[123] - Phòng điều tra đặc biệt (5)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Đối với việc Tả Ngôn đang kén ăn, đã nhận được sự quan tâm tuyệt đối của vú em - nhân viên chăm sóc, gấu trúc cục cưng một ngày phải uống sữa hai lần, một lần buổi sáng một lần buổi tối.
Trong lúc cục tròn vo khác đã ôm bồn sữa liếm liếm thì bồn sữa trước mặt Tả Ngôn không hề được cậu quan tâm.
"Ông không uống hở?"
Thêm một cục béo hai mắt sáng ngoắc nhìn chằm chằm vào bồn sữa của cậu, ngốc manh hỏi.
"Mày uống đi."
Tả Ngôn dùng móng vuốt đẩy, nhìn nó sau khi được sự đồng ý của cậu liền chui đầu vào bồn, mãi cho đến khi cảm thấy mỹ mãn liếm sạch bồn sữa vẫn nằm trên đất ôm chặt không buông.
Đây là anh bạn biết lễ phép, một vài anh bạn có tính cách bá vương sẽ trực tiếp cướp, sau đó liền đánh nhau, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của chính chủ là cậu.
Tả Ngôn cúi đầu kéo qua bồn sữa rỗng trước mặt, cảm thấy mấy ngày này kỳ thật rất tốt.
Mỗi ngày cậu trừ ăn ra thì là ngủ, chuyện gì cũng không làm liền biến hot, nghe mấy nữ nhân viên chăm sóc nói, trên mạng cậu đã có một số đông fan.
Hệ thống nhìn đám gấu trúc đang nằm vật dưới đất, lại nhìn nhìn kí chủ của nó cũng giống như những cục cưng khác, bốn chân giơ lên trời, móng vuốt ôm bồn sữa, thỉnh thoảng rên rên vài tiếng.
Hệ thống: [Chân trời bao la là tình yêu của ta~ Ha~ Dưới chân núi xanh bạt ngàn muôn hoa đang nở~ Ha~]
Một đám gấu trúc đồng loạt đưa mắt chăm chú nhìn cậu, Tả Ngôn căng thẳng, "Làm gì vậy?"
Đám nhóc kia liền chuyển mắt sang chỗ khác, giả vờ như cái gì cũng không làm, nhưng Tả Ngôn vẫn cảm thấy bọn nó vẫn đang nhìn lén cậu.
Vừa nãy nữ nhân viên chăm sóc có thấy bồn sữa của cậu bị cướp, cho nên cầm bình sữa đến, cầm lấy bồn sữa trong ngực Tả Ngôn mà đổ đầy.
Tả Ngôn cúi đầu nhìn chất lỏng màu trằn, cẩn thận nhìn nhìn toàn bộ ánh mắt đang nhìn chằm chằm cậu, dường như có thể nhìn thấy ánh sáng loé lên trong mắt của bọn nó.
Cậu đây là đang được đổ đầy sữa vô hạn luôn đó hả, cứ cảm thấy sắp bị đám gấu trúc vây đánh.
Nhưng sự thật chứng minh cậu đã quá ngây thơ rồi, căn bản không có ai thèm để ý đến cậu, ngược lại nữ nhân viên chăm sóc vốn là đang cầm khăn lau mặt cho gấu trúc, đột nhiêm lại bị một bé ôm chân, sau đó là bé thứ hai bé thứ ba.
Đây là lần đầu tiên Tả Ngôn cảm nhận được "Đoàn kết là sức mạnh" là như thế nào, một bé gấu mèo cũng không quá nặng, nhưng tám bé cùng tiến lên cảm giác sẽ ra sao?
Hình ảnh ở hiện trường chính là, Tả Ngôn há hốc miệng ngồi dưới đất, trước mặt là một bồn sữa.
Mà cách cậu khoảng ba thước, tám chú gấu mèo tròn vo đang bu lên người nhân viên chăm sóc, ôm chân, ôm cánh tay, cắn quần áo, cậu có thể cảm nhận được cô gái kia đang sống không còn gì luyến tiếc.
Một nhân viên chăm sóc khác từ bên ngoài chạy vội vào, ôm bé gấu trúc dưới nách của nhân viên kia để qua một bên, sau đó tiếp tục ôm bé thứ hai ra, vừa quay đầu lại liền thấy trên đùi cô chợt nhiều thêm một món.
Nếu bạn vừa có thể nghe hiểu tiếng gấu trúc, vừa có năng lực nghe hiểu tiếng người, vậy cảnh tượng trước mắt này không giống như bạn đang nghĩ.
Nhân viên chăm sóc đẩy đẩy, "Buông ra buông ra, mày nặng quá."
Gấu trúc chơi xấu, bốn vuốt cùng lên, "Để tui ôm một lát, ai ai ai, ôm một lát thôi, chỉ một lát thôi."
Nhân viên chăm sóc kéo cục tròn vo trên người ra, sau đó hết hồn: "Giày của chị đâu? Đừng kéo vớ chị!"
Gấu trúc đang ôm giày mặt tựa như muốn khóc lên, "Tui kéo rớt chân của vú em ra rồi!"
Tả Ngôn nuốt nước bọt, mắt thấy hai nhân viên chăm sóc bị giữ chặt không thể động đậy, một chú gấu trúc trong đó còn bớt chút thời gian mà qua phía trước cậu uống vài ngụm sữa.
"Mệt chết bổn gấu trúc rồi, nạp thêm tí năng lượng."
Tả Ngôn cứng ngắc, "Vất vả rồi."
Qua một lát sau một chú gấu trúc khác cũng đến trước mặt cậu uống vài ngụm sữa, sau đó một chú khác cũng đến.
Không thể không nói, vài ngụm sữa này có uy lực thật lớn, mãi cho đến khi nhân viên chăm sóc thứ ba đến giải cứu, sau đó... không có gì đáng ngạc nhiên khi vẫn có nhân viên chăm sóc khác tiếp tục tiến vào.
Tầm mắt của Tả Ngôn nhìn về hướng cửa đang mở, đây là thời cơ chạy trốn rất tốt, thừa dịp nhân viên chăm sóc đang bị bao vây lặng lẽ từ bên góc đi qua.
Gần, cửa lớn đã gần ngay trước mắt, chỉ cần đi qua bậc thang này.
Nửa thân thể cậu đã thấy được ánh rạng đông, sau đó...
Không biết từ đâu ra lại nhiều thêm mấy cục tròn vô đột nhiên đè lên người của cậu.
"Mau mau, sữa ba sắp đuổi đến rồi!"
"Đừng chen!"
"Thêm một chút nữa thôi!"
Tả Ngôn bị ép ở dưới cuối sắp chết đến nơi,... sao lại nặng như vậy hả, mau đi xuống mau đi xuống, cứu mạng với!
Trận đại chiến vượt ngục có âm mưu có tổ chức này, lấy kết thúc là vài cục tròn rất mập chặn kín toàn bộ cửa lớn sau đó bị các nhân viên chăm sóc sữa ba vú em xách đi về.
Tả Ngôn dựa vào tường, cả người toát ra khí tức u buồn.
Ở phía sau đám gấu trúc đang nằm dài trên đất, tổng kết nguyên nhân thất bại của lần vượt ngục này.
Một trận ưm ưm chít chít, kết quả được cho ra, "Là tại cửa quá nhỏ!"
Tả Ngôn:... Hình như cũng không có điểm nào không đúng.
Sau khi tồng kết xong, từng bé nên làm gì thì làm, "Tui hình như đụng phải jj của ông đọ."
"Thiệt hở? Sao tui tìm hoài cũng không thấy..."
"Ông chờ chút, để tui tìm cho ông xem."
Giữa ban ngày ban mặt, một chú gấu trúc dán vào bên dưới một chú khác kéo một thứ ra...
Tả Ngôn quay đầu lại ngưng mắt nhìn ra bên ngoài vách tường, [Ta là ai, ta đang ở đâu, ta đang làm gì...]
Hệ thống lo lắng nói: [Ngươi phải tin tưởng vào bản thân mình.]
Tả Ngôn: [Ta muốn về nhà.]
Hệ thống: [Đừng vậy mà, ngươi giỏi nhất.]
Tả Ngôn: [Không, ta mập nhất.]
Hệ thống: [Ngươi phải noi theo tinh thần của Tề Thiên Đại Thánh, ngươi xem hai người các ngươi đều là từ nhảy mà thành danh.]
Tả Ngôn đáp, [Đúng là vậy, nhưng lúc người ta nhảy liền trực tiếp lên trời, còn gấu trúc nhảy liền trực tiếp ngã xuống đất.]
Nghĩ lại hình ảnh vô tình ngã trên mặt đất, hai, ngốc manh ngốc manh không khác gì bọn nó, đều là từ khi sinh ra đã định rồi.
Các nhân viên chăm sóc dạo gần đây có tí sốt ruột, bời vì cân nặng của bé gấu trúc Tư Kỳ trong vườn của bọn họ dạo gần giảm xuống không ngừng.
Cũng gần mười ngày rồi, Tư Kỳ lại là một bé gấu trúc con, cứ tiếp tục như vậy dinh dưỡng đầy đủ không nói, còn có thể sống đến lớn hay không mới là vấn đề quan trọng nhất.
Thật ra Tả Ngôn không phải cố ý muốn bỏ ăn, chỉ là cậu vốn dĩ là con người, ăn măng đối với cậu đã khó khăn lắm rồi, cậu không thể thích ứng với cuộc sống của gấu trúc.
Hơn nữa dạo gần đây đám gấu trúc bọn nó đang cùng nhau bàn bạc chuyện lớn, Tả Ngôn dùng hai bồn sữa sáng tối mỗi ngày thành công chiếm được tình hữu nghị của đám gấu trúc.
"Nghe đồn ông nhìn trúng một con người?"
Nhìn dáng người xinh đẹp trước mặt đang nằm trên mặt đất, một bên còn dùng móng vuốt đùa quả bóng dưới chân, Tả Ngôn chỉ có thể nói một khi gấu trúc đi hóng chuyện cũng không thua gì con người.
Sự trầm mặc của Tả Ngôn ở trong mắt gấu trúc chính là sự thừa nhận ngầm.
Đối với việc cậu xem trọng một con người, các cục tròn vo biểu hiện rất ngạc nhiên, sau đó đều ủng hộ cậu.
Tả Ngôn đột nhiên cảm thấy có chút cảm động, hận không thể ôm mỗi đứa hôn một cái.
Sau đó bọn nó liền nhiều thêm một mục tiêu, vượt ngục!
Đấm gấu trúc ôm măng giòn nhai nhai, "Dẫn Tư Kỳ đi tìm trai!"
"Dẫn Tư Kỳ đi tìm trai!"
Tả Ngôn bị vây vào giữa: Sao lại có chút không được tự nhiên vậy ta.
Xem như đây là khẩu hiệu hành động, các bé gấu trúc tiến hành đợt tấn công lần hai, tại lần thứ n đánh đổ bồn sữa, nhóm các nhân viên chăm sóc cho luôn mỗi bé một bình sữa.
Vậy nên lúc Tư Già đến vườn gấu trúc liền thấy cảnh tượng một đám gấu trúc đang xếp hàng ngay ngắn ngửa bụng, chổng vó, cắn bình sữa.
"Đám nhóc này đang kêu sữa à?"
Sau khi Hạ Tử Dương nhìn thấy liền không nhịn được cười, vài người phía sau sôi nổi lấy điện thoại ra quay phim.
Tư Già giơ tay chặn điện thoại của một người, "Tắt đèn flash."
Người nọ sửng sốt, sau đó nghe thấy người bên cạnh bảo rằng gấu trúc rất mẫn cảm với ánh đèn flash, mới ngại ngùng giải thích.
Tả Ngôn một chút cũng không nhận ra rằng mục tiêu cậu luôn chờ đợi đã đến, cậu vẫn còn đang cắn bình sữa, sau đó liền thấy mấy bé khác đột nhiên giữ chặt nhân viên chăm sóc, dùng giọng điệu không muốn buông tha ưm ưm với cậu.
Tả Ngôn ngồi dậy, cực kỳ cảm động, nhưng cậu vẫn rất muốn nói, ban ngày ban mặt, vẫn còn một đám người đang vây quanh đó, cậu chạy đâu bây giờ...
Vì không muốn bỏ phí tình nghĩa của đám gấu trúc, Tả Ngôn vẫn nhích người về hướng cửa lớn.
Giả vờ như không phát hiện ánh mắt mang ý cười của nhân viên chăm sóc đang giữ cửa, Tả Ngôn ôm cửa, lắc lắc hai vòng.
Tui chỉ đến đây quay quay thôi, thật đó, nhìn ánh mắt chân thành của tui nè.
Nhân viên chăm sóc đã quá quen thuộc với hành vi thỉnh thoảng vượt ngục của đám nhóc này, vừa định nói hai câu liền thấy Tư Kỳ đang ôm cửa bán manh đột nhiên chạy vội qua một hướng.
Đôi mắt dán ở trên tường trông mong nhìn người ở phía trên, thiếu niên, anh vậy mà đoán ra. ( Thiếu niên ở đây là nói Tư Già nhoé)
HLTT: Thật lòng xin lỗi mọi người, tuần trước tui bị cảm, mệt người, cộng thêm tính lười nên tuần này mới up chương mới T__T