Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Ngồi trên xe, Triệu Tuấn Phong kể hết những gì mà hắn ta biết được.
"Trước kia tôi theo sư phụ sống ở thủ đô, chưa từng trở về đây, nhưng 2 năm gần đây sư phụ có dự định ở Tấn Dương dưỡng lão, ông ấy tuổi đã lớn, tôi đi theo ông ấy để ở bên cạnh chăm sóc."
Hạ Bảo hỏi: "Sư phụ của anh?"
Triệu Tuấn Phong đáp: "Sư phụ của tôi là Trịnh Hoa."
Hạ Bảo quay đầu nhìn thoáng ra phía sau, "Ai vậy?"
Tả Ngôn nói: "Lão nghệ sĩ hát tuồng."
Đầu năm nay có rất ít người nghe mấy vở tuồng xưa này, đám người trẻ tuổi lại càng không thích, so với ngồi trong rạp hát nghe hai hồi diễn, bọn họ càng thích ở nhạc hội xem biểu diễn.
Hạ Bảo nói với Triệu Tuấn Phong: "Anh nói tiếp đi, sau đó chuyện gì xảy ra?"
Triệu Tuấn Phong đỡ tay lái đánh một vòng, "Sau khi đến Tấn Dương, mẹ tôi mới bảo tôi về nhà cũ xem thử, đó chính là thôn Trịnh gia.
Lần này lúc tôi mới trở về mọi người đều rất nhiệt tình, sau khi tiếp xúc một thời gian tôi mới phát hiện thôn này có gì không đúng lắm."
Tả Ngôn hỏi: "Chính là chuyện chết người anh nói à?"
"Đúng vậy, khoảng chừng trên dưới nửa năm, tôi trở về 3 lần, mỗi lần đều thấy có đám tang."
Hạ Bảo đáp: "Chuyện này có gì lạ đâu, từ phương tiện chữa bệnh không tốt cho đến tai nạn ngoài ý muốn đều có thể tạo thành cái chết của 1 người, lần trước tôi còn gặp được một nơi 1 ngày chết 8 người đây."
Triệu Tuấn Phong bị ngắt lời cũng không tỏ vẻ gì, tiếp tục nói: "Mới đầu tôi cũng không để ý lắm, nhưng có 1 lần lúc tôi về đó có đi ngang qua một nhà, vô tình nhìn thấy một người đang đứng trên đống củi cao tầm 2 mét lấy củi, đang lúc tôi sắp đi qua liền thấy gã đột nhiên cào thân thể của mình, đang mùa đông nên gã mặc áo bông rất dày, không thể cào được, đứng không vững một cái liền ngã từ trên xuống, lúc tôi xuống xe chạy đến chỗ gã, chỉ thấy gã đã tắt thở rồi."
Hạ Bảo chuyên nghiệp ngắt lời, "Ngã chết? Chỉ cao tầm 2 mét thì không đến mức đó chứ."
Tả Ngôn nói: "Chỉ cần đầu đập xuống đất cũng có thể gây nên cái chết."
Triệu Tuấn Phong đáp: "Trên đầu của hắn ta không có vết thương, nhưng phần da lộ ra ngoài của gã... bị rách."
"Bị rách?"
Trong mắt Triệu Tuấn Phong giống như lại nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, "Không sai, hệt như miệng vết thương bị hư thối vậy, gã vốn choàng khăn choàng, nhưng lại tự mình kéo ra, phần da trên cổ rách một mảng, tản ra mùi vị hư thối.
Sau đó tôi có nói chuyện này với những người khác nhưng đám người đó lại nói tôi nhìn lầm rồi, ngay cả vợ của gã đều nói thân thể chồng bà rất bình thường, do đầu bị đập nên mới mất.
Lúc đầu tôi nghĩ rằng gã mắc bệnh ngoài da, nhưng lúc đám người đó nói như vậy, tôi liền cảm thấy việc này có ẩn tình gì đó.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ đám người đó mắc bệnh truyền nhiễm, nhưng nếu thật sự có vậy tôi đã sớm bị bệnh rồi vì tôi đã tiếp xúc với đám người đó rất nhiều lần."
"Vậy nên cậu mới nghi ngờ là có quỷ quấy rối?" Đây là câu nói đầu tiên của Tư Già từ lúc ngồi lên xe.
Triệu Tuấn Phong không tự chủ được mà ngồi ngay ngắn lại, "Tôi không chắc lắm."
Chết người, chết người liên tục, lại liên hệ với đám ác quỷ bọn cậu đã gặp trong rừng cây trước đó, thôn này nhất định có gì đó.
Sau khi im lặng một lúc, Tả Ngôn thấy nắm tay của Triệu Tuấn Phong ngồi ở ghế lái nắm chặt tay lái đến lộ gân xanh nên muốn điều tiết không khí một chút.
"Năm nay sư phụ của anh còn lên sân khấu không?"
Triệu Tuấn Phong trả lời, "Sư phụ một năm chỉ diễn một tuồng thôi, năm nay đã diễn rồi, năm sau hẳn sẽ diễn vào tháng 8."
Tả Ngôn nói: "Vai hoa đán (*) kia của anh hát không tệ."
Tiếng cười của Tư Già vang lên trong xe, Tả Ngôn nghiêng đầu, chỉ thấy khoé miệng vẫn chưa thu lại của hắn.
Cậu nói gì sai à?
Triệu Tuấn Phong yên lặng một lát, "Vai tôi hát là thanh y (**)."
Thiệt bà nó xấu hổ quá mà!
Bầu không khí trong xe ngược lại tốt hơn trước rất nhiều, Hạ Bảo nhìn cậu cười, "Ngay cả thanh y, hoa đán cũng không phân biệt được mà lại đi xem hát, ha ha ha."
Tả Ngôn mặt không đổi sắc, "Mỗi ngày anh đều biết ăn, vậy anh có biết làm không?"
Nụ cười của Hạ Bảo cứng trên mặt.
Trước giữa trưa, bọn cậu đến thôn Trịnh gia.
Vào mùa này có thể xem là khá thoải mái, ở phương Bắc, trồng cây nông nghiệp không gặp vấn đề, mỗi nhà đều không có chuyện gì, hai ba nhà tụ tập dưới táng cây đại thụ đầu thôn, trò chuyện vui vẻ, cắn hạt dưa, nói vài chuyện nhà cửa mỗi nhà.
Phần lớn đều là như thế, nhưng thôn Trịnh gia lại không giống vậy.
Lúc vào cửa thôn, những người đang đi trên đường đều đưa mắt nhìn lên người bọn cậu.
Ánh mắt đó rất lạ, khiến vài người bọn cậu bị nhìn đến không thoải mái lắm.
Triệu Tuấn Phong nói: "Người bọn họ nhìn là Tư tiên sinh, chuyện trước đó ngay cả tôi cũng rất bất ngờ. Trưởng thôn ở thôn này vừa là thôn trưởng vừa là tộc trưởng, người mà ngay cả ông cũng e ngại..."
Nam nhân đang gánh cuốc trên vai bước đến gần chào hỏi với Triệu Tuấn Phong, "Bọn họ là?"
Triệu Tuấn Phong cười đáp: "Là vài người bạn của tôi, bọn họ chưa từng đến nông thôn nên muốn đến thể nghiệm cuộc sống."
"Cái nơi rách nát này của chúng tôi có gì đẹp, chỉ là một mảnh đất ô uế bình thường thôi."
"Không sao, bọn họ chỉ đến xem chút thôi, không ở lại lâu lắm."
"Ừm. Vậy cậu cứ lo việc cậu, tôi đi trước."
Bước chân của người gánh cuốc có chút dồn dập mà rời đi, gã bước qua một ngã tư, lúc đi ngang qua cửa nhà thì ném cuốc ở đó, chạy về phía nhà thôn trưởng.
Triệu Tuấn Phong dẫn bọn cậu bước vào một ngôi nhà trống, "Đây là nhà một người họ hàng của tôi, người nhà này đã chết gần hết, mỗi lần tôi đến thôn đều ở lại đây."
Trong thôn có cửa hàng, hắn ta ra ngoài mua vài món ăn mang về lại phát hiện chẳng có ai ăn.
Tư Già không ăn đồ ăn, Hạ Bảo đút cà rốt cho con thỏ trong ngực, cũng không biết anh ta mang lại đây lúc nào, nếu anh ta ăn cơm thì sẽ doạ ngay tên trước mặt này.
Một người duy nhất thoạt nhìn bình thường là Tả Ngôn đã đang ôm măng gặm ngon lành, một ngày khai trai liền bị đánh về nguyên hình nên phải ăn chay, cũng không biết lúc nào mới đủ tuổi, may là không cần phải uống sữa.
Cơm Triệu Tuấn Phong tự mình làm rốt cuộc cũng đều vào bụng mình hết.
"Các anh định lúc nào thì đi điều tra?"
Hạ Bảo đáp: "Thôn này rất bài ngoại, không phải cậu nói chúng tôi đến thể nghiệm cuộc sống à, vậy thì cứ mang chúng tôi đi vài vòng trong thôn, buổi tối chúng tôi lại đi ra."
"Như vậy cũng được."
Triệu Tuấn Phong dẫn vài người đi vài con phố trong thôn, Tả Ngôn phát hiện một vấn đề.
"Chỗ của các anh không có con nít ư?"
"Ở thôn này, gia đình có con rất ít, nghe nói trai trẻ đều ra ngoài làm công, trong nhà chỉ còn dư lại mấy người bốn năm mươi tuổi hoặc lớn hơn."
Tư Già thản nhiên nói: "Nhóm người trẻ ra ngoài làm công nhiều, nhưng ở tình huống này để con ở lại cũng rất nhiều. Một lần không về, chẳng lẽ đều không về à."
Triệu Tuấn Phong cau mày, hắn ta không rõ chuyện này lắm, trai tráng trong thôn đi làm công đều không trở về ư?
Lúc đi trên đường Tả Ngôn thấy được một con mèo vàng, cậu không hề có tí sức chống cự gì đối với loại sinh vật này.
Boss mèo vàng tròn thành một cục đang nhàn nhã liếm móng vuốt nằm trong chỗ râm mát ven đường, nghe thấy tiếng bước chân lén lút của tên phàm nhân nào đó cũng không đứng dậy, đến khi tên phàm nhân kia đã đặt tay lên đầu của nó, boss mèo vàng mới lười biếng nhìn tên đó một cái.
"Meo~"
"Ưm~"
Boss sửng sốt, Tả Ngôn cũng sửng sốt, ai u, ngượng quá, vừa không để ý một cái liền lỡ dùng tiếng mẹ đẻ.
"Meo~ meo~"
Con mèo vàng dùng đầu cọ cọ bàn tay cậu, Tả Ngôn xoa xoa tai nó, xúc cảm rất tốt, chỉ là có hơi bẩn, tám chín phần là nửa năm rồi chưa được tắm rửa.
Từ trên đầu vuốt xuống đuôi, mới phát hiện dưới thân boss có một vật màu trắng, rất nhỏ, tầm một ngón tay.
Mèo nhỏ cũng nhìn thấy, nó dùng móng vuốt chút có chút không kéo ra, một bên lại cọ tay cậu, bộ dáng 2 người nhìn có chút ngạo kiều.
Vài người Hạ Bảo vừa muốn đi liền phát hiện thiếu mất 1 tên, quay đầu lại chỉ thấy gấu mèo đang ngồi xổm trước cửa nhà người ta trêu mèo đến vui vẻ.
Tư Già cúi người dùng giọng nói từ tính hỏi: "Họ hàng của em?"
Tả Ngôn ngửa đầu, vuốt vuốt đầu boss, vẻ mặt rất kinh ngạc, tựa như đang nói sao anh biết được?
"Đây là em họ tôi."
Hạ Bảo đứng bên cạnh nói, "Vị biểu đệ này của cậu thiệt mẹ nó có liên quan đến họ gấu."
Lúc Tư Già lại đây mèo vàng đã đang tạc mèo, đợi khi Hạ Bảo đến gần nó liền trực tiếp gào lên, bộ dáng nhe răng, xù lông lên tựa như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ.
Tả Ngôn nói: "Thường nói mèo đen mẫn cảm với các anh nhất, mèo vàng cũng thông linh vậy à?"
Hạ Bảo đáp: "Cậu bạn à, mèo đen ăn quỷ." Mèo đen vừa thông linh vừa dẫn linh, nuôi chi bằng không nuôi.
Tả Ngôn cúi đầu, cậu có nên nuôi một con không nhỉ?
Tư Già nhướng mày, "Em nghĩ gì đó?"
Tả Ngôn: "Tôi nghĩ con mèo này nên tắm." Trấn an con mèo bị kinh sợ không chạy ngược lại còn chui sâu vào trong ngực của cậu này, một thân lem luốc.
"Thứ này... là xương cốt?"
Lúc Hạ Bảo cúi đầu, vừa lúc thấy được đồ chơi của con mèo còn sót lại trên đất, con thỏ trong ngực anh ta lúc này mới nói chuyện, "Của con nít."
Trước đó khi Triệu Tuấn Phong nghe bọn cậu nói chuyện đã cảm thấy từng trận âm khí, đột nhiên nghe thấy giọng nói nhảy xa bất thình lình này thì càng hoảng sợ hơn.
"Ai đang nói chuyện vậy!"
Hạ Bảo nắm lỗ tai của con thỏ xách lên, "Xương cốt của con nít?"
Con thỏ lên tiếng, há mồm phun ra tiếng người, "Đúng vậy, vừa ra đời không lâu."
Tả Ngôn thả con mèo xuống đất, "Em họ, cậu vẫn nên tắm rửa một cái đi."
Triệu Tuấn Phong nhìn chằm chằm con thỏ, sau đó lùi về sau mấy bước, xương người, con thỏ có thể nói chuyện, mới một ngày ngắn ngủi mà hắn ta đã gặp phải những chuyện gì thế này.
Từ lúc bọn cậu vào thôn liền có người dùng mắt nhìn chằm chằm vào bọn cậu, tuy rằng những người khác thoạt nhìn khá tuỳ ý, nhưng không khí trong thôn luôn cảm thấy không đúng lắm.
Ban ngày những người đó đều có hơi trốn tránh bọn cậu, buổi chiều bọn cậu quay về, đợi đến tối bọn cậu mới đi ra chỗ rừng cây xem trước.
Triệu Tuấn Phong không đi cùng, lỡ như hắn ta bị hù chết thì ai trả tiền công cho bọn cậu.
Lần này có Tư Già đi cùng, đi đến chỗ bọn cậu bị tấn công trước kia, quả thật có chút yên tĩnh đến không tưởng tượng nổi.
Đống xương trắng vốn nên xuất hiện trên mặt đất đều bị che lấp, Hạ Bảo và Tả Ngôn mang theo xẻng, dựa theo chỗ trong trí nhớ mà xới đất.
Xới không bao lâu liền thấy được mấy khúc xương cốt, màu trắng của xương đã bị ố vàng, cách tầm vài bước lại có thêm mấy khúc nữa, nếu xới sâu hơn không chừng có thể thấy đủ để gộm lại thành một bộ xương.
"Trước kia ở đây là bãi tha ma?"
Hạ Bảo đáp: "Tôi đã tra rồi, không phải."
Chết rất nhiều người mà ngay cả quan tài cũng không có, cũng không giống như sau khi chết thì được chôn cất.
Tư Già nói: "Bọn họ đã chết hơn 200 năm."
Tả Ngôn ngạc nhiên, "Sao anh thấy được?"
Tư Già hỏi: "Muốn học?"
Đừng nói Tả Ngôn, ngay cả Hạ Bảo cũng muốn học.
Tư Già bước đến bên cạnh 2 người bọn cậu, nghiêng đầu ngoắc ngoắc ngón tay với Tả Ngôn, Tả Ngôn đưa đầu qua, chợt nghe bên tai có người nhẹ giọng nói: "Không dạy cho em."
Tả Ngôn:... Lão đại, anh nghịch quá.
Vài người không điều tra kết quả, rời khỏi rừng cây, dưới chân Tư Già phát ra một tiếng vang nhỏ, một khúc xương cốt bị giẫm gãy thành 2 nửa, trong không khí tựa hồ truyền đến một tiếng kêu rên, thoáng chốc lại biến mất.
Tả Ngôn quay đầu lại, "Anh có nghe thấy gì không?"
Hạ Bảo đáp: "Không nghe thấy gì."
"Vậy chắc tôi nghe lầm rồi."
(*) Hoa đán: Chỉ những vai diễn nhiệt tình hoạt bát, thanh thoát mạnh mẽ, hồn nhiên thoải mái.
(**) Thanh y: Chỉ vai diễn chiếm vị trí chủ yếu trong đán nên còn được gọi là chính đán, thường là những vai đoan trang, nghiêm túc, hành động ổn trọng.
HLTT: Từ khi xem 2gether The Series, trong đầu chỉ toàn BrightWin không có tâm trạng làm gì khác luôn đó mọi ngừi TTvTT