Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 155: Phòng điều tra đặc biệt (37)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Dưới bầu trời u ám là những bông tuyết nhỏ đang bay tán loạn, chỉ cần chạm vào là tan chảy.

Tiếng trẻ nhỏ khóc nỉ non dường như cách đó không xa, tiếng khóc suy yếu, đứt quãng, hệt như đứa bé đó đang rất mệt.

Tả Ngôn đi theo tiếng khóc, lớp tuyết dưới chân cậu vang lên tiếng răng rắc.

Khung cảnh rất mơ hồ khiến cậu không nhìn được rõ mọi thứ xung quanh, dường như bên phải cậu là vách tường màu đỏ, mang cảm giác xưa cũ.

Cậu không biết đây là đâu, xung quanh cũng không có ai, chỉ có tiếng khóc nỉ non của đứa bé kia hấp dẫn lực chú ý của cậu.

Vòng quanh bước tường này rồi lại đi về phía trước vài bước, cậu liền nhìn thấy dưới tàng cây có một cái giỏ, trong cái giỏ là một đứa bé sơ sinh đang nằm trong tã lót.

Đứa bé be bé cuộn mình thành một cục, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt nó nhắm chặt, tiếng khóc suy yếu phát ra từ miệng nó.

Là người ư?

Trong đầu Tả Ngôn chợt hiện ra suy nghĩ này, ngay sau đó khí trắng bay ra từ trong miệng đứa bé nói cho cậu biết nó là người.

Cậu bước đến gần, vươn tay ôm lấy đứa bé này, mấy chuyện như vứt bỏ trẻ sơ sinh ở thời đại nào cũng có không ít, nhưng mà một đứa bé đáng yêu như vầy, sao có thể nhẫn tâm như thế chứ.

Ngón tay cậu xuyên qua thân thể của đứa bé, Tả Ngôn sửng sốt, lúc này cậu mới nhìn lên người mình, không bị thiếu chỗ nào, cả người bình thường, cũng không trong suốt, cậu thử lại lần nữa, vậy mà vẫn xuyên qua như trước.

Tiếng khóc của đứa bé trước mặt cậu ngày càng nhỏ, thậm chí đã đến mức không nghe được tiếng nữa.

Tả Ngôn cũng cuống lên, cậu bước xung quanh nhìn xem có ai đi ngang qua không, vì đi gấp quá mà cậu còn vấp phải hòn đá chìm dưới lớp tuyết té ngã.

Dạo quanh một vòng, những nơi cậu có thể bước đến chỉ có một khoảng không gian không lớn lắm, còn những như khác dường như đã bị thứ gì chặn lại khiến cậu không qua được.

Một tiếng động nhỏ cũng không có, cậu gọi vài tiếng nhưng cũng chẳng thấy ai.

Tả Ngôn chỉ có thể quay về bên chiếc giỏ lần hai, nhìn đứa bé bên trong đã không còn phát ra tiếng động gì nữa.

Tả Ngôn: [Đây là đâu?]

Hệ thống: [Không rõ.]

Tả Ngôn: [Là mơ à?]

Hệ thống: [Không phải, ta sẽ không xuất hiện trong giấc mơ của ngươi.]

Tuy rằng không chạm được vào đứa bé nhưng Tả Ngôn vẫn cuộn người mình thành vòng tròn, vây quanh chiếc giỏ, ít nhất tuyết không xuyên qua thân thể cậu.

"Nhóc con mau thức dậy, anh đây làm phép thuật cho nhóc xem, phép biến hình, có phải nhóc chưa từng xem qua đúng không, nhóc mở mắt anh liền biến cho nhóc xem, được không?"

Tả Ngôn đã không còn nghe được tiếng hít thở của đứa bé, sự phập phồng trước ngực của nó cũng dường như không còn.

"Dưới trời tuyết lớn này chỉ có 2 chúng ta, phép thuật này mới có một mình nhóc được xem thôi, những người khác tôi chưa từng cho xem, nhóc tặng anh đây một cái liếc mắt được không?"

Trong vùng tuyết trắng xoá, thiếu niên tóc trắng ngồi xổm bên cạnh chiếc giỏ, nói chuyện với đứa bé sơ sinh bên trong, nhưng chỉ có mình cậu lầm bầm lầu bầu, bông tuyết rơi xuống người của cậu, chỉ trong một lát mà đã chồng thành một lớp mỏng.

