Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 107: Mỹ nhân có độc (25)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

"Nương tử, đợi vi phu với."

Chỉ thấy mỹ nhân dáng người đẫy đà nâng tay áo che khuất nửa khuôn mặt, trừng mắt hờn dỗi, "Sao chàng lại chậm như vậy~"

Nam nhân cao lớn anh khí ôm lấy bả vai của nàng, nghiêng đầu chịu tội, "Là lỗi của vi phu."

Hệt như một đôi vợ chồng hết sức bình thường, điểm bất bình thường duy nhất, chính là diện mạo của hai người này đẹp mắt hơn những người bình thường khác một chút.

Thị vệ gác cổng thành nhìn quét qua quét lại trên mặt hai người bọn họ, trọng điểm là nhìn kỹ gương mặt của nam nhân, một bên còn cầm theo một bức hoạ để đối chiếu.

"Bỏ tay áo xuống!"

Tả Ngôn khẩn trương đến mức đổ mồ hôi tay, sau đó liền được một bàn tay to lớn nắm chặt, "Nương tử đừng sợ."

Tả Ngôn tránh ra phía sau hắn, bỏ cánh tay xuống, một câu nương tử hai câu nương tử, thật là chiếm đủ tiện nghi.

Trong mắt thị vệ hiện lên một tia kinh diễm, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó phất phất tay để hai người rời đi.

Sau khi vào thành, người đến người đi, vì phải giấu giếm sợ để lộ sơ hở, vẫn phải tiếp tục diễn.

Tiêu Lưu Tuý kéo lấy tay cậu, một chút cũng không sốt ruột, thỉnh thoảng còn lựa lựa vài món trang sức trong quầy hàng của người bán hàng rong ven đường, "Nương tử, nàng xem chiếc kẹp này..."

Tả Ngôn cười nói: "Không cần."

Vừa mở miệng, chiếc kẹp đã dừng trên tóc của cậu.

Tiêu Lưu Tuý đánh giá cậu, "Nương tử mang cái gì cũng đẹp."

"Tướng mạo của phu nhân rất tốt, mang chiếc kẹp này lên càng thêm..." Người bán hàng rong một khi há miệng đều là những câu khen ngợi liên tiếp, không một câu lặp lại.

Tả Ngôn:... Tôi đây cũng không mua.

Tô Kha sắm vai tên sai vặt, cực kỳ có nhãn lực mà thanh toán tiền.

Triệu Phi Vân ngồi trên lầu hai uống rượu buồn, loại chuyện lớn cha của hắn ta có âm mưu bức vua thoái vị này, hắn ta thật sự không hề biết.

Từ nhỏ đến lớn, phụ thân dạy dỗ hắn ta phải hiến dâng tính mạng cho một quan niệm, đó chính là tinh trung đền nợ nước, kế thừa vị trí của ông, làm một vị Tướng quân bảo vệ Tổ quốc, cả đời này đã định trước "vành tai chạm tóc mai" cùng với chiến trường.

Nhưng, bây giờ phụ thân làm vậy là có ý gì!

"Ba!"

"Công tử..."

Triệu Phi Vân phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn ta không thể chấp nhận việc làm của phụ thân hắn ta, nhưng cũng không thể ngăn cản nổi, kết quả là, hắn ta vậy mà lại vô dụng như thế.

Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nổi gân xanh lên.

Đợi đã, đó là...?

Triệu Phi Vân nhìn nhìn hai người phía dưới, nam nhân ôm lấy bả vai nữ nhân nhỏ giọng nói chuyện, nữ nhân quay đầu, vừa hay để hắn ta nhìn thấy toàn gương mặt.

Thật là hắn? Tại sao hắn lại trở về?

Triệu Phi Vân ném vò rượu xuống, vốn định từ cửa sổ nhảy một mạch xuống, bỗng nhiên sắc mặt cứng lại, xoay người bước xuống cầu thang.

Tả Ngôn bị Tiêu Lưu Tuý dắt vào một ngõ nhỏ, "Triệu công tử đi theo một đường, không biết có điều gì muốn nói?"

Tả Ngôn quay đầu lại, chỉ thấy ở phía sau rất nhanh liền nhiều ra một thân ảnh, còn quen thuộc dị thường?

Cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý nghe lời chế nhạo của đối phương, không nghĩ rằng, Triệu Phi Vân dùng loại ánh mắt phức tạp nhìn cậu, nói một câu, "Sao ngươi lại trở về?"

"Tấn quốc này vẫn là của họ Chu, ta vì sao lại không thể trở về?"

"Ngươi biết rõ..."

"Biết Triệu gia các ngươi tạo phản ư?"

Hai từ 'tạo phản' này làm đau đớn Triệu Phi Vân, "Ta không có!"

Tả Ngôn nhìn hắn, "Ngươi họ Triệu."

Nhi tử của Triệu Chấn Long, có hay không có, cũng không có gì khác nhau, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.

Triệu Phi Vân theo dõi cậu, lại nhìn nhìn nam nhân bên người cậu, cảm xúc bắt đầu tuôn trào, "Ta khuyên ngươi vẫn là nên mau chóng rời khỏi Kinh thành, rời đi Tấn quốc, sau này cũng đừng để cho ta gặp lại ngươi!"

Một quyền đấm vào tường, xoay người rời đi.

Tay của Tả Ngôn đều muốn đau theo, không nghĩ đến tên Triệu Phi Vân thoạt hình cực kỳ không đáng tin này, lại là một lương tướng trung thành và tận tâm, chỉ có điều hắn ta so không lại cha của hắn ta.

"Tên Triệu Vân Phi này đối với ngươi, chính là không bình thường."

Nghe được hắn nói như thế, Tả Ngôn đột nhiên nhớ ra, cậu cùng Triệu Phi Vân còn từng tranh đoạt qua hắn kia mà.

Cũng không biết người nọ có nhận ra hay không.

Vài người tìm một nơi kín đáo, thay hết đồ nguỵ trang trên người, Tiêu Lưu Tuý nhìn cậu cởi váy ra có hơi thất vọng một chút.

Tả Ngôn vờ như không thấy được, yên tâm đi, sau này sẽ không có lần thứ hai.

Màn đêm buông xuống, vài người đổi trang phục dạ hành, lẻn vào Hoàng cung. . ngôn tình tổng tài

Tẩm điện của Hoàng thượng thật dễ tìm, thị vệ bên ngoài được người có khinh công tốt nhất là Tô Kha dẫn đi.

Tiêu Lưu Tuý nhân thời cơ này mà dẫn cậu đi vào, nói đơn giản hơn là, dẫn theo một đại nam nhân vừa không biết võ công lại còn không thành thật đi vào, nhiều lần đều mém chút bị phát hiện, cả một đường nhấp nhô rốt cuộc cũng đến Càn Hoa Cung.

"Hoàng huynh."

Tả Ngôn có chút không thể tin được rằng dưới ánh đèn nam nhân có sắc mặt trắng bệch gầy yếu này chính là vị Hoàng đế uy nghiêm kia.

Trước khi đi, người này còn bất đắc dĩ mà răn dạy cậu chuyện nữ nhi tình trường, còn tức giận vỗ bả vai cậu bảo cậu mau lăn đi.

Lần thứ hai gặp mặt, chuyện gì cũng đều thay đổi.

Chu Diệp ngẩng đầu, ánh mắt bình thản, "Đệ đệ trở lại."

Trong lòng Tả Ngôn đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót, "Ca, huynh làm sao vậy?"

Chu Diệp vỗ vỗ vị trí bên người, Tả Ngôn bước qua, "Huynh..."

"Không gì đáng ngại, chỉ là bệnh một hồi, ra bên ngoài vui chơi thế nào?"

Tả Ngôn nhíu mày, "Đã tìm được cây quạt, ca, Thái y bảo sao?"

Cây quạt giao lại trong tay Hoàng đế, Chu Diệp gần như chỉ là nhìn thoáng qua, "Ngay cả lời nói của huynh đệ cũng không tin?"

Khuôn mặt này, khí sắc này, khiến cậu tin không nổi.

"Mấy lời đồn bên ngoài gần đây, đệ cũng nghe rồi?"

"Ân."

"Triệu gia bí mật liên hợp cùng Khương gia, việc này huynh đã sớm biết rõ ràng, chỉ là, không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy."

Chu Diệp một bên nói chuyện, một bên vẫn còn đang phê tấu chương, cho dù tay có run rẩy, nhưng nét mực chữ viết trên tấu chương vẫn không để người khác nhìn ra được.

Mà lúc Chu Diệp nói chuyện với cậu, rất ít khi dùng loại xưng hô 'Trẫm' này.

Tả Ngôn mài mực, hỏi: "Ca, Thái hậu vậy là có chuyện gì?"

Chu Diệp chấm mực, vẽ vẽ lên tấu chương, "Huynh đệ ta không phải thân sinh của Lão Hoàng đế."

Tay Tả Ngôn dừng lại, "Lời Thái hậu nói là sự thật?"

"Tính tình của Thái hậu từ lúc trẻ đến bây giờ, trừ việc nữ nhi tình trường ra, ước chừng việc gì cũng không biết."

Tả Ngôn cực kỳ đồng ý với quan điểm này.

"Thái hậu lúc còn trẻ từng được ân sủng, sau đó lại bị vắng vẻ, ba năm một lần về nhà thăm viếng vừa hay mượn một đêm phong lưu với biểu ca ở Trịnh phủ, mà một tháng sau, bà được kiểm tra rằng mình đã mang thai."

Chu Diệp vừa nói vừa điểm điểm tay cậu, ý bảo cậu tiếp tục mài.

"Thái hậu cho rằng chuyện này là do bà cùng nam nhân kia nhất thời không thể khống chế được chính mình, thật ra, đây chẳng qua là chút thủ đoạn vì muốn để Trịnh gia vinh nhục không suy của gia chủ Trịnh gia mà thôi.

Nhưng, chỉ nói đến nhi tử của Hoàng đế liền có hơn hai mươi người, càng đừng nói đến công chúa, lúc Thái hậu sinh ra nhi tử đầu tiên, quả thật khiến bà nhận được một hồi vinh sủng, nhưng so đi so lại, bà càng yêu vị biểu ca chỉ có thể lén lút âm thầm nẩy mầm kia hơn.

Mãi đến khi nhi tử thứ hai ra đời, Thái hậu càng mang cả trái tim mình nhào vào lòng ngực của dã nam nhân kia.

Đế sủng không có, càng đừng nói đến nhi tử.

Thái hậu ước chừng lo âu có người biết bọn họ không phải thân sinh của Hoàng đế, cho nên đứa thứ nhất yêu thích, đến sau khi sinh đứa thứ hai liền sợ hãi.

Chu Diệp cưng chiều đệ đệ như vậy, bởi vì ít nhất trong kí ức lúc bé của hắn ta, hắn ta đã từng có Mẫu phi, nhưng Chu Tư, thứ cậu được đến cho tới bây giờ đều chỉ có lạnh lùng và chửi rủa.

Tả Ngôn tiêu hoá tin tức này, xem ra, tên biểu ca chưa từng gặp mặt này mới là tên mặt người dạ thú.

"Vậy Khương Hạc Nho là ai?"

Chu Diệp ngẩng đầu, trong mắt mang ý cười, "Đệ đang suy nghĩ gì?"

Đầu ngón tay của Tả Ngôn dính mực, dính đen cả móng tay. Chẳng lẽ không phải do cậu nghĩ à?

Chu Diệp khép tấu chương lại, nhíu nhíu mày đầu, biểu tình dưới ánh đèn cực kỳ lãnh đạm, "Nam nhân kia đã sớm chết bệnh, Khương Hạc Nho? Chẳng qua là đồ thay thế mà thôi."

Đây thật sự là một hồi điên cuồng tuổi trẻ, Tả Ngôn lại không khỏi nhớ đến vị nhi tử đích thật không có thân không có phận vẫn còn đang lưu lạc bên ngoài kia.

Đợi ban đêm lúc trở về, Tả Ngôn cũng không hiểu nổi rốt cuộc Hoàng đế ca ca muốn cậu làm như thế nào, hắn ta chỉ nói rằng ngày mai giờ Thìn bảo cậu vào Cung, trong Kim Loan điện, hắn ta có việc quan trọng muốn tuyên bố.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv