"Ý trung nhân của ta phải là một vị anh hùng cái thế, một ngày nào đó hắn sẽ thân mặc kim giáp thánh y, cưỡi mây đạp gió đến cưới ta.
Ta đoán được mở đầu nhưng lại không đoán được kết cục."
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Trên chiến trường.
Sặc mùi khói thuốc súng.
Máu nhiễm đỏ cả đại địa, hài cốt gãy nát, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, tiếng gào thét vang vọng khắp phiến thiên địa này.
Hệ thống: [Có cảm nghĩ gì không?]
Tả Ngôn mặc một thân khôi giáp kim sắc, trong tay cầm một trường thương, ngồi trên chú chiến mã tuyết trắng.
Tả Ngôn: [Sau chuyện này ta không muốn ăn thịt nữa.]
Hệ thống yên lặng nhìn về hướng chiến trường phía trước, [Chỉ có như vậy?]
Tả Ngôn kéo dây cương, đi về phía trước hai ba bước, "Nếu có thể ta không hề muốn nhìn thấy tình huống như vầy."
Nội tâm của cậu thật rung động, nhiệt huyết cũng đồng dạng mà xông vào lòng cậu, nhưng cũng chỉ là gần như vậy.
Mà trong mấy ngày nay, cậu chứng kiến nhiều chuyện lắm.
Mà sĩ khí cậu đã đến ủng hộ, ít nhất cũng sẽ không giống như lúc ban đầu mà tiếp tục bại lui.
Tả Ngôn tự an ủi mình, xem ra Vương triều của cậu cũng không sẽ bị giết nhanh như vậy.
Mà loại trạng thái này vẫn luôn được liên tục duy trì đến mấy ngày sau, đến khi một tên tiểu tướng cả người đẫm máu quỳ xuống trước mặt cậu, bẩm báo với cậu rằng ở phía sau đã thất thủ.
"Chuyện đó không thể nào! Lấy binh lực của tên tặc tử Triệu Chấn Long kia, ông ta lấy nhân mã từ đâu ra!" Một vị Lão Tướng mất một cánh tay, trên người bị quấn băng vải trắng lớn tiếng hô lên.
Phía sau thất thủ, bọn họ bị vây quanh ở trong! Điều đó là chuyện không thể nào, cũng tuyệt đối không thể!
Tả Ngôn lãnh tĩnh hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Tướng dùng một tia khí lực cuối cùng, thốt ra, "Hàn quốc... xuất binh..." Sau khi nói xong cả người liền trực tiếp tê liệt mà ngã xuống đất, không còn tỉnh lại.
Mà hai chữ 'Hàn quốc' này vừa nói ra, trực tiếp khiến toàn bộ những người đang có mặt ở đây khiếp sợ.
Hàn quốc và Tấn quốc, thế lực đều ngang nhau, nhưng hai nước này có thể nói là thuỷ hoả bất dung, Tấn quốc nội loạn, Hàn quốc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Chỉ là, Hàn quốc xuất binh nhiều như vậy, không thể nào mà lại lặng im không một tiếng động.
Lập tức liền có người thỉnh chiến, cũng có người lần này đã hỗn loạn không chịu được, trực tiếp xin chỉ thị để Tả Ngôn cho hắn nhanh chóng rời đi.
Tả Ngôn cực kỳ trấn định mà phân phó xuống, việc chiến trường đều nghe theo Tướng quân, còn về phần cậu, cậu không đi.
Võ tướng nhất thời cảm động đến lệ nóng doanh tròng, Văn thần cũng hô to Vạn tuế.
Nhưng ý nghĩ thật sự trong lòng Tả Ngôn là, đều đã nói là bị bao vây rồi, nếu lúc này chạy, thì có thể chạy đến đâu chứ, đến lúc đó lỡ như bị người trong chiến trường bắt đưa ra thì cũng quá khó coi.
Nhưng mà, ngôi vị Hoàng đế này của cậu, xem ra hôm nay hẳn sẽ là ngày cuối được làm.
Hệ thống an ủi cậu: [Không sao, ngươi chỉ là làm mất một nước thôi mà.]
Tả Ngôn: [Gì, một cái còn ngại ít à?]
Hệ thống: [Chứng minh ngươi lợi hại.]
Tả Ngôn đứng trên đỉnh tường thành, nhìn lên không trung, có thể không lợi hại ư, vừa làm Hoàng đế còn chưa đến một tháng, cậu liền làm mất một nước, bản lĩnh này người bình thường ai cũng không có.
Sau khi trở về thế giới thật, nếu cậu mà kể với bạn bè cậu, cậu từng làm Hoàng thượng, bằng vào thân phận Nhập mộng sư của cậu cũng có thể xem như không mấy ngạc nhiên, nhưng làm một Hoàng thượng bị mất nước, cái này nói ra liền có chuyện.
Tuyệt đối có thể hấp dẫn một đám đồng bạn bưng chén rượu cắn hạt dưa, đồn hết một vòng, dù sao người ta làm một Hoàng đế vô đạo chơi cả đời cũng không mất một nước.
Hệ thống: [Thừa dịp chưa mất, tranh thủ mà nhìn ngắm giang sơn của ngươi lần cuối đi.]
Giang sơn của Trẫm, tạm biệt.
Thanh âm ồn ào không ngừng vang lên phía sau, quả nhiên là quân đội của Hàn quốc, hơn nữa, thế như chẻ tre, Hàn quốc liên hợp với Triệu Chấn Long, vây khốn quân đội Tấn quốc.
"Hoàng thượng, ngài ở lại đây quá nguy hiểm."
Đại Thái giám cầm một bộ quần áo của tiểu binh trong tay, lo lắng nhìn cậu.
Tả Ngôn khoát tay, "Trẫm là Hoàng đế, lâm trận bỏ chạy? Hoàng huynh chưa từng dạy Trẫm điều đó."
Đại Thái giám quỳ xuống khuyên cậu rời đi, nhưng thấy Tả Ngôn tâm ý đã quyết, liền đứng bên cạnh cậu.
Hình thức chiến trường nghiêng về một bên, quân đội của Hàn quốc tựa như một mảnh nước biển màu đen, mãnh liệt vọt vào giữa chiến trường.
Đồng tử của Lão Tướng cũng cùng đứng bên cạnh cậu trợn to, "Ô đầu quân của Hàn quốc!"
"Ô đầu quân?" Tả Ngôn ngược lại chưa từng nghe qua.
"Là quân đội độc thuộc Tam Thái tử, cực kỳ thần bí, lấy đỉnh đầu trăm, một khi xuất hiện, liền là ác mộng."
Vị Tam Thái tử kia, cũng không phải lần đầu tiên nghe danh.
Tả Ngôn có thể nói là tận mắt nhìn quân đội của chính mình bị giết chết, cậu muốn hạ chỉ để dừng lại cuộc giết chóc này.
Nhưng chuyện này đối với những Tướng quân, sĩ binh đang chém giết kia, đều không hề công bằng, bọn họ tình nguyện da ngựa bọc thây, cũng không đầu hàng làm bại tướng.
Tả Ngôn đứng ở trên cổng thành, nhìn Ô đầu quân phía dưới cách càng ngày càng gần, tầm mắt của cậu chú ý nhất là tên khoác áo choàng đỏ tươi trên người ở phía dưới kia.
Một vị tướng lãnh mặt mang sợ hãi nhìn địch nhân phía dưới cách càng ngày càng gần, ánh mắt âm ngoan đặt trên thân ảnh của minh hoàng đứng ở phía trước.
Chuỷ thủ trong tay áo rơi xuống lòng bàn tay, từng bước một đến gần.
Chỉ cần đem đầu hắn phụng thượng...
Tả Ngôn nhìn người phía dưới, người phía dưới đột nhiên cũng cùng ngẩng đầu, ánh mắt của hai người giao hội cùng một chỗ.
Cho dù cậu không nhìn thấy rõ đối phương, lại vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn chặt chẽ chăm chú nhìn vào người cậu.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng của thanh chuỷ thủ được giơ cao lộ nguyên hình, Tả Ngôn ngay cả đầu cũng không xoay, nghiêng đầu tránh thoát, giây tiếp theo thanh trường thương liền xuyên qua thân thể của người tập kích.
Máu tươi trào xuống mặt đất, tựa hồ không thể tưởng tượng ra người chết dĩ nhiên lại là chính mình.
Máu tươi bắn vào khoé mắt của cậu, Tả Ngôn nhắm mắt, sau đó mở mắt, đẩy thi thể ra.
Tả Ngôn: [Vừa nãy ta đẹp trai không?]
Hệ thống: [Đẹp trai.]
Tả Ngôn lắc lắc thanh trường thương bị nhiễm máu, nhiệm vụ của cậu vẫn chưa hoàn thành đâu, nếu chết trong tay một tên vô danh tiểu tốt, cũng quá hố rồi.
Chiến trường đã trở thành kết cục đã định, Tấn quốc toàn bại.
Tả Ngôn đứng đối diện với nam nhân mặc áo choàng màu đỏ tươi, liếc mắt một cái đã vạn năm.
"Ý trung nhân của ta phải là một vị anh hùng cái thế, một ngày nào đó hắn sẽ thân mặc kim giáp thánh y, cưỡi mây đạp gió đến cưới ta.
Ta đoán được mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục..."
Một ngày trước hai người vẫn còn ngồi thảo luận chiến cuộc, người này còn thay cậu bày mưu tính kế, thậm chí trên lưng cậu vẫn còn giữ dấu răng của người này.
Nhưng, mới chỉ qua thời gian một ngày, vị này liền mặc một thân kim giáp thánh y, cưỡi con ngựa trắng, nhưng lại đứng ở mặt đối đầu với cậu.
Tả Ngôn: [Trong tim ông đây có chút đau.]
Hệ thống: [Tự mình xoa xoa đi.]
Tả Ngôn bưng ngực, lại chỉ đụng trúng lồng ngực lạnh như băng, [Thật lạnh thật lạnh, ta đều không cảm nhận được tiếng tim đập của mình.]
Hệ thống thu hồi lại sự đau lòng, [Ngươi đụng trúng khôi giáp.]
Một mũi tên nhọn từ đằng xa phá không mà đến, Tả Ngôn trốn cũng không trốn, nhìn thấy người phía dưới đột nhiên cử động thân ảnh.
Ngay sau đó, mũi tên bị bắt lấy, khoảng cách đến ấn đường của Tả Ngôn chỉ có một ngón tay.
Tả Ngôn hơi ngửa đầu, nhìn nam nhân trước mặt, thanh âm mang theo sự tức giận ghé vào lỗ tai cậu bùng nổ.
"Tại sao lại không né!"
Mũi tên đã bị gãy thành mấy mảnh bị ném xuống chân của cậu, Tả Ngôn đưa tay, duỗi về hướng người trước mặt.
Mặt nạ màu đen bị gỡ ra, Tả Ngôn đánh giá khuôn mặt này, từ mắt đến môi, rồi đến người.
Nửa ngày, cậu nhẹ giọng hỏi: "Trẫm nên gọi ngươi là Tiêu Các chủ, hay vẫn nên gọi ngươi là Tam Thái tử đây?"
HLTT: Chương này anh công như tra công:))