Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 116: Mỹ nhân có độc (34)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

"Các ngươi đã về rồi."

Triệu Phi Vân nhìn người nào đó như không có xương cốt mà nằm trên người người khác, cũng không giống như thường ngày mà đấu võ mồm với cậu nữa, lạnh mặt ngồi qua một bên.

Tả Ngôn duỗi tay một cái, nhìn về phía Nguỵ Bất Dụng.

"Ngươi lại lấy hắn làm thuốc thí nghiệm?"

Nguỵ Bất Dụng xoa xoa thắt lưng già của mình, nâng mắt nhìn chằm chằm hai khối thảo dược không thu hút trong tay, than thở, "Ý trời a, là ý trời a..."

Tả Ngôn nhìn trái nhìn phải, hai tên kia trúng độc à? Hai người lúc đi hái thảo dược còn bình thường, nhưng sau khi trở về liền biến ngốc?

Tầm mắt của Lãng Ngọc nhìn chằm chằm một chỗ, như biết đã xảy ra chuyện gì.

Ban đêm lúc trở về, Tả Ngôn cứ cảm thấy mũi cậu không quá thoải mái, nhưng cậu cũng không để ý nhiều.

"Chu Chu, ta có thể ngủ cùng ngươi không?"

Một câu hỏi như thường lệ hỏi suốt từ sáng đến tối, Tả Ngôn trả lời cực kỳ rõ ràng.

"Không được."

Không nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang uỷ khuất của đối phương, Tả Ngôn vô tình đóng cửa phòng lại.

Nửa đêm, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện trong gian phòng, một tay cầm theo gối đầu, một tay kéo theo chăn, đứng bên giường chờ đợi thời cơ.

Một khi người trên giường xoay người chừa ra một chỗ trống, thì giây tiếp theo bóng đen cực kỳ nhanh chóng mà phóng lên.

Sáng ngày hôm sau Tả Ngôn bị đụng tỉnh, nhìn người ngủ say bên cạnh, còn bĩu môi hệt như một đứa trẻ già, cậu nghiêm túc suy xét xem có nên gắn thêm ổ khoá trên cửa không.

Thừa dịp hắn vẫn chưa tỉnh, Tả Ngôn mặc quần áo tử tế đi ra ngoài vận động một vòng, đứng dưới gốc cây đại thụ mà gột rửa linh hồn của chính mình.

Hệ thống: [Hắn vẫn còn là một đứa trẻ, ngươi phải bình tĩnh.]

Tả Ngôn: [Ngươi có gặp qua đứa trẻ nào có kích cỡ thứ kia như vậy chưa?]

Hệ thống sáng suốt mà lướt qua đề tài này, [Tiếp theo ngươi định làm gì?]

Tả Ngôn: [Từ từ làm.]

Thời gian làm nhiệm vụ này so với hai nhiệm vụ trước cộng lại còn dài hơn, cậu thiếu chút nữa đã quên thứ gì gọi là di động, máy tính, những thứ đó còn không bằng một tô mì ăn liền.

"Hiếm khi thấy ngươi dậy sớm như thế." Nguỵ Bất Dụng vuốt vuốt râu mép vừa tỉa dài gần đến thắt lưng mà bước lại gần cậu.

Tả Ngôn đáp, "Ngẫu nhiên muốn cảm nhận chút ánh nắng mặt trời lúc rạng sáng."

Nguỵ Bất Dụng tính tính, "Lần nhìn thấy ánh ban mai gần nhất chính là tháng ba năm ngoái."

Bình thường sao trí nhớ không tốt như vầy, Tả Ngôn không biết phải nói tiếp cái gì, vừa định mở miệng nói chuyện lại hắt xì một cái, theo sát sau đó là cái thứ hai.

Sau khi cách một năm dậy sớm lần nữa không ngờ được lại bị cảm.

Mỗi lần Tả Ngôn mắc bệnh luôn là chuyện lớn, nhất định không thể xem nhẹ, vài người đều canh giữ ở cửa hiệu thuốc, sắc mặt nghiêm túc.

Tả Ngôn bị vây quanh nằm trên giường, ngáp một cái, "Được rồi, chỉ là cảm nhẹ mà thôi, đừng quá lo lắng."

