ, máu chảy chết trên tế thiên thai.

Quốc vương mừng rỡ, cuối cùng lấy máu đầu tim của quốc sư uống vào.

Sau đó, toàn thân thối rữa mà chết.

Phàm là những tên cùng tham dự, ngày hôm sau trong tim liền truyền đến cảm giác đau đớn.

Có người nói, đây là lời nguyền rủa của thần, sau khi vương hậu biết được, liền bí mất xử quyết những tên vui mừng lúc đó, dùng thiết đúc lên, chế thành trụ đèn.

Mà quốc vương bởi vì chọc giận thiên thần, cho nên trên quan tài có khắc lại tội danh của hắn ra, lấy chứng thiên phạt, phàm là có người khai quan, đều sẽ cùng chôn.

Để thiên thần có thể tha thứ cho con dân vô tội của Vụ Đô quốc."

Sau khi Tả Ngôn nói xong, vài người trầm mặc một lát, quay đầu lại nhìn những ngọn đèn hình người quỳ lạy hai bên đường trên đường bọn họ đi qua cầu, Triệu Lục hỏi: "Tên kia là quốc sư gì, bổn sự thật sự lớn vậy à?"

Là thần sử, lại hô phong hoán vũ, bọn lừa đảo trên giang hồ đều hình dung chính mình y như vậy.

Tả Ngôn nói: "Vụ Đô quốc là tiểu quốc Biên Thuỳ, hàng năm xung quanh đều bị bao phủ bởi khói độc, ngẫu nhiên khói độc sẽ tràn vào quốc nội, lúc có quốc sư ở sẽ thường có thể đưa đến cuồng phong."

Dương Tử nói: "Người chúng ta thấy trên bức điêu khắc trước đó là quốc sư đúng không?"

Cố Tranh liếc mắt nhìn bóng dáng của Tả Ngôn một cái, "Rất có thể."

Nếu vậy thì liền có chuyện rồi, "Vậy biện pháp hoá giải nguyền rủa là gì?"

Tả Ngôn nói: "Hẳn là chỉ có mình quốc sư mới có thể biết."

Mở quan tài chắc chắn sẽ trúng phải nguyền rủa, điểm này, bọn họ xác định.

Cho nên hiện tại bọn họ chính là đã tìm được đầu sỏ gây tội nhưng lại không có biện pháp hoá giải.

Tả Ngôn đứng sau Cố Tranh, lặng lẽ vuốt ba lô của hắn, đụng được một vật cứng cứng, ánh mắt sáng lên, móc ra.

Sau đó Tả Ngôn liền ngây ngẩn cả người, không phải kẹo.

Cố Tranh nghiêng đầu, khoé môi câu lên một nụ cười, "Tặng cho em."

Tả Ngôn nhìn thứ đen đen trong tay, "Đây là gì?"

Cố Tranh nói: "Móng lừa đen."

Tả Ngôn: "... Cám ơn, tôi không thích ăn móng lừa."

Nói xong bỏ cái chân lừa còn nguyên vào.

Cố Tranh ôm chầm thắt lưng của cậu, nâng cằm cậu lên, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, thanh âm từ tính nói: "Em còn nhớ ra thứ gì?"

Tả Ngôn nói: "Tôi nhớ ra tại sao anh lại chỉ có thể sống đến ba mươi tuổi."

Cố Tranh nói: "Ừm?"

Tả Ngôn nói: "Trong lịch đại quốc sư chỉ có thể sống đến ba mươi tuổi."

Cho nên hắn ta chính là đang trả thù a, người anh em.

"Ầm ầm vang!"

Triệu Lục luống cuống tay chân tránh ra, chỉ thấy sau lưng hắn ta đột nhiên xuất hiện thêm một cây cầu, mà cánh cửa đối diện lại từ từ mở ra.

"Tôi mang theo hai người xuống phía dưới xem xem."

Dương Tử dẫn theo vài người đi xuống, nửa ngày vẫn chưa đi lên.

Sắc mặt Cố Tranh trầm xuống, do có nguyền rủa, Cố Tranh ngăn cản Tả Ngôn.

"Em đứng đợi ở đây."

Ít ra trên đài vao này vẫn an toàn.

Cố Tranh dẫn theo Triệu Lục đi qua, phía sau cửa là một mảnh tối đen, nhưng vài tiếng hít thở lại rõ ràng dị thường.

Dương Tử bước đến, sắc mặt phức tạp nói: "Lão đại, xin lỗi."

Ánh mắt Cố Tranh sắt bén lên, cây cầu phía sau lại đột nhiên di động.

Cố Tranh quay mạnh đầu lại, chỉ thấy đối diện cây cầu có một thân ảnh đầy cô đơn.

"Hà Chi Dứu!"

Tả Ngôn cười khẽ một tiếng, "Đây là lần đầu tiên anh gọi tên của tôi."

Thanh âm rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại rõ ràng mà truyền đến bên tai của Cố Tranh.

Cố Tranh nắm chặt thành nắm tay, trán nổi gân xanh, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"

Tả Ngôn nghe lời hắn nói, xoay người bước về hướng đài cao, mỗi một bước đi, tựa như có thể nghe được đèn hình người hai bên đài cao kêu lên thanh âm thống khổ.

Đứng trước thạch quan, trong tay Tả Ngôn liền xuất hiện một cái mặt nạ màu đen, nghiêng đầu nhìn thoáng qua sau cửa, chậm rãi đưa mặt nạ đeo lên mặt.

Cánh cửa trước mặt Cố Tranh đột nhiên bị đóng lại, cái gì cũng nhìn không thấy.

Tả Ngôn nghe tiếng súng truyền đến từ đằng xa, đánh lên cửa đá, hít sâu một hơi.

Một tay khác của cậu cầm lên một con dao.

Tả Ngôn: "Hệ thống, ta sắp bắt đầu."

Hệ thống trầm mặc một lát, "Ngươi nhớ ra lúc nào?"

Tả Ngôn phiền muộn, "Đêm ở ban công hôm đó."

Hệ thống vội vàng dừng lại hồi ức của mình, nó mới vừa đổi xong mắt mới.

Tả Ngôn nói: "Hy vọng lần sau sẽ không phải gặp lại ngươi."

Hệ thống: "Ngươi yên tâm đi, chắc chắn vẫn là ta."

——

Cũng không biết qua bao lâu, cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng mở.

Cố Tranh bước nhanh đi ra, đột nhiên dừng lại.

Trên đài, một sắc đỏ yêu diễm chậm rãi chảy xuống đài cao bạch ngọc.

HLTT: Bé Tả đi rồi:(( Buồn quá:(( Còn chương sau là kết thúc thế giới này nha:)) Hôm nay là đến Hạ Thu năm thứ 6 rồi, chúc các bạn reader là KYO của bộ này có một ngày lễ Hạ Thu vui vẻ =3=

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv