Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Gần giữa trưa, vài người rời khỏi trường học mà về phòng điều tra.
Tả Ngôn lúc vào cửa trước cố ý nhìn nhìn tấm bảng ở trên đỉnh đầu —— Khai Phong Phủ, cậu vẫn không thể nào tìm ra Bao đại nhân mặt đen có bớt hình mặt trăng trên trán với Tư Già có tí gì liên quan đến nhau.
Đây là lần đầu tiên Tả Ngôn cùng dùng cơm với mọi người, đây cũng chính là ngày đầu tiên cậu đến phòng điều tra trở thành một nhân viên chính thức.
Nhưng mà... cậu dám nói cảnh tượng trước mắt cậu này người sống cả đời chưa chắc sẽ từng thấy qua một lần.
Đừng nhìn phòng điều tra có ít người nhưng nó rất lớn, có phòng dùng để ăn cơm một mình một người nữa, cách bày trí ấm áp, khăn trải bàn có hình mấy bông hoa vừa nhìn là biết được cô gái này đó cẩn thận trang trí.
Vài người Phạn Tiền cực kỳ náo nhiệt nói hôm nay là lần đầu tiên bọn họ ăn liên hoan, vậy nên thả lỏng một chút, không nói chuyện công việc ở đây.
Tả Ngôn rất cảm động, ngày hôm qau cậu đầu tiên nhìn thấy mấy người này chỉ thấy họ vội vã đến sắp phát điên, bộ dáng đó quả thật cậu không muốn lại nhìn thấy lần thứ hai.
Năm người bọn cậu chia ra ngồi hai bên bàn, dĩa ăn trước mặt Tả Ngôn đặt mấy ống trúc được ướp lạnh và một ly sữa lớn, đây là khẩu phần ăn của cậu.
Nhưng mà cậu ngậm trúc lại chậm chạp không dám cắn sợ làm kinh dộng đến người khác.
Trước mặt bốn người khác là một cái lư hương lớn cỡ bàn tay, ở trên cấm mấy nén nhang, sương khói ít ỏi dâng lên chuyển vài vòng trên không, dùng mắt thường vậy mà vẫn thấy cảnh mấy người này hít khỏi vào miệng vào mũi.
Cầm dao nĩa trên tay, trước khi ăn cơm Hà Đạt Hoa than thở nói không quen dùng loại nĩa ăn này, không dễ dùng bằng đũa.
Trong chén dĩa không có một miếng bít tết, chỉ có vài ngọn nến màu đỏ, một dao cắt xuống cắt thành hai nữa, nĩa ăn ghim vào sáp, dần đưa vào miệng...
Lúc Hạ Bảo ăn còn chép chép miệng, liền cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, nhưng ngực của cậu ta lại bắt đầu chảy máu...
Ngô Khoan ăn ăn, đầu của hắn ta liền cứ rớt xuống, đập vào bàn phát ra tiếng loảng xoảng, nhưng tay của hắn ta vẫn không dừng lại, từng ngụm từng ngụm tiếp tục ăn.
Tả Ngôn nhất thời không khống chế được, cắn gãy một góc cây trúc, tiếng vang thanh thuý khiến vài người trên bàn ăn dùng ánh mắt dại ra nhìn qua.
Hạ Ngọc đưa dĩa ăn đến trước mặt cậu, đầu lưỡi lạch cạch nện trên dĩa, miệng mồm nói một câu không rõ.
Tả Ngôn nghe không hiểu, hệ thống mới giải thích cho cậu: [Cô ta nói bé gấu trúc em muốn ăn thử không?]
Tả Ngôn vội vàng xua tay, "Chị ăn đi chị ăn đi, tôi ăn trúc là được."
Hạ Ngọc nhếch môi cười cười, một tay cuốn đầu lưỡi nhét vào trong miệng.
Tả Ngôn ở đầu bàn ngay cả ngồi cũng không yên, rõ ràng đang giữa trưa là lúc nhiều dương khí nhất, vậy mà trong phòng này lại tản mát hương vị âm trầm.
Tả Ngôn: [Ngươi tắt máy run cho ta.]
Hệ thống: [Ta đâu có mở máy run.]
Tả Ngôn: [Ta là nói ngươi đừng run nữa.]
Hệ thống: [Ai ai ai run lên chứ.]
Hệ thống thoạt nhìn còn sợ hãi hơn cậu, một chút cũng không trông cậy được.
Tầm mắt của Tả Ngôn cũng không dám nhìn chằm chằm vào bọn họ, cậu chỉ có thể cúi đầu nhìn chén dĩa của chính mình, "Ừm... lão đại vẫn chưa đến, để tôi đi gọi ảnh."
Mới vừa đứng lên, một con quỷ bốn tay nhìn chằm chằm cậu, hai mắt nó dại ra, động tác thong thả, thoạt nhìn càng thêm... rợn người, "Lão đại không ăn cơm."
Tả Ngôn cười cứng ngắc một chút, "À." Cậu rốt cuộc cũng hiểu ánh mắt của Tư Già trước khi rời đi rồi, việc người này không ăn cơm có phải liên quan với tướng ăn của đám cấp dưới này quá rợn người không.
Mấy con quỷ vẫn luôn nhìn cậu đến khi cậu ngồi xuống mới thu lại tầm mắt, một bữa cơm ăn sáp như vậy, Tả Ngôn bị ép liên tục quan sát tử trạng của bọn họ.
Hệ thống trong đầu cậu đã run rẩy đến sắp ngu người luôn rồi, Tả Ngôn dùng tâm tình một người vui không bằng nhiều người vui mà giải thích với nó nguyên nhân chết của mấy người này.
Không nói đến Hạ Ngọc và Ngô Khoan, Hạ Bảo hẳn là bị đâm thủng tim, về phần Hà Đạt Hoa, nhìn gương mặt xanh mét cộng thêm khoé miệng luôn đổ máu của hắn ta, hẳn là uống thuốc độc, về phần bị ép hay tự nguyện thì cậu không rõ lắm.
Hệ thống: [Đừng nói nữa!]
Tả Ngôn: [Ngươi có thể không nghe mà.]
Hệ thống:... Ta ngược lại là muốn không nghe!
Bữa cơm một giây như một năm rốt cuộc cũng qua, vài người sau khi ăn cơm xong liền dùng một giây khôi phục lại bộ dáng lúc trước.
Hạ Ngọc thu dọn chén dĩa nĩa ăn, "Ăn ngon không? Mấy ống trúc ướp lạnh này là chị cố ý tìm người dùng đường hàng không mang lại đây, hương vị thế nào?"
Móng vuốt lạnh lẽo của Tả Ngôn run rẩy, "Hương vị rất tốt, cám ơn chị Hạ."
"Ai u, em thích là được, sao có thể đáng yêu như vậy chứ." Hạ Ngọc nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, sau đó đi về phòng bếp rửa chén.
Tả Ngôn lau mặt một cái, hình như vừa nãy cô ta dùng tay nhét lưỡi vào chưa rửa tay, toàn là mùi sáp.
Rời khỏi phòng bếp như rời khỏi Quỷ môn quan, trời đều sáng lên.
Tả Ngôn từ phòng bếp đi thẳng đến văn phòng của Tư Già, gõ cửa rồi vào cửa, đứng trước mặt hắn, "Lão đại, tôi làm gì tiếp đây?"
Tư Già nhìn cậu, "Không bị doạ xỉu xem như cũng có chút tiền đồ."
Không đâu, kém chút nữa là hôn mê rồi, ai biết sau khi cậu hôn mê mấy tên kia có xem cậu thành bữa trưa không.
Tư Già nói tiếp: "Lúc quỷ quái ăn gì đó sẽ khôi phục bản tính thật, đặc biệt là cậu, nhớ rõ, vào lúc này thì đừng đến gần bọn họ."
Bà nội nó! Vậy mà anh không nói sớm!
Nếu lúc nãy trên bàn ăn cậu lỡ làm một hành động không chu toàn vậy hiện tại đứng tại đây là một bộ xương cốt rồi.
"Nếu không để cậu tận mắt thấy thì có thể ngăn lại lòng hiếu kì của cậu à." Tư Già thản nhiên nói.
Tả Ngôn rất tự mình hiểu lấy, không thể.
——
Buổi chiều Tả Ngôn và Tư lão đại không đi tra án, ngược lại lại đi trung tâm thương mại mua những đồ dùng sinh hoạt cần thiết.
Dựa theo đúng trình tự thì dù gì cũng nên để cậu tự chọn, dù sao người dùng là cậu, quần áo cũng mặc trên người cậu.
Nhưng vừa vào trung tâm thương mại, Tả Ngôn liền biến thành người hầu, ngay cả quyền lên tiếng cũng không có.
Những chuyện khác Tả Ngôn đều có thể chịu đựng, thật đó, cậu xem vậy mà rất dễ nói chuyện, nhưng chỉ có một chuyện, là tâm nguyện từ trước đến giờ cậu luôn muốn nhưng vẫn không thể hoàn thành.
Màu quần lót cậu thật sự rất muốn tự mình chọn, dù sao cái thứ nào người khác không thể nhìn, mỗi ngày chỉ có tự mình nhìn mình.
"Quần lót tôi có thể tự mình chọn không?"
Tư Già không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái, "Không được." ( Tự dưng nhớ đến anh Cố ghê 23333333)
Anh vô tình anh lãnh khốc anh cố tình gây sự, Tả Ngôn ôm mấy túi to bước theo sau lưng hắn dùng vẻ mặt lên án.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nhiệt tình giới thiệu với Tư Già đâu là kiểu dáng mới ra mắt, đâu là kiểu dáng hợp với hắn, độ nhiệt tình cũng sắp sánh vai với mặt trời ngoài kia rồi, về phần Tả Ngôn - một đầu trắng bóc không hợp mốt đều bị mọi người xem nhẹ.
"Tôi chọn một kiểu thôi." Tả Ngôn dán sát vào hắn, cười đáng yêu, duỗi một đầu ngón tay ra.
Tư Già cúi đầu, "Cậu trả tiền."
Tả Ngôn liền thành thật lại, trên người cậu một đồng cũng không có, cùng qua vài thế giới, người nọ càng ngày càng hiểu đức hạnh của cậu.
Nhân viên cửa hàng dùng khoé mắt nhìn cậu một cái, mang theo ý trào phúng, hoàn toàn xem cậu là người bán hoa, lắc lắc mông chen cậu ra phía sau.
Tả Ngôn lúc này mới chú ý đến anh ta, nhìn bóng lưng của anh ta một lát, suy nghĩ gì đó.
Hệ thống đột nhiên nhào ra: [Hắn quang minh chính đại mà dám giành nam nhân của ngươi! Lên! Mau giải quyết hắn!"
Tả Ngôn: [... Ngươi uống lộn thuốc rồi?]
Hệ thống khoe khoang bản thân: [Vừa trở về thăng cấp một chút, có phải hơi khác trước đúng không?]
Tả Ngôn: [Ngươi lại về sửa chữa thêm một chút đi, chắc chắn rằng có chỗ nào có vấn đề rồi.]
Mắt thấy lại là một cái màu trắng, Tả Ngôn vội vàng nhào lên, "Tôi không quá thích màu trắng."
Tư Già cúi đầu nâng cằm cậu một cái, "Tôi thích."
Tả Ngôn:... Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Mẹ ơi, con gặp lưu manh.
Hệ thống: [Bị lưu manh đùa giỡn ngươi còn đỏ mặt.]
Tả Ngôn xách thêm hai cái túi mới, [Ai bảo hắn vừa đẹp lại có tiền chứ.]
Mua xong đồ từ cửa hàng bước ra, nam nhân viên cửa hàng kia vẫn luôn dùng ánh mắt lưu luyến mà nhìn sang.
Ngồi vào trong xe, Tả Ngôn hỏi: "Trên cổ người vừa nãy tại sao lại có một cái vòng màu đen?" Nhìn như là bị người ta bóp cổ vậy.
Tư Già khởi động xe, "Trên người của hắn dính quỷ khí, sống không được bao lâu."
Tả Ngôn kinh ngạc, "Quỷ muốn giết hắn?"
"Là muốn tra tấn hắn, đợi đến ngày hắn không chịu nổi nữa thì tự nhiên sẽ chết, không cần ai động thủ." Khẩu khí của Tư Già đạm mạc, một mạng người trong miệng hắn không quan trọng gì.
"Vậy hắn gieo gió gặt bão hay là người vô tội."
Tư Già nghiêng đầu liếc mắt qua, cậu hình như nhìn thấy một ánh đỏ trong mắt hắn chợt loé lên.
"Có gì khác nhau không? Hay là cậu muốn cứu hắn?"
Tả Ngôn lắc lắc đầu, sống chết có số, câu nói kia của Tư Già lúc trưa vẫn còn quanh quẩn bên tai cậu, nếu quỷ hai tay dính máu tươi vậy nhất định là do chấp niệm.
Buổi tối, Tư Già nhận được một cú điện thoại từ thành phố khác, tương đối cấp bách, vậy nên hắn suốt đêm đi đến nơi khác.
Tả Ngôn và Hạ Bảo cùng đi quán bar.
Nơi náo nhiệt đối với Tả Ngôn có một đôi tai khá linh mẫn mà nói là một cực hình.
Hai người ngồi ở quầy bar, hỏi anh bartender vài chuyện của mấy cô gái kia.
Đừng nhìn dạo gần đây đã xảy ra án mạng, trong quán bar vẫn náo nhiệt như bình thường, một phần cũng là người chết đều là học sinh cho nên vài người không hề sợ hãi.
"Mấy cô gái đó tôi có chút ấn tượng, chuyện này cậu không tên hỏi tôi, hẳn nên hỏi Tô Nhất Mặc, mấy cô gái này đều là fan của anh ta."
Thân thể bartender theo điệu nhạc mà loạng choạng, một bên cầm tờ tiền năm trăm đồng đỏ bỏ vào túi quần.
Hạ Bảo hỏi: "Tô Nhất Mặc là ai?"
Bartender nói: "Là ca sĩ ở quán bar này của chúng tôi, buổi biểu diễn hôm nay của anh ta đã kết thúc, tôi cũng không biết rõ địa chỉ nhà anh ta, dù vậy nhưng chỉ cần ngày mai các cậu đến sớm một chút là có thể gặp được."
Lúc này có vài người bước lại đây, tìm Hạ Bảo hầu như đều là nữ, tìm Tả Ngôn hầu như đều là nam.
"Cám ơn, tôi không uống."
"Đến quán bar mà không uống rượu vậy em đến tìm người à." Nam nhân dán sát vào cậu nói.
Không sai, tôi chính là đến tìm người.
Người nọ cũng không đi mà quấn lấy bọn cậu, Hạ Bảo ghé vào lỗ tai cậu nói: "Tôi hù chết hắn được không."
Tả Ngôn ngăn cậu ra lại, dựa vào lòng từ bi cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, cậu cầm lấy ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, sau khi uống xong thì hỏi người nọ, "Tôi uống xong rồi, anh thì sao."
Kế tiếp ly rượu trên quần bar càng ngày càng nhiều, hai người thi nhau, Tả Ngôn uống đến khi làm người nọ say mèm mới dừng lại, ợ một cái.
Ra khỏi quán bar, Hạ Bảo nói: "Cậu có thể uống rượu à?"
Tả Ngôn đáp: "Tôi cũng không biết, nhưng hình như cũng không sao."
Hạ Bảo nói: "Cậu có biết vừa nãy trong mắt người nọ lúc nhìn cậu viết gì không?"
Tả Ngôn: "Thần rượu."
Hạ Bảo lắc đầu, "Trong mắt hắn chỉ có bốn chữ, đáng yêu, muốn thượng."
Tả Ngôn:... Thượng cái chân giò bà nội anh.
Hạ Bảo cười ha ha một lát, sau đó mới gãi gãi đầu, "Cái thứ thích đào nội tạng kia không biết đã núp ở đâu, tìm mệt muốn chết."
Tả Ngôn: Không phải anh đã sớm chết rồi à?
"Không biết lúc nào lão đại mới có thể trở lại, án này hiện tại liền rơi xuống đầu tôi, bé gấu trúc, cậu phải giúp tôi đó."
Mỗi ngày phòng điều tra đều có thể nhận đến những danh sách khác nhau, các loại chuyện lớn nhỏ thần quái cũng rất nhiều, một người phụ trách đến mấy đơn, mỗi ngày đều bận quay không khác gì chong chóng.
Người rảnh rỗi chỉ có mình Tả Ngôn, nhưng chẳng qua cũng là do đây mới là ngày đầu tiên làm việc của cậu.
"Trả tiền." Tả Ngôn đưa tay ra, không ràng buộc giúp đỡ chắc chắn không được, không có tiền thì không dễ phối hợp.
Hạ Bảo dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cậu, "Tôi nghĩ cậu phải như hoa sen mới nở, ai ngờ cậu lại tục khí như thế."
"Vậy tôi về đi ngủ đây."
Trong gió có một loại khí tức truyền đến, thản nhiên, mang theo chút hôi.
"Đừng mà, có gì thì bàn bạc lại, không phải chỉ là tiền thôi à, tôi đệt! Cậu chạy đi đâu đó!"
Ánh mắt Tả Ngôn ngược gió mà kêu to, "Tôi phát hiện ra thứ kia!"