"Dù chỉ là một miệng vết thương nhỏ trên tay cũng đều có thể lấy mạng của ngươi, ngươi..."

"Mau đi, các ngươi đều ở đây vậy khách điếm của ta phải làm sao?"

Triệu Phi Vân hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, tầm mắt của Lãng Ngọc dừng lại ở bên người trong nháy mắt, sau đó rời đi theo hắn ta.

Tiêu Lưu Tuý đứng trước cửa phòng, vẻ mặt khẩn trương nhìn cậu, muốn bước vào nhưng lại không dám bước vào.

"Chu Chu..."

"Ừm."

"Ta muốn..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Tiêu Lưu Tuý đem cái chân đã bước lên kia thu lại, "Chu Chu..."

Anh nhìn tôi như vậy tôi cũng không có cách nào, bệnh cảm có thể lây đó, anh nếu bị lây bệnh thì sẽ còn nghiêm trọng hơn so với tôi.

"Gối đầu này cứng quá đi."

Tiêu Lưu Tuý sau khi nghe được liền lạch bạch chạy ra bên ngoài.

Nguỵ Bất Dụng nấu thuốc, ngồi một bên quạt quạt, mùi hương của thuốc tràn ngập trong phòng, mặt Tả Ngôn rất nhanh đỏ lên.

Trên người cậu bất cứ loại bệnh nào cũng không thể uống thuốc mà phải dùng thuốc xông người, cho nên khỏi bệnh chậm đi rất nhiều, vài năm này cậu cũng không dám sinh bệnh.

"Loại thảo dược cuối cùng đã tìm được." Nguỵ Bất Dụng ngửi ngửi vị thuốc Đông y, lại bỏ thêm một liều thuốc vào trong.

"Ừm, không mất công chờ lâu như vậy." Tả Ngôn đắp chăn, nhìn chằm chằm vòng khí trong không khí.

"Đây chính là việc nghịch thiên cải mệnh, nếu việc này thành công, cả đời lão nhân ta liền không uổng phí."

Tả Ngôn lại ngáp một cái, đầu ngón tay bắt đầu vô lực, đây chính là phản ứng bình thường.

Bảy năm này, ngoại trừ những loại thuốc có tính chất đặc biệt, còn lại những loại thước khác không thể dùng, loại cảm giác cả người vô lực này chính là phản ứng bình thường khi nhiễm thuốc.

"Chỉ có cơ hội một lần." Tả Ngôn không thể không nhắc nhở lão.

Nguỵ Bất Dụng cầm đại quạt hương bồ lắc lắc, "Nếu thất bại ta cũng không mất mát gì."

Tả Ngôn biết lão già này luôn khẩu xà tâm phật, cười cười, "Vậy coi như cho ngươi luyện tập."

Mùi thuốc quá nồng khiến Nguỵ Bất Dụng hắt xì một cái, "Tiểu tử Lãng Ngọc kia ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, thật sự một chút cũng không có..."

"Không có."

Nguỵ Bất Dụng lắc lắc đầu, "Thiên phú của tiểu tử kia không tệ, ta còn thiếu một đồ đệ."

Tả Ngôn đáp: "Ừm, ta sẽ thỉnh cầu Hoàng huynh trả tự do cho hắn."

Lãng Ngọc là một ám vệ, nếu cậu đi rồi, vậy hắn ta nhất định phải trở về Hoàng cung.

"Chu Chu!"

Tiếng bước chân từ xa đến gần dừng ở cửa phòng, Tiêu Lưu Tuý thở dốc, trong tay hắn cầm gối đầu.

Tả Ngôn vừa thấy liền bật cười, người này thật đúng là... cái gối đầu đó rõ ràng là của chính hắn đó. . ngôn tình hoàn

Tiêu Lưu Tuý chưa được sự cho phép của cậu nên không dám bước vào, đứng trước cửa phòng, trên mặt còn có một tầng mồ hôi mỏng.

"Liều lượng thuốc đã tăng lớn, không cần lo lắng cho hắn."

Sau khi Tả Ngôn nghe được Ngụy Bất Dụng nói như vậy, hướng về phía cửa nhà vẫy vẫy tay.

Sự vui mừng trong mắt Tiêu Lưu Tuý không che giấu được, ôm gối đầu của mình như vật quý mà đặt lên giường, vỗ vỗ nói: "Ở trên vẫn còn hương vị của ta."

Tả Ngôn lấy tay áo xoa xoa mặt cho hắn, cười nói: "Gối đầu của ngươi đều là mùi thối."

Tiêu Lưu Túy mở to mắt, "Không thối."

"Thối."

Tiêu Lưu Tuý cúi đầu xuống nghiêm túc ngửi ngửi gối đầu, ánh mắt có chút uỷ khuất, nhưng biểu tình trên mặt vẫn là vẻ Chu Chu nói cái gì cũng đúng, "Ta đi đổi cái khác."

Tả Ngôn giữ chặt tay hắn, Tiêu Lưu Tuý nghi hoặc quay đầu lại, dùng sức một cái, môi của Tả Ngôn đặt trên trán của hắn.

Mềm mại, nóng bỏng, mang theo khí vị chỉ người này mới có.

Nguỵ Bất Dụng lắc lắc đầu, quơ quơ quạt đi ra ngoài.

Tả Ngôn khẽ hôn một cái liền ngã xuống giường, lúc này đã hoàn toàn không còn chút sức lực.

Tiêu Lưu Tuý sờ sờ trán của mình, vẫn chưa lấy lại được tinh thần, dáng vẻ đó cực kỳ manh.

Tả Ngôn bảo hắn lại gần một tí, Tiêu Lưu Tuý hơi giật mình đến gần.

Một bàn tay nóng bỏng trắng nõn vuốt vẻ mặt của hắn, "Thật đáng yêu."

Tiêu Lưu Tuý ghé vào bên giường, theo bản năng vươn đầu lưỡi ra liếm môi một cái, "Chu Chu."

"Ừm."

"Ngươi đau ở đâu?"

"Chỉ cần nhìn thấy ngươi thì ở đâu cũng không đau."

Tiêu Lưu Tuý chớp chớp mắt, đột nhiên đỏ mặt, Tả Ngôn nâng cằm hắn lên, "Mỹ nhân, lại đây, cười cho gia xem một cái."

Tiêu Lưu Tuý phối hợp cười với cậu một cái, bộ dáng hắn nheo lại mắt, gợi lên môi, oai oai đầu trực tiếp đánh vào trong tim Tả Ngôn, diện mạo đã yêu nghiệt vậy mà còn cố tình cười ngây thơ như thế.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, trong lòng Tiêu Lưu Tuý lại nghĩ là, Chu Chu của hắn lớn lên thật xinh đẹp.

Nhìn nhìn, tầm mắt của hắn liền dừng trên đôi môi đạm sắc kia, không tự chủ nhích lại gần, khí tức giao hoà.

Trên môi cảm nhận được sự mềm mại, là một bàn tay đang ngăn lại trước mặt hắn, Tả Ngôn buồn ngủ không chịu nổi, nhắm mắt lại, "Ngoan."

Tiêu Lưu Tuý nắm lấy tay cậu, mười ngón tay giao nhau, ánh mắt thâm tình một tấc lại một tấc miêu tả dáng vẻ của cậu.

————

Ánh sáng của buổi chạng vạng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ rọi vào trên giường, Tả Ngôn tỉnh lại, trong người thoải mái hơn một chút, bên giường không có bóng dáng của Tiêu Lưu Tuý.

Khí vị trong phòng thản nhiên quanh quẩn trên chóp mũi, mặc vào y phục nặng nề, mở cửa bước ra ngoài, không khí mới mẻ sau tiếp trước muốn tiến vào lỗ chân lông của cậu, Tả Ngôn kéo kéo áo.

Bước qua cửa lớn, từ cửa sau khách điếm bước vào.

"Tiêu Lưu Tuý đâu?"

Lãng Ngọc thấy cậu bước ra từ hiệu thuốc, không đồng ý nhíu mày.

Triệu Phi Vân sát tay, "Ngươi vẫn nên quan tâm bản thân ngươi đi."

"Hắn đi đâu?"

Lục Trúc không ở đây, ngược lại khiến cậu yên tâm một chút.

"Hắn nói đi mua hồ lô cho ngươi."

Lãng Ngọc từ phía sau lấy ra một chiếc áo lông cừu, nhan sắc trắng tuyết, Tả Ngôn bất đắc dĩ mặc vào.

Lúc này chỉ mới vừa vào Đông, đã che hệt như một quả cầu.

"Đi bao lâu rồi?"

"Nửa canh giờ."

Tả Ngôn vừa nghe, một giờ đồng hồ, đây là đi làm hồ lô hả?

Mắt thấy cậu muốn ra ngoài tìm người, Triệu Phi Vân nói: "Hắn có thuộc hạ đi theo, còn có thể xảy ra chuyện gì?"

Hai người đều ngăn cản cậu, không cho cậu ra ngoài, Tả Ngôn ngồi trong đại sảnh đợi một lát.

Thời gian một nén nhang trôi qua, hai người kia vẫn chưa trở lại, Tả Ngôn liền sốt ruột.

Bệnh của người có còn nặng hơn cậu rất nhiều, sẽ không xảy ra việc gì chứ?

Triệu Phi Vân nhìn cậu nện bước dồn dập rời đi, một đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, "Ngươi đừng đi, để ta đi theo hắn."

Ngăn Lãng Ngọc lại, Triệu Phi Vân buông khăn lau trên tay, đi theo phía sau cậu.

Trời lúc chạng vạng có chút lạnh, trong không khí nhiều thêm một tia hàn ý, thời tiết lạnh, người cũng dần dần rời đi.

Tả Ngôn đi trên đường, không hề thấy được chỗ nào bán hồ lô, người nọ đã đi đâu.

Triệu Phi Vân ôm cánh tay đi theo cậu, hắn ta nghĩ mãi cũng không thông, tên này trước kia phong lưu thành tính, so với hắn ta còn quá phận hơn, tại sao lại cố tình mang một viên chân tâm dừng trên người của người kia? Còn khiến chính mình chật vật như vậy.

Tả Ngôn chuyển qua một cái phố, cảm giác buồn bực ở hiệu thuốc đã tiêu tan đi nhiều.

Trên bầu trời đã bắt đầu có màu trắng, sương mù ở dưới đất cũng bắt đầu tan dần.

Tìm a tìm a tìm bằng hữu, tìm được một tiểu bằng hữu, xoa bóp mặt a vỗ vỗ đầu, tiểu pháo hữu làm mình không bớt lo.

Tả Ngôn hừ hừ bài ca không thành khúc cũng không thành ca di chuyển trên đường cái, hệ thống bất tri bất giác hát theo, nhẫn nhại không trực tiếp chỉ đường cho cậu.

Hệ thống: [Bên trái.]

Tả Ngôn ngay cả bị ngắt nhịp cũng không, hừ ca đi qua bên trái, bước qua hai đầu ngõ, cậu rốt cuộc nghe được tiếng động.

Bước qua chỗ ngoặt, chỉ thấy người cậu muốn tìm đang nghiêng người liếc mắt băng lãnh, nhưng trong nháy mắt liền trở nên kinh hỉ, "Chu Chu!"

Người nọ chạy chậm đến trước mặt cậu, đưa hồ lô trong tay lên.

Tầm mắt của Tả Ngôn lại lướt qua thân thể hắn, nhìn về phía sau hắn.

Ba cỗ thi thể nằm ngã nghiêng trên đất, máu tươi nhiễm đỏ mặt đấy, phần còn lại của chân tay đã bị cụt chỉ còn lại hài cốt, giống như thủ pháp của người này trước kia.

"Ta tìm được một tiểu ca bán hồ lô, hắn nói bán hết rồi, ta liền theo hắn về nhà hắn, đây là ta tự mình làm, ngươi mau nếm thử."

Tiêu Lưu Tuý như dâng lên vật quý mà chặn toàn bộ tầm mắt của cậu, một bên càng nâng tay áo chắn tuyết cho cậu.

"Tuyết rơi rồi chúng ta về nhà đi."

Tả Ngôn nhìn mặt của hắn, không buông tha mỗi một tia biểu tình của hắn, "Tiêu Lưu Tuý."

"Ừm?"

"Ngươi lại gạt ta."

HLTT: Thật ra tui thi cũng tốt lắm, theo đúng lời hứa là hôm 27 phải up chương mới nhưng do có tí việc riêng và cần nghỉ ngơi lấy sức nên hôm nay mới up. Thành thật xin lỗi những bạn đã đợi tui rất nhiều:((

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv