Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 150: Phòng điều tra đặc biệt (32)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Sau khi trở về, Cát Lan chỉ đang ngủ say chứ không bị gì cả, sau đó được đưa về nhà của Hà Đạt Hoa.

Bị giày vò gần cả đêm, chuyện tuần tra liền được bỏ qua, dù sao trời cũng sắp sáng rồi.

Tả Ngôn đứng ở góc tường, bên cạnh cậu là một con vịt đồ chơi được làm bằng nhựa đang ngồi xổm run lẩy bẩy.

Tả Ngôn đá nó một cái, dùng ánh mắt ý bảo mày run cái quỷ gì.

Con vịt vỗ vỗ cánh, đôi mắt hạt đậu đen của nó phồng lên, liên quan gì đến anh!

Tả Ngôn: Con vịt này đến chỗ bọn cậu mới được vài ngày, thời gian chưa được bao lâu nhưng lá gan ngược lại lại càng lúc càng lớn.

Sau khi Tư Già tắm xong bước ra, chỉ thấy hai tên này đang ngồi xổm ở góc tường cãi nhau.

Trong tay còn nắm chặt bài Poker, hai người đang đấu địa chủ, bộ dáng khí thế ngất trời khiến hắn trầm mặc trong nháy mắt.

Bài Poker lấy ở đâu ra vậy?

Hai tên này có nghe hiểu người còn đang nói gì không?

Mở tủ lạnh lấy ra một bình rượu đặt lên bàn trà, sau đó đổ chất lỏng đỏ sậm vào ly rồi nhẹ nhàng lắc lắc, chất lỏng trong ly một vòng lại một vòng gợn sóng.

"Tao nói này mày có biết chơi đấu địa chủ không thế, mày có từng thấy qua ba con 2 đè được đôi K chưa?!"

"Cạc cạc cạc cạc cạc cạc."

"Bốn con cũng đè không được!"

"Cạc cạc cạc!"

"Cộng lại chỉ lớn cỡ bàn tay mà còn dám giấu bài, còn mặt dày hơn tao nữa."

"Cạc cạc!" Con vịt kích động chỉ xuống phía dưới bắp đùi của cậu, chỉ thấy dưới chân của cậu rõ ràng có một lá bài số 2.

Tả Ngôn sờ sờ mũi, than thở: "Ai mà ngờ được mày lấy được ba con 2 còn chơi xấu, không chơi với mày nữa."

Con vịt phẫn nộ chuyển bánh xe đi theo sau cậu, "Cạc cạc cạc cạc cạc cạc!"

Tả Ngôn dừng chân lại, nó liền đâm vào cổ chân cậu, ngẩng đầu nhìn cậu.

Tả Ngôn dùng vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, biểu tình của cậu nghiêm túc khiến con vịt có chút cẩn thận, ngay sau đó chỉ nghe thấy cậu nghi hoặc nói.

"Nó luyên thuyên nói cái quỷ gì nhỉ."

Tư Già vừa nghe đến cậu này liền nhịn không được mà che miệng, con vịt nhỏ được làm qua loa từ nhựa vậy mà còn có thể nhìn ra vẻ mặt khiếp sợ của nó.

"Cạc cạc cạc cạc cạc!" Anh mẹ nó nghe không hiểu tôi nói gì mà còn nói chuyện với tôi hả!

Con vịt tức muốn chết, quay đầu trở về ổ nhỏ của mình.

Đó là ổ cho mèo mà Tả Ngôn mua cho nó, giống hệt một cái lều nhỏ, còn có khoá kéo, từ chối nói chuyện với mấy tên thiểu năng.

Tả Ngôn ở phía sau nói vói lên, "Cẩn thận coi chừng ngạt chết."

Bánh xe nhỏ của con vịt di chuyển phát ra tiếng kẽo kẹt, ngày thứ... không ở bên cạnh sư phụ vài ngày, nhớ người quá.

Sau khi trêu chọc con vịt xong, Tả Ngôn thấy Tư Già lại đang uống đồ uống của hắn, không gọi đó là rượu đỏ bởi vì thật sự không quá giống.

Rượu đó có dinh dính như vậy ư?

"Lão đại, anh ăn cơm tối chưa?"

"Đang ăn." Tư Già nhấp một ngụm chất lỏng trong ly, trên cánh môi của hắn nhiễm lên màu đỏ tươi, dưới ánh đèn ảm đạm nhìn có chút nguy hiểm.

Tả Ngôn cũng quen bộ dáng này của hắn, thật ra cậu đang chờ câu tiếp theo, theo lý thuyết thì phải có qua có lại chứ, không phải hắn nên hỏi lại một câu cậu ăn chưa ư?

Cậu có đói bụng không? Có muốn ăn chút đồ ăn khuya không? Đại loại vậy, nhưng qua một phút đồng hồ, vẻ chờ mong trên mặt cậu cũng cứng ngắc lại.

Tư Già thấy cậu nhìn chằm chằm vào hắn liền đưa cái ly trong tay qua, "Muốn uống?"

Tả Ngôn ngửi ngửi, không có mùi vị gì, Tư Già hẳn sẽ không hại cậu, cậu hồ nghi nhận lấy, vừa định nhấp một ngụm nếm thử hương vị.

Ở miệng ly liền xuất hiện một bàn tay ngăn lại động tác của cậu.

Không cho uống thì không cho uống, nhìn cậu như vậy làm gì chứ?

Tả Ngôn sờ sờ mặt mình, không phải dính gì đó chứ?

Hệ thống: [Không có.]

Tả Ngôn: [Chẳng lẽ thứ đồ uống đó có vấn đề?]

Hệ thống: [Yên tâm, nếu hắn muốn làm gì ngươi thì cũng không cần phải hạ mông hãn dược.]

Hàng mi dài của Tả Ngôn chớp chớp, [Ừm, ta sợ ta sẽ làm gì gì với hắn.]

Hệ thống: [Ngươi thay đổi rồi, ta nhớ lần đầu tiên gặp ngươi ngươi không phải người như thế.]

Tả Ngôn: [Vậy nên ta mới luôn bị bọn ngươi hố đến tận bây giờ.]

Hệ thống sáng suốt im miệng không nói.

Trong lúc Tả Ngôn ngây người không phát hiện ra khoảng cách của 2 người đã chậm rãi gần nhau hơn, khi có một hơi thở đánh lên môi của cậu, cậu nâng mắt, một đôi con ngươi tối đen ánh vào mắt của cậu.

Giây tiếp theo, môi 2 người ấn vào nhau, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau khi nụ hôn kết thúc có một vệt đỏ dính trên môi của cậu.

Cảm thấy hơi ngứa, Tả Ngôn theo bản năng liếm liếm môi, cảm nhận đầu tiên là nó có chút mặn, sau khi đưa vào miệng thì có hơi tanh.

Là máu.

"Vị thế nào?"

Không tốt lắm.

Tả Ngôn vội vàng cầm lấy ly nước trên bàn uống vài ngụm nước, cọ rửa hương vị trước đó.

Ngay sau đó liền nhìn vị trước mắt này, hắn lay lay ly máu, khoé môi nở nụ cười câu người, nhìn có chút sợ hãi.

Hắn rốt cuộc thuộc giống loài gì, ma cà rồng ư?

Nói đến ma cà rồng lòng cậu vẫn còn sợ hãi, thật là mấy giấc mơ trước đó đã mang lại di chứng cho cậu.

Dưới ánh mắt của Tư Già, cậu theo bản năng che cổ lại, "Ừm, máu của gấu mèo uống không ngon."

Lời vừa nói ra đến ngay bản thân cậu cũng không tin, giống hệt như đạo lý nói thịt Đường Tăng không thể ăn vậy.

Tư Già đứng lên, Tả Ngôn nhìn chằm chằm hành động của hắn, lúc hắn bước qua sô pha cậu liền muốn xông ra ngoài, lại bị một bàn tay đặt lên bả vai.

"Tôi cũng rất kén chọn."

Tả Ngôn: [Ánh mắt đó là có ý gì hả, dám ghét bỏ hả? Ta là quốc bảo đó!]

Hệ thống: [Mau đuổi theo xin hắn, ngươi đây là lòng trong như đã mà ngoài còn e đúng không.]

Tả Ngôn: [Đừng nói thẳng ra như thế, ta sẽ ngại.]

Hệ thống: [Ha hả.] Vậy ngươi ngại thử một cái cho ta xem,

Tả Ngôn rõ rõ ràng ràng bị hôn một cái, cũng không biết 2 người cậu ai chịu thiệt.

Trải qua chuyện như vậy, cậu cũng quên hỏi chuyện ở thôn Trịnh gia trước đó là sao.

Thôi vậy, để ngày mai hỏi.

Trời sắp sáng đến nơi, Tả Ngôn rối rắm 5 giây, quyết định không thay quần áo không tắm rửa, vừa về giường dính gối liền ngủ luôn.

Thiếu niên trên giường đang ngủ trong vô thức mà xé rách áo trên người, cổ áo mở hơn phân nửa, chăn bị đạp rớt xuống giường.

Nóng.

Phảng phất như có một đoàn liệt hoả đốt cháy thân thể cậu từ trong ra ngoài, nóng đến mức khiến cậu sắp hoàn tan, nóng đến mức khiến đầu óc cậu sắp hoà tan thành bột nhão.

Ngay sau đó, chỉ thấy thiếu niên trên giường ngồi dậy, lảo đảo rời giường, rời phòng.

Mở nửa con mắt, cậu trực tiếp đi về phía chỗ mát mẻ nhất trong nhà.

Gặp phải một cửa phòng đã đóng lại, cậu lần đầu dùng cách bạo lực để mở cửa, cầm nắm cửa đã rơi ra, đầu óc Tả Ngôn dường như có chút thanh tỉnh trong nháy mắt, cửa hư rồi, cậu không có tiền đền.

Lặng lẽ giấu nắm cửa vào một góc trong chậu hoa, còn dùng đất đắp lên.

Con vịt nghe thấy tiếng động ló đầu ra, ánh mắt nó nhìn cậu hệt như nhìn một tên thiểu năng.

Cửa vừa mở ra, nơi hơi lạnh phát ra cách cậu càng ngày càng gần, cậu vui vẻ trực tiếp nhào qua, hệt như một chú chó lớn tìm thấy khúc xương mà nó cực kỳ yêu thương, ôm lấy liền không rời tay.

Toàn bộ thân thể đều được bao bọc vây quanh, cảm giác lạnh như băng vừa lúc giảm bớt liệt hoả trong người cậu, Tả Ngôn miệng khô lưỡi khô, một hơi liền cắn xuống.

Cắn một ngụm trúng thứ gì cứng cứng, để trong miệng ngậm cũng thoải mái hơn nhiều.

Con vịt buồn bực nhìn cậu bước vào căn phòng không phải của cậu, lén theo sau, lặng lẽ ghé vào cửa phòng chỉ thấy cái đuôi trắng trên giường, ôm lấy tên nam nhân luôn khiến nó sợ hãi, miệng cậu còn gặm tới gặm lui trên cổ hắn.

Quần áo vốn đã rách gần nát lại bị cậu kéo sắp thành tua cờ, chỗ cần che cũng không che, như ẩn như hiện còn xoay đến xoay đi trên người nam nhân.

Mà nam nhân trên giường lại vốn không mặc quần áo, tư thế này, động tác này...

Một đôi mắt lạnh lùng nhìn qua, con vịt rút đầu vể ngay lập tức, trượt ra xa trượt ra xa, kèm theo đó còn có tiếng đóng cửa.

Cánh con vịt vỗ ngực, nức nở một tiếng, chạy đến ban công nhìn trăng hịt hịt mũi.

Sư phụ, con nhớ người quá.

HLTT: Cuối cùng cũng hôn:)))))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv