Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Trong phòng học cũng khá yên tĩnh, vị thầy giáo trên bục giảng đang để hai tay lên bàn giáo viên, cúi đầu đọc sách, thỉnh thoảng lại đỡ kính mắt một chút.
"Thầy Hoắc, phiền thầy ra đây một lát." Chủ nhiệm giáo dục đứng ở cửa dùng vẻ mặt không được tự nhiên nói.
Hoắc Gia Hưng quét mắt nhìn toàn bộ học sinh một lần, đóng sách lại, bỏ phấn vào hộp, không hề nói lời nào mà đi đến cửa, gật đầu mỉm cười với chủ nhiệm giáo dục một cái.
Lúc đi ngang qua cửa sổ, hắn ta dừng lại, nghiêng đầu nhìn vào, trong phòng học những học sinh ngoan ngoãn học tập khá ít, phần lớn đều đang làm việc riêng.
"Các em." Hắn ta nhẹ giọng nói.
Phần lớn tầm mắt đều nhìn về hướng hắn ta, trên gương mặt non nớt của chúng mang theo chút khó hiểu.
Hoắc Gia Hưng cười cười, "Tạm biệt."
Ngay sau đó, bóng dáng của thầy giáo và chủ nhiệm giáo dục từ cửa sổ rời đi, nhóm học sinh này không biết bọn chúng sắp chào đón một giáo viên toán mới, có lẽ không đẹp trai bằng thầy Hoắc nhưng lại có thể mãi ở bên bọn chúng đến khi tốt nghiệp.
Chủ nhiệm giáo dục đi vài bước, vẫn không nhịn được mà tò mò, "Tiểu Hoắc, sao thầy không hỏi tôi tìm thầy làm gì?"
Hoắc Gia Hưng đáp: "Đến nơi chẳng phải sẽ biết ư."
"Ừm thì, Tiểu Hoắc này, chuyện là như thế này, vài người ở phòng điều tra đặc biệt lần trước lại đến nữa, hơn nữa còn chỉ thẳng tên thầy muốn thầy đi, không phải thầy có liên quan gì đến vụ án kia đó chứ."
"Thầy nghĩ thế nào?"
Trong ánh mắt của chủ nhiệm giáo dục lộ ra một tia nghi ngờ, nhưng ông vẫn nói: "Chỉ sợ chuyện này có hiểu lầm gì đó." Ông ta nhìn trái rồi nhìn phải, sau đó bước lại gần Hoắc Gia Hưng nhỏ giọng nói: "Nghe nói là do quỷ làm, không phải mấy ngày nay thân thể thầy không thoải mái à, không lẽ là do thầy bị mấy thứ đó quấn lấy rồi."
Hoắc Gia Hưng chỉ lắc đầu, vẫn chưa đáp lời, sắc mặt ảm đạm hơn rất nhiều, chủ nhiệm giáo dục thấy bộ dáng không muốn nhiều lời này của hắn ta cũng không hỏi lại.
Hai người một đường không nói gì thêm, không lâu sau liền đến phòng tiếp khách.
"Hiệu trưởng, thầy Hoắc đến."
"Thầy ra ngoài trước đi."
Chủ nhiệm giáo dục có hơi sửng sốt rời đi, trong phòng chỉ còn lại hiệu trưởng, thầy Hoắc và nhóm Từ Đại Cốc.
"Hiệu trưởng, thầy tìm tôi có việc gì không?"
"Cảnh sát Từ tìm thầy để lấy thêm chút thông tin về vụ án, thầy phải cố gắng phối hợp." Hiệu trưởng cũng không biết hiện tại đang là tình huống gì, không hiểu ra sao nhìn nhóm cảnh sát.
Từ Đại Cốc đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, nghiêng đầu hỏi, "Tư tiên sinh, người cậu nói là hắn à?"
Tư Già ngồi trên ghế sa lông, ngoại trừ hắn ra những người còn lại đều đứng gần đó, đó cũng là lí do lúc Hoắc Gia Hưng bước vào thứ hắn ta nhìn đến đầu tiên chính là hắn.
"Thầy Hoắc, vụ án giết người của năm nữ sinh trường các thầy, chúng tôi muốn hỏi một chút manh mối từ thầy, đừng câu nệ, mời ngồi."
Hoắc Gia Hưng nhìn nhìn chỗ ngồi, sau đó ngồi ở sô pha bên cạnh. Vị trí đó của hắn ta vừa lúc cách Tư Già xa nhất.
"Mời hỏi."
"Cô gái này, thầy có quen không?"
Từ Đại Cốc lấy một tấm ảnh ra, đặt lên trước mặt hắn ta, Hoắc Gia Hưng dời mắt nhìn thoáng qua, "Quen."
Kinh ngạc với sự thành thật của hắn ta, Từ Đại Cốc hỏi tiếp: "Hai người các thầy có quan hệ như thế nào?"
Lần này trước khi hắn ta trả lời có trầm mặc một lát, "Bạn bè."
Từ Đại Cốc: "Cô ta đã chết vào tháng trước."
Hoắc Gia Hưng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, "Chết?"
Từ Đại Cốc nhíu mày, vẻ mặt của người này không giống như đang nói dối, gã ta quay đầu nhìn nhìn Tư tiên sinh.
"Chết đã được một tháng, không phải Hoắc tiên sinh là bạn bè của cô ta ư? Lâu như vậy mà không có liên lạc?"
"Anh cảnh sát nói đùa rồi, bạn bè cũng có loại không thường liên lạc, huống chi trước đó cô ấy có nói mình về quê, chúng tôi liền cắt đứt liên lạc."
Câu trả lời của Hoắc Gia Hưng khớp với những gì bọn họ điều tra được, nếu hắn ta thật sự là hung thủ, vậy là giấu quá kĩ, Từ Đại Cốc có hơi không biết làm sao.
"Tôn Gia Mỹ về quê là do muốn kết hôn, như vậy, người cô ta muốn kết hôn là ai nhỉ."
Cơ thể Hoắc Gia Hưng cứng ngắc trong nháy mắt, Tư Già dưới ánh mắt đang run lên của mọi người mà lấy một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, nghiêng đầu nhìn hắn ta.
"Hai người các thầy không phải sắp kết hôn ư, bạn bè?" Tư Già cười khẽ một tiếng, bật lửa ném sang tay người bên cạnh.
Anh không có tay hả?!
"Ba."
Tả Ngôn thu tay lại, vẫn giữ bật lửa chưa trả lại cho hắn, nắm trong tay lắc qua lắc lại, màu sắc của ngọn lửa này hình như có gì hơi khác, cực kỳ âm lãnh.
Hạ Bảo đứng bên cạnh lặng lẽ nói với cậu, "Âm hồn ma trơi, dùng để đốt hồn phách cực kỳ đã."
Mặc dù nói thầm nhưng đối với những người có lỗ tai thính mà nói vẫn nghe được rõ ràng, ví dụ như Tư Già, ví dụ như Hoắc Gia Hưng...
"Thầy là bạn trai của Tôn Gia Mỹ? Bạn gái mất tích lâu như vậy thầy lại không hề có ý định báo nguy ư!" Từ Đại Cốc dùng giọng nói lạnh lùng nói.
Hoắc Gia Hưng nhìn người ngồi trên ghế sa lông đối diện thật lâu mới chậm rãi nói: "Cậu biết rất nhiều."
Hắn ta vốn dĩ có thể không thừa nhận, hệt như tất cả tội phạm vào lúc mới đầu đều sẽ giãy dụa tìm đường sống, nhưng hắn ta không muốn phủ nhận, mà ngay cả câu bạn bè vừa nãy, đã khiến hắn ta không thể kiên nhẫn nữa.
"Vậy nên mấy cô gái kia đều là do thầy giết! Vì báo thù co bạn gái thầy?"
Hiệu trưởng đứng bên cạnh nghe không hiểu lắm, ngăn Từ Đại Cốc lại, "Anh cảnh sát, những việc như giết người thế này không thể nói bậy được đâu."
Từ Đại Cốc nói: "Thầy hiệu trưởng, việc này thầy cứ đứng một bên yên lặng nghe là được, cảnh sát sẽ không đổ oan cho người tốt."
Ánh mắt của Hoắc Gia Hưng nhìn chằm chằm Tư Già, "Chứng cớ đâu? Tôi không có thời gian gây án."
"Vâng, lão đại."
"Hạ Bảo."
Hạ Bảo lấy một chiếc bình trong suốt đặt lên bàn trà ở trước mặt mọi người, Thi quỷ đang cuộn mình nằm bên trong, trong phòng này chỉ có hai người bình thường, một là hiệu trưởng do sợ hãi mà nhảy lên, ngay lập tức tránh ra chỗ khác, hai là Từ Đại Cốc lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, cực kỳ hưng trí mà nhìn.
Lúc này bên ngoài vừa truyền đến tiếng gõ cửa, một cảnh viên mặc quần áo bình thường bước vào, trong tay ôm một cái thùng.
"Được tìm thấy dưới sàn nhà trong nhà của Hoắc Gia Hưng."
Tư Già dưới ánh mắt của Hoắc Gia Hưng mà mở thùng ra, xem nhẹ những thứ khác, từ bên trong lấy ra một quyển sách không quá nguyên vẹn.
"Phương pháp luyện chế Thi quỷ có rất ít người biết được, trừ khi là đời sau của đám kẻ điên trăm năm trước, thầy được truyền thụ bản lĩnh của tổ tiên thầy, luyện chế cũng khá tốt.
Nếu nói oán khí và âm hồn vậy trường học chiếm tỷ lệ khá lớn, thầy rất hiểu việc lợi dụng sân nhà của mìn."
Trong phòng trầm mặc, ánh mắt Hoắc Gia Hưng nhìn chằm chằm cái thùng, cánh tay nổi gân xanh, cổ họng khàn khàn.
"Chúng tôi sắp kết hôn rồi, nếu không phải các em ấy...
Nợ máu phải trả bằng máu."
Chỉ còn lại một đứa, nếu bọn họ tìm đến chậm một chút, hắn ta đã có thể báo thù thay Gia Mỹ.
Bắt quỷ, nuôi quỷ, luyện quỷ, thả quỷ, trong suốt quá trình đó xảy ra những chuyện gì, chỉ sợ chỉ có hắn ta mới biết được.
...
Hoắc Gia Hưng bị mang đi, hắn ta từng nghĩ muốn giãy dụa chạy trốn, nhưng khi Tư Già mở miệng nói một câu, "Chùa Vụ Ẩn." hắn ta liền từ bỏ giãy dụa.
Từ Đại Cốc không ngờ được vụ án năm mạng người này cuối cùng kết thúc với hung thủ là một thầy giáo, hơn nữa, lý do vậy mà là vì báo thù.
Từ Đại Cốc sợ nhất là gặp mấy vụ án như vậy, trên gương mặt tang thương nhiều thêm một ít râu, lung tung lâu mặt một cái, tuỳ ý tìm một đề tài, "Thi quỷ này sao có thể dũng mãnh hệt như mãnh thú mà ăn nội tạng vậy?"
Tư Già nói: "Thi quỷ chỉ ăn hồn."
Vậy nội tạng đi đâu hết rồi?
Đây là vài chữ được hiện rõ trên mặt ba người Tả Ngôn, Hạ Bảo và Từ Đại Cốc.
Tư Già thản nhiên nói: "Thân thể Tôn Gia Mỹ bị khuyết thiếu nội tạng, dưới lúc vô ý thức sẽ giết người ăn nội tạng, một khi giết người liền biến thành Lệ quỷ, sẽ không được cứu chuộc.
Hoắc Gia Hưng dùng biện pháp đồng cảm, cảm giác đói khát liền xuất hiện trên người của hắn."
Tả Ngôn nghe hắn nói, nhìn nhìn ai người còn lại, hỏi ra tiếng lòng của bọn họ, "Nói cách khác, Hoắc Gia Hưng là người ăn nội tạng của những nữ sinh đó?"
Tư Già liếc mắt nhìn cậu một cái, "Không phải, mùi tanh tưởi cậu ngửi được là từ đâu đến, hắn đã không được tính là người, nửa cương thi nửa người."
Nghe thấy ghê tởm không?
Quả thật cực kỳ ghê tởm, ăn nội tạng người, ngẫu nhiên cũng được nghe qua, nhưng cho đến bây giờ lại không nghĩ sẽ thật sự xảy ra bên cạnh mình.
Nhưng mà, bên trong đó lại bao bọc một phần tình cảm.
Không muốn bạn gái trở thành Lệ quỷ, dù biết làm như vậy sẽ khiến bản thân biến thành cương thi, người không chết tử tế được đổi thành hắn ta.
Trong phòng bắt đầu có chút trầm mặc, chỉ có Tư Già nhìn ra xa xa, khói bụi trong tay do chấn động mà rớt xuống.
Tả Ngôn nhớ đến chùa Ẩn Vụ mà hắn nói trước đó, "Đó là nơi nào?"
Tư Già đáp: "Là một ngôi chùa siêu độ vong linh."
Tả Ngôn quay đầu lại nhìn bóng lưng của Hoắc Gia Hưng, chữ "Tình" này...
HLTT: Sorry mọi người hồi nãy ngủ quên mất, sau đó giật mình dậy lúc rạng sáng nên edit xong rồi đăng luôn vậy nên đăng ngay giờ linh:))))))
P/s: Chương này lại ngắn đi nên 100 vote nhé =v=