Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Trong không khí yên tĩnh tiếng ong ong vang lên càng lúc càng lớn, mà nơi âm thanh phát ra là nơi đỉnh đầu của bọn họ.
Không gian tối đen, một ánh đèn rọi lên thứ kia.
Nhỏ cỡ ngón tay, cả thân đen tuyền, rậm rạp bay quanh trên không, gặp ánh sáng bỗng nhiên tản ra!
"Tắt đèn pin!"
Cố Tranh vừa dứt lời, chỉ thấy đám phi trùng vừa tản ra kia công kích người cầm đèn pin.
"A a a a! Cứu tôi!"
Tả Ngôn trừng lớn mắt, trên người người kia như bọc một lớp bánh mì đen, trong nháy mắt chỉ còn lại một tầng xương cốt, trái tim bên trong như ẩn như hiện.
Theo tiếng "phanh", người ngã xuống, phi trùng càng ngày càng nhiều nhào lên, những người khác nhanh chóng thừa dịp cơ hội này tập hợp lại, cầm lên súng đề phòng.
Đợi đến khi phi trùng tản đi bay loanh quanh trên không lần nữa, đèn pin trên mặt đất chiếu sáng hình ảnh cuối cùng của chủ nhân khi còn sống.
Thi thể giờ chỉ còn lại xương cốt, huyết nhục bị gặm ăn sạch!
Tả Ngôn cảm thấy tim của mình như muốn ngừng đập, đây là thứ gì vậy! Cậu muốn tự mình xin dừng nhiệm vụ!
Hệ thống: "Nhiệm vụ một khi đã bắt đầu sẽ không cho phép dừng, trừ phi mục tiêu hoặc ngươi có một người chết đi."
Tả Ngôn thân thể buộc chặt dựa vào cột, kinh hồn táng đảm nhìn đám phi trùng đang loanh quanh trên không trung, còn có Cố Tranh đang đứng trước mặt cậu.
Vừa rồi chính là hắn một súng giết chết người kia!
Hành động của những người khác cũng không khác Tả Ngôn mấy, đứng yên tại chỗ không động.
Chừng nửa ngày, phi trùng rốt cuộc không bay xuống, cũng không công kích những người khác.
Có một tiếng bước chân rõ ràng xuyên qua đám người, đứng trước xương cốt đã thành bột phấn.
Cúi người dùng bao tay nhặt lên một khối xương cốt, đạp vỡ đèn pin nhỏ.
Hắc ám lần nữa vây quanh bọn họ.
Triệu Lục nuốt nước bọt, "Lão đại, những thứ đó là cái gì!"
Trùng ăn thịt người bọn họ cũng từng gặp qua nhưng loại trùng đó vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Không biết tập tính của bọn chúng sẽ lại tiếp tục chịu thiệt. Cuối cùng chết như thế nào cũng không biết!
Cố Tranh đem khối xương cốt kia bỏ vào bọc, nói: "Cốt trùng, sợ ánh sáng, sẽ công kích vật di động mang theo ánh sáng."
Hắn cũng chỉ mới gặp qua một lần mà thôi, bất qua cái mộ huyệt kia... Nghĩ đến văn tự vừa nhìn thấy, Cố Tranh đưa mắt nhìn về phía mộ huyệt chủ nhân.
Những người khác nhất thời cầm đèn pin linh tinh nhét vào bên hông ba lô.
Tả Ngôn bị nam nhân nhìn chằm chằm, nhìn hắn bước đến cậu ngày càng gần, thẳng đến lúc dừng trước mặt cậu.
"Cậu biết cốt trùng."
Không phải câu nghi vấn, Tả Ngôn nhìn bộ dáng nhất định của hắn, trong lòng run lên, theo bản năng mang những gì thoáng hiện lên trong đầu nói ra.
"Loại trùng này sẽ đem vật sống ăn chỉ chừa lại xương cốt... dù vậy nhưng cả đời bọn chúng chỉ ăn một lần... cốt trùng sau khi ăn no... sẽ chết rất nhanh, hơn nữa bọn chúng điếc... không nghe được tiếng động."
Tả Ngôn giơ lên bàn tay nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt nam nhân, thấy hắn không phản ứng gì, vừa định nghĩ hắn không nhìn được.
Ngay sau đó ngón tay liền đặt trên một lưỡi dao sắc bén, thanh âm trầm thấp của Cố Tranh vang lên bên tai.
"Lại cử động thêm một chút, liền băm."
Tả Ngôn tức giận thu tay, trong không gian đưa tay không thấy được năm ngón, hắn rốt cuộc sao có thể nhìn thấy!
Trong bóng đem truyền đến tiếng súng lên đạn, có người đem súng chỉ về hướng cậu lần thứ hai.
"Mẹ! Là cậu giở trò quỷ phải không!"
"Đánh chết cậu ta!"
Tả Ngôn khóc không ra nước mắt, vội vàng giải thích, sợ tên đó tính tình nóng nảy sẽ đợi không kịp mà bắn cậu một phát, "Tôi không biết... loại trùng này... cái gì cũng sẽ ăn, nếu là tôi là... cũng không có khả năng... sẽ cùng nhốt mình trong này."
Đại Lưu mỗi năm đều xuống mộ cùng Cố Tranh, cho nên nhìn Cố Tranh hỏi ý kiến của hắn.
"Chúng ta làm gì bây giờ?"
Cố Tranh nhìn Tả Ngôn, hỏi: "Tập tính của chúng là gì?"
Tả Ngôn sửng sốt, "Bọn chúng... sẽ bay quanh chỗ cao nhất, chỉ cần số lượng không tăng nhiều... sẽ không sao."
Cố Tranh sau khi nghe cậu nói xong, lạnh giọng nói: "Chỉ sợ, muộn."
"Có ý gì?"
Thanh âm của Cố Tranh khiến cả đám người run lên, "Số lượng của bọn chúng đang tăng lên."
Tả Ngôn theo bản năng ngẩng đầu, hình như đông hơn trước một chút.
Hệ thống trước cấp cho mình một tầng gạch men, không nhìn đám phi trùng trên đỉnh đầu, là một cái hệ thống hay hoảng sợ nó mãnh liệt yêu cầu bản thân lần sau phải cải chính.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải chết ở đây?
Tả Ngôn tự hỏi trong lòng, nếu lúc này khuyên mục tiêu tự sát, nếu không chút nữa sẽ bị loài trùng này gặm chết thì tỷ lệ thành công bao nhiêu phần trăm?
Hệ thống sau khi nghe được ý tưởng của Tả Ngôn, thật nể tình mà nói với cậu: "Ý kiến hay, ta chúc ngươi thành công."
Tả Ngôn: "Thôi bỏ đi, ta sợ."
Hệ thống:...
Cố Tranh đi một vòng trong mộ thất, cuối cùng đứng trước mặt Tả Ngôn: "Có một cách để ra ngoài."
Triệu Lục là người thứ nhất la lên: "Làm sao để ra ngoài!"
"Lão đại, anh có cách?"
Hình ảnh bị trùng gặm vẫn còn hiện lên trong đầu, bây giờ có thể ra ngoài, sao có thể không kích động!
Tả Ngôn nhìn mục tiêu đang nhìn chằm chằm cậu, nuốt nước bọt, bỗng cảm thấy không phải chuyện tốt.
Cổ tay bị bắt lấy, giơ lên cao. . Truyện Gia Đấu
Tả Ngôn theo bản năng phản kháng, lại bị hắn dùng lực nắm lấy miệng vết thương trên cổ tay.
Miệng vết thương chảy ra máu tươi khiến cho đám phi trùng trên không trung xao động.
Cố Tranh gợi lên khoé môi, "Bọn chúng thích máu của cậu."
Sự bất an trong lòng Tả Ngôn tăng lên, "Vậy nên..."
Trong tay bỗng có thêm một con dao, sau đó nghe nam nhân ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói mấy câu.
Đồng tử trong mắt Tả Ngôn trừng lớn, hô hấp tăng lên, nghẹn giọng nói: "Tôi sẽ chết..."
Ý cười trên khoé miệng Cố Tranh tăng lên, "Cậu vốn dĩ là người chết."
Môi Tả Ngôn run lên, nhìn vào mắt của nam nhân, cậu đoán rằng đối phương cũng đang nhìn cậu.
"Tôi có thể... từ chối sao?"
Cố Tranh: "Cậu có thể thử."
Bây giờ đang thương lượng, nhưng nếu cậu dám từ chối, sẽ tự nhiên có biện pháp thứ hai.