Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Tả Ngôn vừa được nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày, sau khi về liền bị Cố Tranh làm đến ngất, nam nhân này đi bôn ba vài ngày, vậy mà lúc về lại không muốn nghỉ ngơi, nhất định muốn kéo Tả Ngôn đi chơi bóng.
Chơi bóng thì không nói đi, còn muốn bắt Tả Ngôn ăn bữa chiều cộng thêm bữa khuya.
Tất cả đều là thịt, một chút đồ chay không có.
Nếu thường ngày không ăn thịt, không biết được mùi vị của nó, đương nhiên có thể có cũng có thể không.
Nhưng nếu đã nếm thử một miếng thức ăn mặn, liền sẽ như lên cơn nghiện mà không bỏ được, đương nhiên Cố Tranh cũng không phải loại thịt nào cũng ăn.
"Hắn yêu thịt cương thi tha thiết."
Đây là lời đánh giá của Tả Ngôn về Cố Tranh, lúc đó cậu đang bị cắn cổ, tuỳ thời đều cảm thấy hắn có thể xé luôn một miếng thịt trên cổ của cậu xuống.
Cố tình người nam nhân này vậy mà vẫn duy trì lòng hiếu kỳ, bất kỳ chỗ nào cũng đều được hắn thử qua, đủ mọi kiểu, đủ mọi tư thế.
Tả Ngôn giãy dụa muốn chạy ra cửa lớn, da thịt trên khối thân thể này của cậu đã mấy trăm năm rồi, đã sớm quá hạn, sao xuống miệng được vậy!
Hẳn là do cảm thấy bộ dáng cẩn thận bò bò như ốc sên của cậu rất có ý tứ, Cố tranh bất động thanh sắc để cậu đi.
Đợi đến khi Tả Ngôn nắm được tới cửa, một bàn tay giữ lại cổ tay của cậu, chậm rãi kéo về sau.
"Vẫn chưa phân thắng bại mà, em chạy cái gì?"
Tả Ngôn nhìn cửa lớn vốn đã gần ngay trước mắt, mà giờ lại ngày càng cách xa, sự tuyết vọng càng ngày càng đậm.
Tả Ngôn: "Hệ thống, nếu tôi chết trong thế giới này thì được tiền an ủi không?"
Hệ thống mắt xem mũi, mũi xem tâm, "Không có!"
Tả Ngôn cào sàn nhà, "Không có thì không có, ngươi rống lên làm gì!"
Hệ thống: "Các ngươi đang đầu độc một hệ thống chưa thành niên!"
Tả Ngôn rống to: "Chưa thành niên mà ngươi còn dám nhìn!"
Hệ thống:... Ta không chỉ nhìn thấy, mà còn nghe thấy.
Làm trừng phạt cho lần chạy trốn vừa rồi, Cố Tranh chọn ván cửa làm địa điểm chơi bóng kế tiếp.
Tả Ngôn: Cái này gọi là cho người ta hy vọng cũng cho người ta tuyệt vọng, người nam nhân này anh nên đến bác sĩ một chuyến đi, vấn đề về phương diện tinh thần của anh có chút nghiêm trọng rồi đó.
Kỹ năng chơi bóng của Cố Tranh không tốt lắm, nhưng người này lại học rất nhanh, cả cuộc chơi đều có tiết tấu nhịp nhàng, mà Tả Ngôn dù cũng là tân thủ, nhưng cả cuộc chơi chỉ có thể đi nhặt bóng.
Tả Ngôn mơ mơ màng màng mà được nam nhân "gọi" tỉnh.
"Mặt trời lên rồi." Cố Tranh nhẹ giọng nói bên tai cậu.
Tả Ngôn nhìn mặt trời lên cao, lệ nóng doanh tròng, sau đó cậu lại tiếp tục bị Cố Tranh buộc lại bên cạnh chơi bóng cả một ngày.
Một giây trước khi nhắm mắt, Tả Ngôn băn khoăn, "Hệ thống, này có thể xem như mục tiêu đang công kích ta, sao lại không có tiền an ủi chứ?"
Hệ thống nhìn bộ dạng thê thảm này của cậu, không đành lòng nói: "Có."
Tả Ngôn có tinh thần một chút, "Bao nhiêu?"
Hệ thống: "Có cũng không phải dành cho cậu."
Tả Ngôn: "Có ý gì?"
Hệ thống: "Một khi gặp trường hợp như vầy, tiền an ủi này liền thuộc về hệ thống."
Nếu không phải vì nguyên nhân thân thể thiếu chút nữa Tả Ngôn đã nhảy dựng lên, "Dựa vào cái gì!"
Hệ thống cũng cả giận: "Chút tiền ấy vẫn chưa đủ đổi mắt cho hệ thống chúng ta! Có bản lĩnh thì các ngươi vẽ gạch đen cho chúng ta đi!"
Tả Ngôn tức đến thân thể đều run rẩy, khiến cho cơn buồn ngủ của Cố Tranh - người vẫn trong cơ thể cậu chưa đi ra biến mất dần.
"Không muốn ngủ?"
Tả Ngôn vội vàng thả lỏng thân thể, đầu nghiêng qua một bên, ra vẻ ba giây sau liền đi vào giấc ngủ.
Cố Tranh rũ lòng từ bi mà buông tha cậu, vuốt ve sườn mặt nghiêng của cậu, ánh mắt suy nghĩ sâu xa.
Ở cách vách, Hoàng Nghiêu giữ cái mũi của mình, vẻ mặt chết lặng.
Bữa sáng cùng ngày, Tả Ngôn không có mặt.
Bữa trưa, Tả Ngôn không có mặt.
Bữa chiều, Cố Tranh cùng Tả Ngôn đều không có mặt.
Đến tối, Dương Tử cùng Đại Lưu cùng vài người gọi điện thoại đến muốn cùng nhau đi ăn bữa khuya.
Hoàng Nghiêu vừa muốn trả lời, chợt nghe một tiếng hét truyền từ trên lầu truyền xuống.
"Cố Tranh! Ông đây mẹ nó không làm nữa!"
Sau đó, thanh âm rất nhanh bị gián đoạn.
Hoàng Nghiêu: Bữa khuya, trên lầu đã đang ăn rồi.
Đợi đến khi Tả Ngôn mở mắt thêm lần nữa, mặt trời đã lên tới mông.
Nhìn đồng hồ, Tả Ngôn cảm thấy có chút không tin được, bây giờ mới giữa trưa à? Mới đó mà cậu đã tỉnh rồi?
Quả nhiên con người ẩn giấu vô vàn tiềm lực.
Hệ thống vô tình nói, "Đã qua một ngày một đêm, xem ra tiềm lực vẫn còn chưa phát triển."
Tả Ngôn:...
Dưới lầu đang trong thời gian ăn cơm trưa, Tả Ngôn ôm bụng đi xuống.
Cầm một miếng bánh nhân thịt ăn đến lang thôn hổ yết.
Hoàng Nghiêu chậm rãi uống canh, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, dấu hôn màu đỏ trên cổ cậu tuỳ tuỳ tiện tiện lộ ra bên ngoài, tiếng khóc thét mơ mơ hồ hồ như vẫn còn bên tai.
"Đói bụng?"
Tả Ngôn gật đầu, mắc nghẹn nên cầm một chén canh uống xuống, đói chết cậu, "Cố Tranh đâu rồi?"
Hoàng Nghiêu buông muỗng xuống, nhìn cậu nói, "Đi xem mắt rồi."
Một hơi canh nghẹn lại trong miệng cậu, nói gì vậy?
"Con gái của bạn mẹ tôi, vừa mới về nước gần đây, nghe nói rất xinh đẹp."
Lúc Hoàng Nghiêu nói chuyện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt của cậu, "À, đúng rồi, cô gái đó vẫn luôn thích anh họ của tôi."
Mà Tả Ngôn trừ bỏ lúc đầu hơi kinh ngạc, lúc sau liền bình tĩnh, tốc độ nhai bánh nhân thịt của cậu một chút cũng không hề chậm lại.
Hoàng Nghiêu tò mò, "Cậu không tức giận à?"
Tả Ngôn nói, "Sao phải tức giận?"
Hoàng Nghiêu nhìn không ra, là cố nhịn à? Hay là do cậu thật sự không quan tâm?
Sau khi Tả Ngôn nghe được tin Cố Tranh đi xem mắt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thậm chí còn ăn nhiều hơn bình thường.
Sau khi ăn uống thoả thích, ra ngồi trên xích đu ở ban công ôm Nhị Cẩu vui đùa, hai ba con đang thương lượng tìm cách để đánh bại con chuột lớn ở nhà hàng xóm cách vách kia, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng cười gian.
Hoàng Nghiêu nhìn thời gian trên điện thoại di động, nghĩ nghĩ, đi lên lầu.
"Cậu chẳng lẽ không muốn đi xem à?"
Tả Ngôn ngay cả đầu cũng không quay lại, "Không."
Cậu vậy mà lại không thèm quan tâm, Hoàng Nghiêu ngược lại có chút tức giận, anh họ hắn ta đối xử với cậu rõ ràng không giống những người khác, những lời trước kia người này từng nói đều là giả à!
Tả Ngôn: Cậu từng nói gì?
Mười phút sau, Nhị Cẩu chứng kiến hai người làm một giao kỳ quái.
Khi lái xe đến quán cà phê, sắc mặt của Hoàng Nghiêu đen lại càng đen, hắn ta rõ ràng đã nghĩ là khi Hà Chi Dứu biết được tin này sẽ rất thương tâm, nhưng tại sao rốt cuộc hắn ta là người lái xe chở Hà Chi Dứu đến, ngược lại còn đáp ứng một điều kiện của đối phương?
Tả Ngôn vẻ mặt vô tội nhìn hắn ta, chính anh năn nỉ tôi đến nha.
Đến quán cà phê, hai người vừa bước vào liền thấy được Cố Tranh đang ngồi đưa lưng về phía bọn họ, mà ngồi đối diện hắn là một nữ nhân ăn mặc rất xinh đẹp.
Hai người cứ như đang làm ăn trộm, chạy khắp mọi ngõ ngách, từng giây từng phút chú ý tình huống ở phía bên kia.
Nhất cử nhất động của nữ nhân ngồi đối diện Cố Tranh có thể xem là phong tình vạn chủng, vứt mị nhãn đến cả người mù cũng thấy được.
Cô ta cũng không ngại ngùng gì, thoải mái cười đùa.
Vị trí này của Tả Ngôn không nghe được hai người bọn họ đang nói gì, chỉ có thể nhìn đến nụ cười thản nhiên trên mặt Cố Tranh.
Bằng vào nhiều lần Tả Ngôn không có khoảng cách mà tiếp xúc với người này, cậu liền khẳng định suy nghĩ của Cố Tranh đang lơ lửng đâu đâu chứ không ở đây.
Liếc mắt nhìn nữ nhân đối diện đang không ngừng tìm đề tài nói chuyện, Tả Ngôn lắc đầu, lại thêm một nữ nhân bị Cố Tranh lừa bằng vẻ bề ngoài.
Nhìn nhìn, hai người đang rình mò đồng thời thấy được Cố Tranh đột nhiên lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Hoàng Nghiêu nghiêng đầu nhìn Tả Ngôn.
Trong ánh mắt ngập tràn sự thương hại, có mới nới cũ rồi.
Tả Ngôn đột nhiên đứng lên, Hoàng Nghiêu cho rằng cậu muốn đi quấy rối, lại không ngờ cậu chạy đến bên chạy một cô gái đang hoá trang.
Cũng không biết Tả Ngôn nói gì, chỉ thấy trên mặt cô gái lộ ra vẻ hưng phấn, hai ba trang điểm lên mặt cậu vài cái.
Hoàng Nghiêu che lại mặt nghiêng, tỏ vẻ mình không quen người này.
Cố Tranh nhìn một thiếu niên đang phồng miệng ăn ở ngoài cửa sổ, chợt nhớ đến người đang ở trong nhà.
Nhìn kiểu nào cũng giống như một đứa trẻ, nghĩ đến ánh mắt liền lộ ra một tia ôn nhu.
"Cố Tranh!"
Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên khiến Cố Tranh theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy thanh niên đang bước đến chỗ này.
Bộ dáng hùng hùng hổ hổ khiến những người bên cạnh đều nhìn về phía cậu.
Tả Ngôn vốn định làm ra biểu tình đến bắt gian, đột nhiên dưới chân lại không bước ổn, không cẩn thận té ngã trên mặt đất.
Một mảnh yên tĩnh.
Thời gian như dừng lại.
Cố Tranh vừa mới đứng lên, chỉ thấy thanh niên đứng lên nhanh như một tia sét, cứ như chưa xảy ra chuyện gì mà bước đến trước mặt hắn, nhào mạnh vào lòng ngực của hắn.
"Đau muốn chết, cái mũi của em, như muốn gãy luôn, đau quá, có khi nào biến thành không đẹp nữa..."
Cố Tranh nghe người trong ngực đang nhỏ giọng cằn nhằn, trong mắt hiện lên một ý cười, cúi đầu, "Đau không?"
Tả Ngôn gật đầu, "Đau."
Chưa kịp xuất chiêu đã mém gãy mũi.
Cố Tranh nhìn lớp trang điểm trên mặt cậu, nhướng mày, muốn mở miệng. Tả Ngôn liền vội vàng giành trước, nói: "Cô ta là ai? Không lẽ..."
Hai mắt của thanh niên trừng lớn, ra vẻ không thể tin được, hai giọt nước mắt vươn trên khoé mắt vẫn chưa rơi xuống, cực kỳ khiến người đau lòng,=.
Không phải không thừa nhận, nhưng khi Tả Ngôn trang điểm lên nhìn rất giống con gái, đặc biệt là bộ dáng nhẹ giọng nói chuyện vừa nãy, không hề khác biệt gì với một cô gái thích mặc quần áo con trai.
Nữ nhân đang xem mắt cũng khiếp sợ, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Cố Tranh thân mật ôm một người, còn quan tâm hỏi han!
Chẳng lẽ, những lời Cố Tranh vừa nói là thật ư!
Bên cạnh anh ấy đã xuất hiện một người có thể ở bên làm bạn với anh ấy!
Màn trình diễn của bên Tả Ngôn vẫn chưa xong, cậu lôi cánh tay Cố Tranh đặt trên bụng mình, nói ra một lời thoại cực kinh điển, "Mới ngày hôm qua anh còn nói muốn chiếu cố em và Nhị... con, anh quên hết rồi ư?"
Cho dù ở đây vẫn có người ngoài, nhưng cũng không thể ngăn cản Tả Ngôn nói ra lời thoại trong miệng.
Nhưng mà sau khi nói xong Tả Ngôn liền cẩn thận nhìn nhìn Cố Tranh, buổi sáng cậu ăn hơi nhiều bánh nhân thịt.
Sớm biết vậy đã không đến.
Cố Tranh:... Ngửi được mùi bánh nhân thịt.
Nữ nhân đang xem mắt như dại ra, tựa như không tiếp thu được đả kích lớn như vậy, ngay sau đó liền cầm túi xách chạy ra ngoài.
Mặc kệ nói như thế nào, mục đích cũng đã đạt đến, Tả Ngôn liền muốn né ra, lại bị Cố Tranh bắt được, kéo ra nên ngoài.
Trong một con hẻm nhỏ âm u.
Tả Ngôn tựa lưa vào vách tường, ánh mắt hỗn loạn, "Là Hoàng Nghiêu dẫn tôi đến!"
Cố Tranh nâng cằm cậu lên, đến gần cậu, "Con của chúng ta?"
Tả Ngôn cảm giác được tay của đối phương đang nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng cậu, rùng mình một cái.
Không lẽ muốn mổ bụng ra nhìn à, bên trong chỉ có thịt thôi, không có con.
Tả Ngôn lắc đầu nói, "Không có không có."
Cố Tranh câu môi mỉm cười, "Chuyện này cũng chưa chắc."
Tả Ngôn trợn tròn mắt, ý gì?