Tả Ngôn: [Tuyết càng lúc càng lớn, chỉ lát nữa thôi sẽ vùi bọn ta luôn mất.]

Tả Ngôn ngồi dưới đất thảo luận với hệ thống đứa bé này sống hay chết.

Quần áo quanh người đứa bé bị hở ra, bả vai nhỏ lộ ra, cậu muốn chỉnh lại cho nó nhưng cố sức thế nào cũng không làm được.

Cậu liền như vậy mà lặp đi lặp lại hành động này, tay xuyên qua rồi lại thử lần nữa.

Mãi đến khi đứa bé đột nhiên mở mắt.

Doạ cậu nhảy dựng, [Nó tỉnh!]

Hệ thống: [Có thể là do ngươi phiền quá.]

Tả Ngôn: [Nó làm gì nhìn thấy ta.]

"Nhóc cuối cùng cũng tỉnh, mau lên, còn tí sức nào không, khóc 2 tiếng xem." Nếu trễ thêm chút nữa rất có thể sẽ bị đông chết.

Đứa bé kia không khóc, ngược lại lại dùng đôi mắt tối đen to tròn nhìn cậu, Tả Ngôn nghiêng đầu sang phía đông nó liền đưa mắt nhìn theo, Tả Ngôn nghiêng đầu sang phía tây nó cũng đưa mắt nhìn theo.

Nó thật sự có thể nhìn thấy cậu!

Hệ thống: [Ngươi nói chuyện với một đứa bé nó có thể nghe hiểu được à? Ngươi bị ngốc hả.]

Tả Ngôn: [Không thử thì sao biết được.]

Đứa bé chỉ biết nhìn cậu, ngay cả chớp mắt cũng không. Tả Ngôn vừa chắn tuyết vừa nhìn bề phía toà nhà phía sau, chỉ có thể nhìn được tường nhưng lại không nghe được tiếng động gì.

"Có ai không!"

Không có ai trả lời cậu, Tả Ngôn cảm thấy nếu cứ kêu như vầy có thể sẽ không ai quan tâm đến cậu, cậu đặt tay bên miệng, hít sâu vào một hơi, "Bán hồ lô đường đây!"

Hệ thống: [Ngươi bị đông đến ngốc rồi à.]

Tả Ngôn: [Sao ngươi có thể hiểu được, dưới thời tiết thế này ai cũng nằm trong ổ chăn, chỉ có người bán hồ lô đường mới khiến bọn họ có động lực ra ngoài.]

Dưới trời tuyết, Tả Ngôn còn một thân quần đùi áo ngắn tay, thêm lát nữa cậu cũng không kiên trì nổi, trước khi biến thân còn nói với đứa bé: "Phép biến hình đã hứa với nhóc đến đây."

Ngay sau đó, cậu liền biến thành một chú gấu mèo tròn tròn béo béo, ánh mắt của đứa trẻ rốt cuộc cũng biến hoá, vươn bàn tay nhỏ ra muốn kéo kéo lỗ tai cậu.

Không được, Tả Ngôn còn đang chắn tuyết đây, thân hình của cậu cũng không cao, cậu ghé mình vào chiếc giỏ, mặt đối mặt với đứa bé, đứa bé duỗi tay, tai cậu liền nằm trong bàn tay bé nhỏ.

"Sờ thôi sờ thôi, đừng kéo." Tả Ngôn không quá thoải mái nói, lỗ tai nhạy cảm ghê.

Đứa bé hơi giật mình mà nhìn cậu, buông lỗ tai cậu ra, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy mũi cậu, cái miệng nhỏ chỉ mới mọc 2 cái răng be bé cắn lên.

Mũi có gì ngon mà cắn chứ, buông ra buông ra! Lát nữa cậu mà nhảy mũi liền không thể nhìn thẳng.

Tả Ngôn: [Đợi đã, nó có thể chạm vào ta, ta tại sao lại không thể chạm vào nó?]

Hệ thống: [Ngươi hỏi nó chứ đừng hỏi ta.]

Đứa bé vuốt vuốt mặt của cậu, sờ sờ răng của cậu, tóm lại cả gương mặt gấu mèo nơi nào cũng được sờ một cái.

Tả Ngôn cứ như vậy tuỳ ý để nó 'tra tấn', chỉ cần nó không ngủ là được, một khi ngủ rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Có tiếng bước chân từ đằng xa tuyền đến, lớp lông dưới bàn tay của đứa trẻ lại biến về làn da nhẵn nhụi.

Đợi khi có người bước, cậu chào hỏi trong miệng Tả Ngôn liền bị nghẹn lại, bởi vì quần áo trên người đối phương thuộc kiểu cách khá xưa cũ.

Một nữ nhân nhìn không lớn tuổi lắm ăn mặc theo phong cách phu nhân, đằng sau bà ta là đôi nha hoàn, sau đó nữa còn có 4 tên sai vặt.

Phu nhân được nha hoàn nhắc nhở mới chú ý đến chiếc giỏ dưới tàng cây, bà ta sai người mang đến, liền nhìn đôi mắt tròn xoe của đứa trẻ sơ sinh nhìn bà.

Tả Ngôn không nói chuyện, cậu thâm chí còn không từ dưới tàng cây bước ra, bởi vì những người đó từ nãy đến giờ đều không liếc mắt nhìn cậu một cái.

Ai cũng không nhìn thấy cậu.

Cảm giác chân thật như đang ở hiện thực lúc này, giờ đây mọi thứ trước mặt lại như thước phim xưa cũ, cậu chẳng qua là một người xem gần mà thôi.

Phu nhân dẫn đứa bé vào toà nhà, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt từ khe cửa truyền đến.

Tả Ngôn đi theo sau bọn họ, trước khi vào cửa liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu.

'Trịnh phủ'.

Vào cửa, cậu giống như đã xuyên thời gian.

Cậu đứng trên một hành lang dài, phần đất trống phía trước có rất nhiều đứa trẻ đang đứng, xung quanh còn có rất nhiều mũi tên, gậy, đao, kiếm.

Liếc mắt một cái, cậu liền thấy được thiếu niên mặc diễn phục đứng ở giữ, một đoạn lời hát từng miệng cậu ta hát ra, từng chữ rõ ràng, rất có nề nếp.

Trong lòng Tả Ngôn cảm thấy thiếu niên này chính là đứa trẻ trước đó.

Một nam nhân trung niên vỗ bả vai của cậu ta, cười rất vui vẻ, ở một đầu khác của hành lang, vài đứa trẻ mặc diễn phục mang vẻ mặt ghen tị, ghé đầu vào nhau nói gì đó.

Cậu đi về phía trước vài bước, cảnh tượng liền thay đổi, trước khi thay đổi, Tả Ngôn dường như nhìn thấy thiếu niên giống như nhìn thoáng về chỗ cậu, nhưng mà mặt của những người này mơ hồ không nhìn rõ, cậu không biết có thể chỉ là ảo giác không.

Lần này là ở linh đường, tay của phu nhân đã có thêm nếp nhăn, vóc người của thiếu niên cũng cao lên rất nhiều, quỳ trên mặt đất đốt vàng mã.

Có hạ nhân đến nói gì đó, thiếu niên đứng dậy, trên mặt phụ nhân là vẻ áy náy, nắm lấy tay cậu ta không buông.

Thiếu niên vỗ vỗ bả vai của bà, xoay người rời khỏi linh đường.

Tả Ngôn đi theo sau cậu ta, nhìn cậu ta bước qua hành lang dài, bước qua sân.

Lần này, cậu đã nghe được tiếng.

Là làn điệu thuộc hí kịch, ở một khắc khi thiếu niên đứng ở cửa kia, tiếng ồn ào liền biến mất.

Thiếu niên chậm rãi bước lại ngồi xuống trước gương đồng, rất nhanh liền có người đến hoá trang cho cậu ta.

Tả Ngôn bước ra bên ngoài, nhóm người mặc đồng phục cảnh sát ngồi dưới sân khấu mang vẻ mặt nghiêm chỉnh không vui, xem ra tuỳ thời đều có thể rút súng.

Người đang diễn trên sân khấu nơm nớp lo sợ, phạm một lỗi liền khiến người dưới sân khấu càng thêm mất kiên nhẫn.

Đúng lúc này, một âm hưởng du dương vang khắp mỗi tấc vuông nơi đây.

Một bước lên đài, mở miệng liền kinh diễm, nhất cử nhất động đều khiến nơi đây yên tĩnh lại.

Tả Ngôn không phân biệt ra được đây là đào hay là thanh y, nhưng cả hoá trang hay giọng hát ý nhị mười phần này, đều hấp dẫn cậu.

Người trên đài thả lỏng rất nhiều, tiếp sau đó, cậu nhìn thiếu niên mặc vào quần áo dành cho người già rồi lại tiếp tục bước ra.

Ở hậu trường, phu nhân được người nâng, bà răn dạy 3 người trẻ tuổi, 3 người đó cúi đầu, từ nắm tay đang nắm chặt của họ liền có thể nhìn ra họ không cam lòng.

Cảnh tượng thay đổi lần thứ 2, lần này chính là thiếu niên vừa từ trên sân khấu bước xuống liền phun một búng máu.

Người bên cạnh đã sớm ngựa quen đường cũ, bưng một chén canh thuốc lại, cậu ta nhận lấy rồi uống cạn, hệt như đã quen với hương vị này.

Bên ngoài truyền đến vài tiếng súng, đám hạ nhân run run một chút, chỉ có cậu ta dường như không bị quấy nhiễm, thay bộ diễn phục dính máu ra, rời khỏi hậu trường về lại sân nhà.

Tả Ngôn không đi cùng cậu ta mà ra cửa, đi về hướng ngã tư đường, bên ngoài không có bao nhiêu người.

Dù có cũng chỉ là vài người mặc đồng phục cảnh sát, nâng một cái rương quang minh chính đại mà rêu rao bước đi trên phố.

Tả Ngôn đi về hướng ngược hướng với bọn họ, cách đó không xa là một gia đình giàu có, trước cửa lớn còn có hai tượng sư tử.

Cửa lớn mở ra, có vài người đang vây xem, bên trong có tiếng kêu khóc truyền đến.

Trong viện đã bị đập qua, có mấy cỗ thi thể còn đang chảy máu, một phu nhân và một đứa trẻ đang khóc, vừa đau thương cũng vừa hận.

Lòng người hoảng sợ, đây là một thời đại đầy náo động.

Nếu không phải do người cầm đầu chưởng khống thôn trấn này cùng phu nhân nhà ông ta cực kỳ thích nghe hát, thì rất có thể kết cục của Trịnh gia cũng không kém bọn họ.

Trở về sân nhà Trịnh gia, thiếu niên mặc áo dài nằm trên ghế nằm, trên tay cậu ta cầm một quyển tạp kí, xem đến cực kỳ hứng thú.

Thỉnh thoảng cậu ta ho nhẹ, luôn có máu dính trên khăn tay, nhưng cậu ta không thèm quan tâm mà ném qua một bên.

Vẫn không thấy rõ được gương mặt như cũ, Tả Ngôn không khỏi bước đến gần một chút, lại gần đi một chút.

Đột nhiên, khung cảnh trước mắt ngày càng mơ hồ, thiếu niên kia dường như ngẩng đầu, miệng nói gì đó, nhưng cậu không nghe được.

Giây tiếp theo, cậu nằm trên giường như trước, mở mắt ra, liền đối mắt với một đôi mắt xanh mượt.

Thứ gì vậy!

Cậu đưa tay qua, dưới tay là lớp lông xù, boss mèo vàng nhảy vào trong ngực một người khác, liếm móng vuốt lông.

"Nằm mơ?"

Tả Ngôn ừ một tiếng.

Ngón tay lạnh lẽo của Tư Già ấn ấn tay cậu, "Mơ gì vậy."

Lúc này Tả Ngôn mới phát hiện cậu đang nắm chặt tay hắn, cậu vội vàng buông tay, "Một giấc mơ có hơi kì lạ."

Đôi con ngươi thâm thuý của Tư Già nhìn cậu, không hỏi nữa, đem mèo nhét vào trong ngực cậu, rồi đem cả người lẫn mèo ôm sát vào trong ngực.

"Đừng sợ, ngủ đi."

Với tình huống vừa nãy, rất có thể hắn nghĩ cậu gặp ác mộng, Tả Ngôn nhìn ánh trăng bên ngoài, Trịnh gia...

HTLL: Đố mọi người đứa trẻ dưới trời tuyết đó là ai he he ^^ Hôm nay tui rất vui nên tui up chương mới. Vừa nghe tin IPM không tái bản "Quỷ thoại liên thiên" tui rất buồn, rồi đi tìm người mua lại, cuối cùng cũng tìm được 1 bác ở Hà Nội dễ thương bán lại cho tui, tui mừng muốn xỉu luôn TvT

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv