Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Tiếng súng vừa vang lên, thân thể Tả Ngôn run lên một cái, sờ sờ khắp người, thật sự là một chút đau đớn cũng không có, công năng này dùng tốt vậy hả?
Hệ thống: "Quay đầu lại."
Bên cạnh, Mục Úy bưng ngực không dám tin nhìn nam nhân trước mặt, "Cậu... cậu..."
Cố Tranh bước đến gần, hờ hững nhìn hắn ta, "Tôi chưa bao giờ bị uy hiếp."
Mục Úy nặn một nụ cười rất khó coi, thân thể ngã xuống mặt đất, dùng chút sức lực cuối cùng hô lên, "Động thủ!"
Hắn ta nhất định phải huỷ đồ vật quan trọng nhất của Cố Tranh!
Vài người trong phòng nghe được mệnh lệnh, sôi nổi cầm súng lên chỉ vào cái bình và Tả Ngôn ở trung tâm.
Một màn đạn phóng đến, Cố Tranh kéo Tả Ngôn qua cúi người xuống, khẩu súng trong tay quăng về phía sau, nện vào thái dương của một tên, do dùng lực quá lớn nên khiến tên kia lập tức ngất xỉu.
Tả Ngôn đứng phía sau muốn nhân cơ hội lấy cái bình trên bàn, vật đã gần ngay trước mắt, đột nhiên một viên đạn hướng cậu bay đến, Cố Tranh nhanh nhẹn kéo lấy cậu, cái bình lại phát ra thanh âm vỡ vụn.
Tả Ngôn trừng lớn mắt, đệt! Nát rồi!
Cố Tranh liếc mắt nhìn một cái, gạt ngã cái bàn nhét Tả Ngôn vào phía sau cái bàn, một mình bước ra ngoài, trong chốc lát sau chỉ nghe bên ngoài liên tiếp truyền đến tiếng có người ngã xuống đất.
Tả Ngôn chống tay, chậm rãi bò về phía trước, mãi đến khi mảnh vỡ của cái bình nằm bên cậu.
Tả Ngôn: "Xong rồi, vỡ thành như vậy, lộ tuyến bên trên còn có thể nhìn được nữa không?"
Hệ thống: "Khoa học kỹ thuật hiện tại có thể làm được."
Phục hồi một cái bình như cũ, cũng không có gì lớn.
Tả Ngôn nhặt một khối mảnh nhỏ trên mặt đất, chỉ vào, "Như vầy cũng có thể à?"
Hệ thống: "... Có thể có chút khó khăn."
Nếu chỉ một phần nhỏ thì còn có thể, nhưng hiện tại lại có một chỗ hổng lớn như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lộ tuyến.
Động tĩnh bên ngoài đã dừng lại, Mục Úy vốn là hành động riêng lẻ nên không mang theo bao nhiêu ngoài, sau khi Cố Tranh giải quyết xong liền đẩy cái bàn ra, chỉ thấy thanh niên ngồi xổm trên mặt đất như một cây nấm, trong lòng bàn tay cầm vài mảnh nhỏ, như muốn cùng liều mạng.
"Làm sao vậy."
Cố Tranh chỉ thấy thanh niên ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo vẻ lo lắng, cầm mảnh nhỏ trong tay giơ lên cho hắn nhìn, "Cố Tranh, liều mạng cũng không được rồi."
Cố Tranh không để ý, ngược lại kéo cậu đứng lên, "Không bị thương chứ?"
Tả Ngôn lắc đầu, nghe vậy nhanh chóng nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Còn anh, có bị thương ở đâu không?"
Sờ từ trên xuống dưới, không cảm giác đến miệng vết thương.
Cố Tranh kéo cậu lại gần hắn, thấp dầu nhìn hai bên má sưng đỏ của cậu, còn có vết máu lưu lại trên khoé miệng, đưa tay nhẹ nhàng lau đi.
"Vừa nãy... có sợ không?"
Hắn vì muốn để Mục Úy thả lỏng cảnh giác, nên đưa nòng súng chỉ vào cậu, nhưng hắn lại chỉ thấy nét mặt bình tĩnh của thanh niên, thật giống như không cần biết hắn làm ra quyết định như thế nào thanh niên cũng sẽ không nghi ngờ.
"Không sợ, tôi cũng hiểu được cái bình rất quan trọng."
Không sai, Tả Ngôn chính là nghĩ như vậy, cậu có khả năng sẽ chết đi, nhưng nhờ vào thể chất đặc biệt của cậu, khả năng sống sót cũng khá lớn.
Nhưng lỡ như cái bình này vỡ vụn, cũng không thể giống cậu mà hoàn hảo không tổn hao gì.
Cố Tranh nghe xong nhíu mày, ánh mắt tối đen nhìn cậu, "Em có biết em đang nói gì không?"
Tả Ngôn cúi đầu nhìn nhìn mảnh vụn trên mặt đất, người nam nhân này cũng chỉ nhìn thoáng qua cái bình khi nó nát một cái, sau đó cứ như không hề để ý.
"Anh từng nói cái bình đó rất quan trọng."
Những lời này, là do chính miệng Cố Tranh nói khi hai người tham gia buổi đấu giá.
Lần đó cậu vì muốn cướp cái bình về mà ngực trúng sáu viên đạn.
Là do hắn từng nói như vậy.
Cánh tay của Cố Tranh dừng sức một cái, đem người ôm chặt vào trong ngực, hô hấp nặng nề, "Nhưng nó không quan trọng bằng em."
Tả Ngôn xoay người ôm lại, nghe hắn nói như vậy thì chớp mắt mấy cái, cậu có nên vui vẻ vì quan trọng hơn một cái bình không.
Nhưng Tả Ngôn biết, cái bình này đại biểu cho mạng của Cố Tranh.
Lúc duỗi tay ra cậu đột nhiên cảm giác được lòng bàn tay ươn ướt, vừa nâng lên nhìn thì bị doạ nhảy dựng, "Anh bị thương?"
Không lẽ viên đạn vừa rồi bắn trúng anh ta à!
Cố Tranh lôi cậu ra ngoài, "Không sao, không bắn trúng chỗ yếu hại."
Tả Ngôn nhìn sau lưng hắn không ngừng chảy máu, này còn không sao?
Trở về, Tả Ngôn xung phong nhận việc, "Để tôi lái xe cho!"
Cố Tranh nhướng mày, "Em biết lái xe?"
Tả Ngôn đạo, "Đương nhiên."
Sau đó Cố Tranh liền lĩnh hội được kỹ năng lái xe của cậu.
Cho dù là hắn cũng không thể không thừa nhận, xiếc xe không tồi, trên đường đi không hề vượt một cái đèn đỏ nào.
Đương nhiên cũng là do trên đường một cái đèn đỏ đều không có, nhưng với tốc độ này khen cũng không dám khen.
May mắn ngồi trên xe là Cố Tranh, nếu như đổi thành người khác, có thể đã bị chiếc xe cuồng dã này quăng ra ngoài rồi.
Sau khi xe dừng lại, Cố Tranh sắc mặt bình tĩnh bước xuống xe, sau đó giữ chặt Tả Ngôn đang từ ghế lái bước xuống.
"Sau này, nếu không được tôi cho phép, đừng nghĩ chạm vào tay lái!"
Tả Ngôn cảm thấy thật oan ức, cậu đây là vì ai chứ.
Còn không phải là vì muốn nhanh chóng mang anh về nhà, để bác sĩ giúp anh băng bó vết thương à.
Sau khi trở lại nhà, nhìn đống mảnh sứ vụn, Tả Ngôn hỏi, "Còn có thể phục hồi như cũ không?"
Hoàng Nghiêu giúp Cố Tranh băng bó, miệng vết thương đều là trúng đạn, nghe vậy nói: "Vỡ thành vụn rồi, còn khôi phục gì nữa."
Không thể không nói, hắn ta đang thật giận Tả Ngôn, nếu cậu không chạy loạn ra ngoài, Mục Úy cũng sẽ không có cơ hội bắt được cậu, càng không gặp chuyện như thế này.
Hiện tại hy vọng duy nhất đã vỡ nát rồi, nhưng anh họ lại cứ như không có việc gì!
Dương Tử và Triệu Lục sau khi nhận được tin đều chạy qua đây, sau khi hiểu rõ sự tình, không khí nhất thời trầm trọng.
Bọn họ ai cũng biết cái bình này quan trọng với Cố Tranh như thế nào, trong mấy năm nay, thâm sơn lão lâm gì đó trong nước bọn họ đều từng đi qua, cũng mất không ít anh em.
Cuối cùng cũng có thêm được manh mối, cũng sắp cởi bỏ được bí ẩn này, ai ngờ được vậy mà sẽ...
"Lão đại, nếu không tôi gửi đống mảnh vỡ này cho Đổng gia, bọn họ dù gì cũng làm nghề này."
Cố Tranh gật đầu.
Dù hắn biết, cho dù Đổng lão giả tử có tại thế thứ này cũng không thể khôi phục.
Hắn làm như vậy chỉ đơn giảm muốn cho những người khác thêm một chút hy vọng.
Chờ người đi rồi, Cố Tranh nhìn người đang ngồi xổm trong góc, lén lén lút lút không biết đang làm gì.
Tả Ngôn: "Hệ thống, các ngươi không thể dùng thứ gì đó phục hồi nó à?"
Hệ thống: "Đây là chủ quan ý tưởng của mục tiêu, dưới mí mắt của hắn không thể động tay động chân được."
Ai, Thượng Đế từng nói nếu đóng lại một cánh cửa của bạn, thì sẽ mở một cánh cửa sổ cho bạn, nhưng hiện tại không chỉ cửa của cậu đã bị đóng lại, mà ngay cả cửa sổ cũng bị đóng luôn rồi!
Đệt, ngày gì mà xui xẻo.
Thở dài chán chê, vừa quay đầu lại chỉ thấy Cố lão đại đang nhìn cậu, Tả Ngôn bước qua bên cạnh hắn.
"Anh đói bụng à?"
Cố Tranh nói, "Không đói bụng."
Tả Ngôn muốn nói rằng cậu đói bụng, hôm nay dùng hơi nhiều thể lực, một chút đồ ăn ăn lúc sáng đều đã bị tiêu hoá sạch sẽ.
Nghe hắn nói không đói bụng, Tả Ngôn gật đầu, được rồi, nếu không đói bụng vậy cậu cũng không cần làm thêm phần của hắn.
Cố Tranh nhìn cậu bước đến phòng bếp bận rộn một hồi, chốc lát sau, ngửi được một mùi hương mê người.
Tả Ngôn cầm một cái tô đặt lên bàn ăn, ngửi mùi, bụng đều ầm ầm kêu to.
Tả Ngôn gắp lên vài sợi mì, ăn một hơi cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, xem ra tay nghề của cậu không hề giảm.
Vừa nhấc đầu chỉ thấy Cố Tranh đang nghiêng đầu nhìn cậu, Tả Ngôn nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi một câu, "Anh ăn không?"
Vốn tưởng rằng Cố Tranh sẽ cứ như lúc hắn nói câu không đói bụng mà nói không ăn, ai ngờ từ trong miệng đối phương nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Ăn."
Tả Ngôn lập tức sửng sốt, Cố Tranh đứng dậy, bước đến trước mặt cậu, cầm lấy đôi đũa trong tay cậu, cũng không quan tâm cậu có dùng qua hay chưa, mà dịch cái tô đến trước mặt mình, ở trên còn có cà chua và trứng gà, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, gắp lên vài miếng nếm thử hương vị.
"Không tồi."
Sau đó liền chậm rãi ăn.
Tả Ngôn nhìn hắn, cực kỳ muốn tạt một gáo nước sôi lên mặt hắn.
Nhưng cậu không dám, đến phòng bếp làm thêm một tô.
Tả Ngôn rất thích cà chua, cậu thích cái vị chua chua này, sau khi ăn xong tô của mình, cậu nhìn qua Cố Tranh.
Bộ dạng ăn của người này cũng không giống cậu, cậu có thể vừa ăn mì vừa húp nước, nhưng Cố Tranh lại ăn khá chậm rãi.
Cậu phát hiện, lúc Cố Tranh gắp mì lên sẽ quen để xếp từng sợi thành một hàng, sau đó từ một đầu mà ăn.
Tả Ngôn nghĩ, hôm nào làm mì trường thọ ăn.
Nhìn trong chốc lát, Tả Ngôn dựa sát vào hắn, vươn đôi đũa lặng lẽ gắp vài sợi mì trong tô của hắn ra, bỏ vào miệng, thật ra cậu đã ăn no rồi, chẳng qua muốn đánh gãy kiểu ăn hoàn mỹ của hắn.
Cố Tranh quả nhiên dừng đũa lại, nhìn miệng của cậu, Tả Ngôn nhai nhai mì, nghĩ không lẽ hắn ghét bỏ cậu à, rõ ràng ăn chính là tô cùng đũa của cậu!
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, mãi đến khi Tả Ngôn bị nắm gáy, hô hấp thay đổi cùng hoà làm một.
Ánh mắt của Cố Tranh nhìn chằm chằm cậu, Tả Ngôn tựa như một chú nai con bị tên thợ săn nhìn chằm chằm, trừng đôi mắt to đang tỉnh tỉnh mê mê.
Vốn là hai người đang ăn, sau đó liền đổi thành hạ thân của Cố Tranh đúc cho Tả Ngôn ăn.
Từ phòng bếp ăn đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ chuyển đến ban công, một bữa cơmm trực tiếp ăn đến khuya, miệng của Tả Ngôn đều mệt.
Mà Cố Tranh lại còn chơi xấu ở bên trong cậu chậm chạp không chịu ra, Tả Ngôn cũng không dám lộn xộn, nếu dám đánh thức khủng long ở bên trong, có thể sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không chừa.
Tả Ngôn có chút không ngủ được, muốn động đậy lại sợ đánh thức người bên cạnh, nhất thời tựa như một giun.
Cố Tranh mở mắt ra, "Không ngủ mà đang suy nghĩ gì đó?"
Tả Ngôn nhìn ánh trăng, nói, "Nhớ Nhị Cẩu."
Mày Cố Tranh động động, nằm trên giường của hắn lại nhớ nhung một con mèo?
Tả Ngôn cảm giác được con khủng long trong cơ thể lại sắp hồi phục như cũ, vội vàng nói, "Tại sao anh ta lại nói anh sống không quá ba mươi tuổi?"
Cố Tranh biết cậu đang nói lái qua chuyện khác, nhưng vấn đề này quả thật hỏi thật hay.
Vậy nên Cố Tranh nhẹ nhàng bâng quơ kể cho cậu nghe một câu chuyện nguyền rủa.
Biểu tình của Tả Ngôn sau khi nghe xong đó là, chỉ có vậy thôi?
Rõ ràng là một câu chuyện buồn thảm đến kinh tâm động phách, Cố Tranh lại nói có mấy câu liền xong, nếu không phải Tả Ngôn sớm biết còn thật tưởng là không có chuyện gì to tát.
"Cái bình kia nếu rất quan trọng, vậy lỡ như không khôi phục được thì sao?"
Cố Tranh nhìn cậu, ánh trăng chiếu xuống gương mặt cậu rọi ra một nhan sắc trắng bệch thản nhiên.
"Cái nguyền rủa này, đến đời của tôi, có thể dừng lại rồi."
Đời này hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc có con, hơn nữa, từ lúc hắn còn nhỏ, liền đã cho rằng cuộc đời mình sẽ kết thúc ở năm ba mươi tuổi.
Trước kia, hắn có chấp niệm, cũng như một mục tiêu, đến tận bây giờ cũng chưa từng dừng việc truy đuổi.
Ôm chặt người trong ngực, Cố Tranh cúi đầu cắn cổ cậu, nhẹ giọng nói: "Nếu có một ngày tôi chết..."
Hô hấp của Tả Ngôn như dừng lại, khàn giọng nói, "Nếu anh chết vậy tôi cũng không sống."
Cố Tranh nghe câu trả lời không cần suy nghĩ của cập, hô hấp nặng hơn, cắn một hơi trên cổ cậu.
Tả Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, ai, nếu anh chết vậy những người ở đây sẽ không ai sống.
Qua vài ngày, bệnh viện thú cưng gọi điện thoại đến, nói có thể mang bé mèo về nhà.
Hơn nữa, cái xe đậu ở bãi xe của bọn họ còn muốn lấy không?
Tả Ngôn cúp điện thoại, nhìn vào mắt Cố Tranh nói, "Tôi đi đón Nhị Cẩu."
Thanh âm lạnh lạnh của Cố Tranh vang lên phía sau, "Em tính đi bằng cách nào? Lái xe đi à?"
Tả Ngôn dừng lại cước bộ, quay đầu nói, "Tôi sai rồi."
Cố Tranh, "Hửm? Em sai chuyện gì?"
Tả Ngôn nói, "Tôi quên rút chìa khoá xe."
Cố Tranh:...
Nhiều ngày vậy rồi mà xe vẫn chưa bị mất, trộm cướp bấy giờ nghỉ hết rồi à.
Tả Ngôn nghĩ nghĩ, "Hình như cũng chưa khoá cửa xe."
Cố Tranh đỡ trán, nhất thời không biết nên nói cái gì, sau nửa ngày mới kéo cậu ra ngoài, cái tên không thể bớt lo này, lỡ ngày nào đó có ném luôn bản thân mình thì hắn cũng không ngạc nhiên.
Hai người vào bệnh viện liền thấy được Nhị Cẩu có chút ủ rũ, nhưng mà đó chỉ là trước khi nhìn thấy Tả Ngôn.
Sau khi Tả Ngôn dang tay tiếp đón nó, Nhị Cẩu liền giương nanh múa vuốt bỏ xuống sự kiêu ngạo của loài mèo mà nhào đến bên chân Tả Ngôn, lăn lăn cọ cọ vài cái, từ ống quần bò lên, mãi đến khi bò được lên đầu Tả Ngôn, mới an tâm gục người xuống.
Tả Ngôn ôm nó xuống, bế nó lên trước mặt, một người một mèo nhìn nhau, nhãn lệ tuôn trào.
"Nhị Cẩu, con đều đói đến gầy."
Bé mèo vàng nâng lên móng vuốt có thêm miếng thịt so với trước kia, gọi hai tiếng đáp lại.
Tả Ngôn như nghe hiểu mà gật đầu một cái, "Ba cũng gầy đi như con nghĩ vậy đó."
Cố Tranh nói, "Hôm qua em vừa mới đi cân, nặng thêm ba kí."
Tả Ngôn nói, "Chắc chắn là do cái cân có vấn đề, đúng không Nhị Cẩu?"
Cố Tranh nhìn một lớn một nhỏ đang cùng nhau nói chuyện, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Tả Ngôn bước ra khỏi cửa bệnh viện thú cưng, trong đầu chợt lướt qua một chút hình ảnh, nhưng do tốc độ quá nhanh, cậu chưa kịp nhìn rõ liền quên.
Sững sờ đứng trước cửa bệnh viện nhớ lại trong chốc lát, nhưng vẫn không nhớ ra được, đành đi nhanh thêm hai bước đuổi kịp Cố Tranh.
Ngày sau đó cậu vẫn luôn bị vây trong trạng thái không yên lòng, Cố Tranh khó có được mà hưởng thụ một ngày không bị cậu làm ầm làm ĩ.
Mãi cho đến nửa đêm, Tả Ngôn đi vào toilet, mơ mơ màng màng nhìn gương mặt trắng bệch dưới ánh đèn trong gương của mình, tinh thần chấn động.
"Chính là nó!"
Kéo quần lên lạch bạch lạch bạch chạy về phòng, "Cố Tranh, Cố Tranh!"
Cố Tranh đang ngủ say còn tưởng rằng cậu gặp chuyện gì, mở mắt ra lại liền thấy gương mặt phóng đại của cậu, trên mặt cậu là nụ cười lộ nguyên hàm răng trắng, mà trên tay của cậu còn cầm theo cái bình sứ.
Cố Tranh trầm mặc một lát, hỏi, "Em bị mộng du?"
Tả Ngôn kéo hắn ngồi dậy, "Tôi đã nhớ ra công dụng của cái bình rồi!"
Cố Tranh ngồi dậy, thấy chân cậu không mang dép trong nhà, cắt lời kéo cậu lên giường, "Công dụng gì?"
Tả Ngôn chỉ vào đáy bình, "Bên trong đó có mảnh lụa nhỏ."
Cố Tranh liếc mắt nhìn qua, "Mảnh lụa nhỏ?"
Tả Ngôn gật đầu, cũng không biết Cố Tranh nghĩ gì, trên vài cái bình này không chỉ đơn giản ẩn giấu lộ tuyến, mà dưới đáy của bốn cái bình còn ẩn giấu mấy mảnh lụa nhỏ cực kỳ quan trọng.
Vậy nên lộ tuyến ở trên cái bình thứ tư không hề quan trọng.
Sau khi Cố Tranh nghe xong, cầm lấy cái bình trong tay cậu nhìn thoáng qua, trước kia bọn họ vẫn luôn để ý thân bình, lại không nghĩ đến điểm quan trọng nhất lại là bệ bình.
"Ba!"
Cái bình chia năm xẻ bảy, chỉ riêng đáy bình là không bị bể, hoàn hảo như trước.
Tả Ngôn nhìn mảnh nhỏ dưới sàn nhà, lại nhìn Cố Tranh.
Hơn nửa đêm mà lại đập bình hoa trong phòng ngủ, anh không sợ lỡ chút nữa có mắc toilet đi xuống giường sẽ đạp trúng chân à.
Cố Tranh nhặt bệ bình lên, thuận tay lấy đồ điêu khắc trên tủ đầu giường, dù gì cũng là đồ sứ, bệ bình bị vỡ thành hai nửa, lộ ra một mảnh lụa nhỏ bên trong.
Cố Tranh lấy mảnh lụa nhỏ bên trong ra, cầm trong tay vân vê, quả thật cùng một chất liệu với mảnh lụa nhỏ trên người Tả Ngôn khi đó, dưới ánh đèn, trên mảnh lụa lộ ra lộ tuyến màu đen không rõ ràng.
Tả Ngôn hỏi, "Có giống mảnh lụa kia không?"
Cố Tranh đưa mảnh lụa cho cậu, "Em còn nhớ ra chuyện gì nữa?"
Tả Ngôn nhìn trên nhìn dưới vài lần, cậu cũng không biết thứ này, "Ngoại trừ thứ này, những thứ khác đều không nhớ ra được."
Cái ký ức này của cậu cực kỳ tuỳ hứng, ai cũng không biết được đến lúc nào mới có thể nhớ lại thêm vài chuyện.
Cố Tranh cầm lại mảnh lụa trong tay cậu kẹp vào trong cuốn sách trên đầu giường, ôm chầm lấy thắt lưng của cậu, "Đi ngủ."
Tìm được một tin tức lớn vậy mà lại chỉ có nhiêu đây phản ứng à?
Thanh âm khàn khàn của Cố Tranh ghé vào lỗ tai cậu vang lên, "Nếu không muốn ngủ, vậy làm thêm chút chuyện khác?"
Tả Ngôn lập tức thành thật, vẫn là nên đi ngủ đi.
Trong chốc lát sau, Cố Tranh nắm chặt thắt lưng của cậu, "Đừng lộn xộn."
Tả Ngôn lúc nằm yên lúc không nằm yên, đại ca, anh đang mơ à.
Ngày hôm sau, sáng sớm Hoàng Nghiêu thức dậy, chỉ thấy anh họ của hắn ta cùng Hà Chi Dứu hai người đang đập bình sứ trong phòng khách.
Một búa đi xuống, cái bình giá trị mấy ngàn vạn liền thành vụn.
Nhưng khi nhìn bộ dáng thích thú của hai người bọn họ, nhất thời hắn ta còn cho rằng mình đang gặp ảo giác.
"Anh họ, hai người đây là...?"
Vẻ mặt Hoàng Nghiêu đầy phức tạp, phương diện tinh thần của anh họ hắn ta sẽ không bị Hà Chi Dứu lây bệnh gì chứ.
Tả Ngôn: Cái ánh mắt kia của anh có ý gì? Nói cho rõ ràng.
Khi Hoàng Nghiêu bước đến gần mới phát hiện Cố Tranh từ trong đám mảnh vụn nhặt lên một mảnh lụa nhỏ, đặt lên trên bàn, hiện tại trên bàn đã có ba mảnh.
"Cái này là gì?"
Hoàng Nghiêu nhìn vài mảnh nhỏ này, kinh ngạc hỏi.
Cố Tranh lấy ra mảnh lụa hoàn chỉnh ra, mang mảnh lụa nhỏ đặt chồng lên trên, tạm thời vẫn chưa nhìn ra được gì, Cố Tranh nói: "Cái này có thể là bản đồ của mộ thất, Tiểu Nghiêu, cậu đến Đổng gia mang cái bình kia về."
Vừa nghe được lời này, Hoàng Nghiêu liền trực tiếp lái xe đến Đổng gia.
Không nghĩ đến sau khi đến Đổng gia, lại tốn công dã tràng, nhà họ Đổng do nợ nhân tình với Cố Tranh, nên đã đưa mảnh vỡ của cái bình đến Ly Đô, nhờ người ở thế hệ trước ra tay giúp đỡ.
Nhưng mà sau khi nghe được yêu cầu của Hoàng Nghiêu, liền gọi điện thoại cho Đổng Tán ở Ly Đô, kêu hắn ta mang cái bình trở về.
Ly Đô là một cổ trấn nông thân, từ Kinh thị đến Ly Đô cũng phải mất lộ trình mười mấy giờ.
Quá trình chờ đợi vốn gian nan, nhưng không thể nghi ngờ lại là một mầm mống của hy vọng, vốn đã nghĩ rằng không còn hy vọng gì nữa, nhưng chợt kinh hỉ như từ trên trời rơi xuống, đừng nói mười mấy giờ, cho dù là hơn mười ngày cũng có thể chờ.
Hôm qua, Tả Ngôn hưng phấn cả đêm, vài giờ không ngủ, đến sáng mí mắt đã không chống đỡ nổi, lăn đến ghế sa lông liền ngủ say, lần thứ hai tỉnh lại đã đến chạng vạng.
Xoa xoa hai mắt, mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, trong phòng khá im ắng, thanh âm gì cũng không có.
Đại não của Tả Ngôn có chút trì độn, cũng không bật đèn lên, mò mò đường đi lên lầu.
Mở cửa phòng ra, Tả Ngôn bước đến bên giường, đột nhiên bị doạ đến đổ mồ hôi lạnh, thân thể cứng ngắc quay đầu đi ra ngoài, đóng chặt cửa phòng lại, chân có chút nhuyễn.
Đệt! Gặp quỷ!
Trong phòng của cậu, chỗ vốn đặt một chiếc giường lớn vậy mà bây giờ lại đổi thành một cỗ quan tài.
Nhan sắc tối đen, nắp quan tài hơi mở.
Tả Ngôn: "Hệ thống! Là ta chết hay Cố Tranh chết?"
Hệ thống: "Hai ngươi không ai chết."
Tả Ngôn: "Vậy tại sao trong phòng của ta lại có quan tài!"
Hệ thống yên lặng chỉnh thanh âm nhỏ xuống, "Cố Tranh mua."
Tả Ngôn trầm mặc một lát, hứng thú của Cố lão đại đúng là càng ngày càng kỳ lạ.
Trong đầu của Cố Tranh mấy ngày hôm trước hiện lên suy nghĩ này, không nghĩ đến hắn thật sự mua một cái mang về.
Phòng của cậu đã không thể trở về, Tả Ngôn đành bay qua phòng của Cố Tranh, nhào lên giường, đem mình bọc thành cái bánh chưng.
Hệ thống: "Ngươi không thấy nóng à?"
Tả Ngôn nhìn mồ hôi trên người mình, "Chỉ cần không phải ngủ trong quan tài, chút hy sinh nhỏ nhoi này cũng đáng giá."
Đợi đến tối khi Cố Trnh trở về, liền thấy có người đang bọc thành con nhộng trên giường của mình, mà con sâu bên trong đang giãy dụa muốn chui ra ngoài, bất đắc dĩ mà bọc có chút chặt, khiến ấn đường đều bị nhăn lại.
Tả Ngôn đang nằm mơ, ở trong mơ Cố Tranh trói chặt cậu bằng dây thằng, sau đó ném vào trong quan tài, cả người cậu đều không nhúc nhích được, cảm giác hít thở không thông ngày càng mạnh...
"Cố Tranh..."
Thấy thanh niên đang thì thào gì đó, Cố Tranh cúi người lại gần.
Chợt nghe cậu kêu tên của hắn không dứt, biểu tình trên mặt của Cố Tranh dần nhu hoà.
Tả Ngôn chỉ cảm thấy cậu sắp nghẹt chết rồi, suy yếu nói, "Cố Tranh, tôi thành quỷ cũng không tha cho anh."
Cố Tranh đang kéo một góc chăn, tay run lên, con sâu bự bên trong được giải phóng, lăn lông lốc xuống đất.
Cái ót của Tả Ngôn đập lên sàn nhà, tỉnh lại, chống tay đứng lên, kéo chăn lên giường, nhắm mắt lại định ngủ tiếp. Toàn bộ hành trình đều không chú ý bên giường còn đứng một người.
Một bên giường bị lúng xuống, ngón tay lạnh lẽo vuốt nhẹ lên cổ cậu, thanh âm của Cố Tranh gần ngay bên tai, "Thành quỷ cũng không tha cho tôi?"
Cậu chỉ nói một câu đó thôi, sao anh lại trùng hợp mà nghe được vậy.
Tả Ngôn nhắm chặt hai mắt, vờ như mình vẫn chưa tỉnh, "Những lời vừa nãy là nói mớ."
Cố Tranh nhướng mày, "Lời hiện tại cũng là nói mớ à?"
Tả Ngôn tuyệt không đỏ mặt mà trả lời, "Đều là nói mớ."
Cố Tranh cười khẽ, "Nghe nói nói chuyện cùng người đang nói mớ, hôm sau sẽ bị biến thành một tên ngốc."
Vậy anh còn dám nói chuyện với tôi à!
Cố Tranh: "Có nhìn thấy lễ vật tôi mua cho em chưa?"
Toàn bộ hành trình Tả Ngôn đều giả chết, cậu cái gì cũng chưa thấy.
Mà cùng với thanh âm nói chuyện của Cố Tranh còn có tiếng cởi quần áo, khi nghe được tiếng dây lưng rơi xuống sàn nhà, Tả Ngôn nhịn không được mà mở mắt.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhạt nhẽo rọi vào từ cửa sổ, nhưng bằng vào thị lực của Tả Ngôn cậu liền nhìn thấy tám khối cơ bụng hoàn mỹ của hắn.
Tuyến điều lưu loát, không quá khủng bố cũng không quá nhỏ, vừa đủ, đưa tay sờ lên có vẻ cực kỳ có xúc cảm.
Nhìn nhìn, Tả Ngôn liền cảm thấy nhịn không được.
Cố Tranh cởi quần áo xong, nghiêng đầu nhìn cậu, hô hấp nặng xuống.
Khi đi ngủ Tả Ngôn chỉ thích mặc một cái quần đùi rộng thùng thình, hiện tại quần đùi đã sớm bị cọ đến đùi.
Lúc này cậu đang ôm chăn, nhìn hắn không chớp mặt, sắc mặt hơi trắng bệch, mồ hôi làm ướp tóc hai bên má.
Nếu dùng một cụm từ để hình dung, thì hẳn là 'quốc sắc thiên hương'.
Cho nên Cố Tranh cũng không khách khí, chân dài bước qua, đến gần cậu, Tả Ngôn nhìn khoảng cách của khối cơ bụng ngày càng gần, theo bản năng đưa tay sờ lên.
"Xúc cảm thật tốt."
Cố Tranh nghe cậu nói xong, ánh mắt tối đen, "Thích?"
Tả Ngôn đột nhiên hoàn hồn lại, thấy ánh mắt của nam nhân không đúng lắm liền muốn chạy trốn.
Ngón tay của Cố Tranh đưa xuống dưới động vài cái, liền kéo lấy quần đùi của người nào đó.
Tả Ngôn vội vàng muốn bảo vệ, "Anh buông ra!"
Cố Tranh nhướng mày, ngón tay thả lỏng.
"Lạch bạch!"
Tiếng thun quần đánh vào người khiến hai người an tĩnh lại.
Tả Ngôn thấy ánh mắt của nam nhân ngày càng nguy hiểm, trời muốn vong tôi!
Cỗ quan tài cách vách rất nhanh đã được sử dụng.
Nếu nói về cảm giác với quả cam thì Tả Ngôn chính là vừa yêu vừa hận, ăn rất ngon, xúc cảm cầm lên cực kỳ tốt, nhưng điểm không tốt đó là cắn hơi mệt, thịt quả lại nhiều, ngồi một lúc lâu vẫn ăn chưa hết.
Khi Đổng Tán nhận được tin tức từ người nhà thì suốt đêm vội trở về, ngay cả nhà cũng không về mà trực tiếp chạy qua nhà của Cố Tranh.
Do có đánh tiếng trước với Cố Tranh vậy nên lúc vào không hề bị ngăn trở.
Vốn định bấm chuông, nhưng nghĩ đến có thể làm ồn đến thần tượng đang nghỉ ngơi, vừa hay nhìn đến cửa sổ đang rộng mở bên cạnh, hắn ta liền thay đổi chủ ý, sau khi vào bằng đường cửa sổ, trong nhà một mảnh tối đen, chỉ có vài tiếng vang từ trên lầu.
Đổng Tán nuốt nước bọt, nơi này có chút hẻo lánh, hắn ta đi một đường đều cảm thấy trong những căn phòng trống kia có người đang nhìn hắn ta.
Theo hắn ta ngày càng đến gần, thanh âm ngày càng rõ ràng.
Loại tiếng động này quá quen thuộc với hắn ta rồi, Đổng Tán cười hắc hắc, vốn định bỏ đồ xuống rồi rời đi, nhưng đi hai bước lại cảm thấy có chút không đúng, tại sao lại là thanh âm của nam nhân?
Đổng Tán có chút buồn bực, lòng hiếu kỳ bùng nổ lên, khoảng cách đến thanh âm ngày càng gần, nhưng đột nhiên thanh âm lại im bặt!
Đổng Tán ngừng thở, sao lại không có tiếng gì rồi!
Lá gan chợt lớn lên, run run đẩy cửa phòng ra, vừa mới mở ra được một khe hở, Đổng Tán liền mở to mắt nhìn vào.
Dưới ánh trăng, bên trong có một cỗ quan tài!
Nhưng đó cũng chưa phải chuyện đáng sợ nhất, chỉ nghe vài tiếng ca ca ca vang lên, một bàn tay đột nhiên vươn ra, đẩy nắp quan tài xuống.
Đổng Tán run run, chân mềm nhũn.
Sau đó có một người từ trong quan tài khó khăn bước ra ngoài, Đổng Tán ngao cổ họng chạy vội ra khỏi nhà, vừa chạy vừa la, "Có quỷ a a a!"
Tả Ngôn cũng bị hoảng sợ, nhưng khi nghe được lời thoại quen thuộc, thanh âm quen thuộc, mặt không đổi sắc, anh bạn, anh còn doạ người hơn biết không.
Hôm sau, Đổng Tán gọi điện thoại đến, cực kỳ tỏ vẻ là nhà cậu có quỷ, sau khi Tả Ngôn nghe được câu đầu tiên của hắn ta liền trực tiếp cúp.
Mảnh lụa nhỏ thứ tư đã tìm được, dưới ánh nắng chói chang giữa trưa, hai mảnh lụa hoàn chỉnh được đặt chồng lên nhau, chỉ thấy trên mỗi mảnh lụa đều có vài ánh kim sắc, dưới ánh mặt trời loé lên rồi biến mất.
Cố Tranh liếc mắt, thỉnh thoảng điều chỉnh góc độ của mảnh lụa.
Tả Ngôn ôm coca lạnh ngồi bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng uống một ngụm, cực vui vẻ.
Sau nửa ngày, nghĩ đến gì đó, chạy vào trong nhà lấy dù ra che che nắng cho Cố Tranh.
Cố Tranh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Tả Ngôn thuận tay đưa lon coca trong tay đến.
Nhìn thứ chất lỏng màu đen trước mắt, Cố Tranh nhẹ nhàng hút một hơi.
Hoàng Nghiêu thấy vậy liền nuốt xuống câu 'Anh họ không uống coca' vừa định ra khỏi miệng.
Cố Tranh điều chỉnh góc độ lần cuối cùng, ánh kim sắc trên mảnh lụa được nối liền vào nhau.
Dưới ánh mặt trời, một lộ tuyến bằng ánh kim sắc như ẩn như hiện.
Sắc mặt Cố Tranh hơi trầm xuống, "Võ Lăng Sơn."
Dương Tử nhận được tin, đuổi nhanh đuổi chậm đến nhà Cố Tranh, câu đầu tiên nghe được khi vừa vào của lớn chính là câu này, vội vàng chạy đến liền thấy, "Vậy mà là Võ Lăng Sơn ư?"
Cố Tranh chỉ vào điểm chung trên lộ tuyến, nghiêng đầu nhìn thoáng qu Tả Ngôn.
"Chỗ này chính là nơi tôi mang em về."
Tầm mắt của những người khác đều nhìn chăm chú về phía cậu, Tả Ngôn có chút mơ màng, "Tình huống gì đây? Người bọn họ muốn tìm không lẽ là ta?"
Hệ thống: "Không phải ngươi."
Tả Ngôn đối mắt với ánh mắt màu xanh lục, "Ngươi nói không phải ta nhưng ai dám tin?"
Điểm đến của bọn họ chính là mộ thất của cậu, cậu vẫn là tên sống lại được mang trở về, nếu nói tất cả là trùng hợp cũng quá trùng hợp rồi!
Hệ thống vội vàng điều tra từ những tư liệu không trọn vẹn, quay đầu lại nói, "Thật sự không phải ngươi."
Có hệ thống cam đoan, Tả Ngôn lùi về sau một bước, nói, "Không phải tôi."
Cố Tranh chế trụ cái ót của cậu, kéo lại, "Tôi biết không phải em."
Cái mộ thất kia rất đơn giản, đối với một tên cực mê luyến trường sinh bất lão mà nói, nếu hắn ta nghĩ rằng mình sẽ sống lại, tuyệt đối sẽ không không bỏ vào chút vật bồi táng nào.
Tên quốc vương không có tên trong lịch sử này, mộ thất của hắn nhất định sẽ cực kỳ xa hoa.
Hơn nữa, hắn ta cũng không có thể trẻ như Hà Chi Dứu.
Tả Ngôn yên tâm, không cần quan tâm những người khác, chỉ cần Cố Tranh tin là được rồi.
Dương Tử hỏi, "Mộ của cậu em Hà có quan hệ gì với mộ của tên quốc vương kia?"
Cố Tranh nhìn bản đồ, ánh mắt hơi chuyển, hơn nửa ngày mới nghe hắn nói, "Khả năng lớn nhất đó là điệp táng mộ, hoặc là, chủ mộ thất chân chính vẫn còn nằm bên dưới."
Dương Tử nói, "Quả thật sẽ có khả năng này, lão đại, chừng nào thì chúng ta mới tập hợp người?"
Cố Tranh đóng bản đồ lại, nói, "Cậu trở về gọi điện cho đám Lục Tử, thời gian liền định vào sáng ngày mai."
Chờ Dương Tử rời đi, Tả Ngôn dùng vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn, "Tôi cũng muốn đi."
Cố Tranh không đáp lời, xoay người ngồi lên ghế sa lông, vắt chéo chân, tầm mắt dừng trên mảnh lụa.
Tả Ngôn đặt mông ngồi bên cạnh hắn, nhìn sườn mặt của hắn, hai mắt nhìn chăm chú vào hắn.
Hoàng Nghiêu cho rằng cậu sẽ nói lời thâm tình gì đó, lại không ngờ được câu nghe được lại là...
"Cố Tranh, lâu rồi tôi chưa về nhà, có chút nhớ."
Cố Tranh:...
Hoàng Nghiêu:...
Tả Ngôn vứt qua một ánh mắt xem thường, sao, không thể nhớ nhà à.
Cố Tranh nâng cằm cậu lên, "Nói nghe chút, em nhớ thứ gì trong nhà?"
Tả Ngôn nghẹn nửa ngày, "Tôi nhớ quan tài."
Ngọc thạch, rất quý giá đó.
Cố Tranh nói, "Trong phòng ngủ của em có cái mới rồi."
Tả Ngôn lắc đầu, vẻ mặt thâm trầm, "Tôi chỉ muốn cái đó, dù sao đã dùng nó ngủ nhiều năm như vậy."
Hoàng Nghiêu đứng bên cạnh một lần lại một lần được đổi mới tam quan, quan tài trong miệng của bọn họ là quan tài mà hắn ta nghĩ à?
Cố Tranh đứng lên, "Không sao, rồi cũng quen thôi."
Cố Tranh quay về phòng, muốn đi tắm một cái, phía sau có một đạn pháo nhỏ bay lại, Cố Tranh quay người vừa hay tiếp được, một tay nâng mông cậu lên, vỗ vỗ.
Thanh âm từ tính nhẹ giọng nói, "Xúc động."
Tả Ngôn chỉ thẳng vào mũi hắn, lớn tiếng nói, "Mộ của tôi tôi làm chủ! Tôi muốn đi!"
Cố Tranh cùng ôm cậu vào phòng tắm, vừa đi vừa nói, "Em chính là tôi."
Tả Ngôn ủ rũ, quyền làm chủ mộ vậy mà anh cũng đoạt.
Tả Ngôn vì để có thể đi theo nên nhu thuận vô cùng, điểm ấy có thể nhìn ra từ biểu tình trên mặt của Cố Tranh.
Tả Ngôn dùng hết tất cả thủ đoạn của mình, cuối cùng chiếm được một câu của Cố Tranh.
"Tôi lúc nào nói không mang em theo?"
Trong một khắc đó Tả Ngôn cực kỳ nghiêm túc mà hỏi hệ thống, "Ta có thể bộp bộp hắn không?"
Hệ thống chớp chớp ánh mắt khô khốc, "Ta muốn bộp bộp hai người các ngươi."
Vào lúc xuất phát ngày hôm sau, Hoàng Nghiêu khó có được mà thu hồi vẻ không đứng đắn của hắn ta, "Anh họ, em ở nhà chờ các anh."
Hành động lần này, sinh tử không rõ.
Cho nên không khí cũng đoàn người cũng không bình thường.
Tả Ngôn đeo balô của cậu, ở bên trong ngoại trừ công cụ được chuẩn bị, còn có một bao đồ ăn vặt.
"Nếu không ở nhà chờ anh cũng không đi được."
Sắc mặt Hoàng Nghiêu đen lại trong thoáng chốc, nhìn cậu nói, "Mong rằng tôi còn có thể gặp cậu."
Biểu tình rất nghiêm túc, khiến người ta liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy lời của hắn ta là thật lòng.
Tả Ngôn thực cảm động, ôm hắn ta một cái, "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trở lại, à đúng rồi, tối hôm qua tôi có nhìn thiên tượng, bấm tay tính toán, sắp tới anh sẽ gặp huyết quang tai ương, bảo trọng."
Chút điểm bi thương của Hoàng Nghiêu bị cậu phá hư không còn một mảnh.
"Cậu vẫn đừng nên trở lại."
"Nhớ chăm sóc tốt Nhị Cẩu của tôi."
Lộ trình hai ngày một đêm, vào giữa trưa, bọn họ cuối cùng cũng chạy đến Võ Lăng Sơn.
Theo đường đi ngồi tàu xe khá mệt mỏi, mọi người thuê một cái phòng trong một thôn nhỏ ở nông thôn, sáu người nghỉ ngơi dưỡng sức một buổi chiều.
Đến chạng vạng, Tả Ngôn dựa vào hàng rào trên sân, nhìn ráng đỏ ở nơi chân trời xa.
"Nhìn hơi giống lẩu."
Mấy hôm trước cậu rất muốn ăn, nhõng nhẽo nhõng nhẽo rốt cuộc cũng được Cố Tranh cho phép, nhưng sau đó vào ban đêm cậu lại bị bí. (Không ị được:V)
Vài ngày liên tiếp sau, biểu tình trên mặt Cố Tranh đều không được tốt lắm, vậy nên thứ mỹ thực như lẩu, liền vì như vậy mà bị tước đoạt quyền ăn.
Tả Ngôn quay người, cảm giác được lòng bàn tay có chút đau, giơ tay lên nhìn, trên lòng bàn tay lộ ra một huyết châu.
Có đôi khi cậu gần như quên mất đây chỉ là thế giới trong giấc mơ bởi vì nó rất chân thật.
Màn đêm buông xuống, Tả Ngôn theo nhóm người đi lên núi.
Vừa đi được một nửa, Tả Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua cảnh sắc phía sau, lúc này, có lẽ thật sự phải về nhà rồi.