[24] - Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (24)
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Lại qua vài ngày, vào một ngày tiết trời ngàn năm có một, Tả Ngôn được mang ra ngoài hóng gió.
Lúc đó trong đầu Tả Ngôn đang được hệ thống truyền cho xem bộ phim điện ảnh hành động mới ra rạp, kiên nhẫn xem đầu phim, vào ngay thời khác mấu chốt của phim, tiết tấu phim dồn dập, người cậu đột nhiên bị ôm lấy.
Tả Ngôn hoảng sợ, ngay sau đó cậu đã ngồi trên xe lăn, được đẩy rời khỏi phòng.
Tả Ngôn hỏi, "Đi đâu vậy?"
Cố Tranh nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, nói, "Ở trong phòng hoài không chán à?"
Tả Ngôn còn có thể nói gì, buồn? Đây không phải là muốn mang cậu ra ngoài tản bộ chứ.
Không buồn? Dựa theo tính cách bá đạo của Cố Tranh, lời nói của cậu hoàn toàn vô dụng.
Anh có gặp qua người bệnh nào bị thủng ngực mà cứ ba ngày lại bị kéo ra ngoài hai lần không!
Chậm trễ người ta dưỡng thương! Cũng chậm trễ người ta xem phim, ai.
Tiết trời ở bên ngoài khá tốt, ánh dương quang ấm áp rọi vào người, gió nhẹ cũng trở nên ôn nhu.
Tả Ngôn nhìn thảm cỏ dài, hoa viên lớn, bức tượng điêu khắc to cao.
Đi xa một hồi, phong cảnh cũng không hề giống nhau.
Trộm mộ đều có tiền như vậy à? Cậu có nên suy xét việc đổi nghề không đây.
Hệ thống, "Nghề gia truyền, ngươi có thể thử xem, mấy trăm năm sau con cháu của ngươi cũng có thể giàu như vầy."
Tả Ngôn nghe xong cảm thấy vẫn là thôi bỏ đi.
Hệ thống hỏi tại sao.
Tả Ngôn nói: "Không có mộ."
Thời đại kia của cậu làm gì có mộ cho cậu đạo, những cổ mộ ngàn năm trước đã sớm bị khảo cổ, dân trộm mộ trước kia nếu không sai thì có thể tìm đến lông phượng và sừng lân.
Còn trộm mộ thời sau đó một chút đào vật bồi táng ra đều là máy tính bản, laptop, di dộng, máy chơi game.
Lần trước cậu xem tin tức, còn có thể từ trong mộ đào ra một đôi quạt.
Muốn đùa với tro cốt à?
Mà đến cái niên đại này của cậu, kiểu mai táng được hoan nghênh nhất là vũ trụ táng. (Chắc là mang xác ra không gian:v)
Nói tóm lại nếu muốn trộm mộ thì không khác gì nằm mơ.
Hệ thống:... Đáng lẽ nó không nên hỏi.
Cuối cùng hai người dừng lại ở trong hoa viên để dùng trà chiều, Cố Tranh rót một chén hồng trà cho cậu.
Tả Ngôn thật ra rất muốn hỏi, không phải anh không cho tôi uống mấy thứ này à.
Cố Tranh như nhìn ra suy nghĩ của cậu, nói: "Miệng vết thương của cậu đã ổn hơn rồi, uống một chén hồng trà cũng không sao."
Nội tâm Tả Ngôn không hề dao động, tốc độ khép miệng vết thương của cậu cũng chậm ngang với nhịp tim của cậu, phiền anh lần sau muốn lừa người thì nên tìm lý do đáng tin hơn chút, tuy rằng chỉ số thông minh của cậu không cao, nhưng cũng khá khôn ngoan.
Cúi đầu nhìn chất lỏng trong trẻo trong chén hồng trà, "Hệ thống, chén trà này có vấn đề gì không?"
Hệ thống, "Có vấn đề."
Cậu đoán không sai, "Vấn đề gì?"
Hệ thống, "Bên trong có thành phần của thuốc nói thật, yên tâm đi, thuốc vô dụng với thể chất của ngươi."
Tả Ngôn cũng không kinh ngạc, trong giấc mộng của mục tiêu, không gì là không thể có.
Dưới ánh mắt của Cố Tranh, Tả Ngôn dùng tay nâng chén lên, uống một hơi.
Cố Tranh nhìn cậu uống, cười khẽ một tiếng, "Vị như thế nào?"
Tả Ngôn: "Cũng ngon."
Bỏ thêm thuốc này nọ, có thể không ngon à.
Cố Tranh nghe xong lại đổ cho cậu thêm một ly sau đó nhìn cậu.
Tả Ngôn biết thuốc này vô dụng với thể chất của mình, không hề do dự mà uống thêm một chén.
Ánh nắng ấm áp đầy dễ chịu dừng trên người cậu, trong chốc lát, Tả Ngôn có chút buồn ngủ, mi mắt lại không hề rơi xuống.
Cuối cùng ánh mắt dại ra, trống rỗng nhìn phía trước.
Cố Tranh một tay chống cằm, một tay cầm lên chén trà, đưa đến bên môi, nhẹ giọng hỏi, "Cậu là ai?"
"Hà Chi Dứu."
"Cậu tiếp cận Cố Tranh nhằm mục đích gì?"
"Không có... mục đích."
Cố Tranh đặt chén trà xuống, thay đổi góc độ hỏi: "Tại sao lại muốn đi theo Cố Tranh?"
"Bởi vì... Cố Tranh mang tôi... ra khỏi lăng mộ."
Nghe được lý do, mí mắt Cố Tranh xốc lên, "Tại sao cậu lại hiểu biết rõ những đồ vật ở hiện đại như vậy?"
"Không... biết."
Rốt cuộc cũng nghe được một đáp án không đồng dạng, (ý là khác thường, lấp lửng), Cố Tranh từ túi áo sau lấy ra một tấm ảnh chụp.
"Cái đồ án này, cậu nhớ rõ bao nhiêu?"
Thanh niên dại ra nhìn vật trong ảnh chụp, "Trước kia tôi... đã thấy qua."
Ấn đường Cố Tranh động một cái, "Thấy ở đâu?"
"Hình như là... trên hai cái... dải lụa nhỏ."
"Một dải lụa nhỏ trên người của cậu, còn một cái khác ở đâu?"
Cố Tranh nhìn thanh niên thong thả lắc đầu, "Không nhớ rõ."
Ánh mắt Cố Tranh khẽ nhúc nhích, sau đó lại hỏi rất nhiều vấn đề, mà thanh niên trả lời khá hỗn độn, đa số trả lời là không nhớ rõ.
Một vấn đề cuối cùng, "Cậu chết như thế nào?"
Thanh niên hình như suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thong thả trả lời, "Hiến tế."
Trong một vài ký ức mơ hồ của cậu, Hà Chi Dứu đứng trên đài cao, vẻ mặt lãnh đạm tiếp nhận chén rượu của người bên cạnh đưa đến, uống một hơi cạn sạch, sau đó lấy con dao nhỏ rạch một đường trên cổ tay, tuỳ ý để máu ào ra.
Đây là một đoạn ký ức trong mộng hiện lên từ lần trước cậu cắt cổ tay té xỉu.
Cố Tranh cũng không hỏi chi tiết, Tả Ngôn thở ra một hơi, lại không nghĩ chuyện này sẽ chưa kết thúc, chỉ thấy Cố Tranh gọi một cú điện thoại, hình như là gọi ai đó đến đây, sau đó liền nhìn chằm chằm cậu.
Tả Ngôn: "Hệ thống, không lẽ anh ta nhìn ra sơ hở à!"
Hệ thống: "Bảo trọng."
Tả Ngôn:... Cái thứ này thật sự đến giúp cậu hả?
Từ xa có một trung niên nam nhân đến gần, nhìn thoáng qua Tả Ngôn, sau đó hướng Cố Tranh gật đầu hỏi, "Cố tiên sinh, vị này là bệnh nhân à?"
Cố Tranh nói, "Không sai, cứ dựa theo những vấn đề trong đây hỏi."
Nói xong đưa cho hắn ta một tờ giấy, trên đó viết đầy những câu hỏi cần hỏi.
"Cố tiên sinh, bây giờ bắt đầu luôn sao?"
Cố Tranh gật đầu.
Trong lòng Tả Ngôn cảm thấy không đúng lắm, "Đây là ai vậy?"
Tại sao lại hỏi thêm lần nữa?
Bên hệ thống điều tra được rõ ràng, "Hắn ta là bác sĩ tâm lý."
Ngón út của Tả Ngôn run lên một chút, xong rồi, gặp đồng nghiệp. (Nghề nhập mộng sư của bé Tả thuộc loại bác sĩ tâm lý)
Một chút bản lĩnh da lông của cậu tại trước mặt một bác sĩ tâm lý chân chính, không đến nháy mắt liền sẽ hiện nguyên hình!
Cố Tranh anh cái tên chết tiệt này!
Còn làm hai lần bảo hiểm!
Bởi vì đã có thành phần của thuốc nói thật, bác sĩ tâm lý không dám ép cậu quá mức, sợ ý thức chủ quan của cậu bị ngăn chặn, sau đó tiềm thức chủ đạo bị sinh ra ảo giác.
Một bên đã có hệ thống nhắc nhở, một khi được đề cập đến những vấn đề của hiện thực, Tả Ngôn đều giữ vững tinh thần ứng phó, mà trong thời gian này, Cố Tranh ngồi ở bên cạnh lại dùng bút vẽ cái gì đó.
Sau khi hỏi xong, cả người Tả Ngôn đổ không ít mồ hôi, khoảng cách thuốc nói thật mất đi hiệu lực vẫn còn một chút thời gian, Tả Ngôn chỉ có thể tiếp tục duy trì bộ dáng dại ra.
Cố Tranh vừa rồi từ những cậu hỏi kia chiếm được thông tin mình muốn biết đến, tâm tình cũng không tồi, thấy bộ dáng này của cậu, cong môi mỉm cười.
"Cậu thích gì?"
Đầu óc của Tả Ngôn vẫn đang tiến hành nghe theo sự chỉ đạo giáo dục của Cố Tranh, vậy nên khi nghe được câu hỏi vang lên liền theo bản năng trả lời, "Cố Tranh."
Chân mày của Cố Tranh nhíu lại, "Hửm?"
Tả Ngôn:...
Không phải vậy đâu anh hãy nghe tôi nói!
Nói sai! Thật sự là nói sai!