Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Tả Ngôn mắt thấy liễn kiệu đỉnh trắng kia nhìn tốc độ như thong thả nhưng thật ra lại rất nhanh dừng lại trước mặt cậu.
Ngay sau đó, phong cảnh trước mắt cậu đều thay đổi, bị tóm vào bên trong kiệu.
Sau lưng tựa vào lồng ngực của người nào đó, cả người Tả Ngôn tản ra hương vị cự tuyệt.
Để vài vị cô nương đi nâng kiệu, mà hai tên nam nhân lại ngồi bên trong kiệu, có chút ngại ngùng.
Vô Nhất Các lúc đến có thể nói là cao điệu, đương nhiệm gia chủ của Ngu gia dù nhíu mày nhưng vẫn phải bước đến bắt chuyện.
Dù cách một tầng màng nhưng Tả Ngôn đều có thể nhận ra sự không chào đón của gã.
"Các chủ?"
Tiêu Lưu Tuý đáp: "Không phải Vương gia đã sớm biết thân phận của ta sao?"
Tả Ngôn: Làm sao anh biết tôi biết hay vậy.
"Đường đường là Các chủ vậy mà lại đến Vương phủ làm nam sủng, có phải đã uỷ khuất cho ngươi rồi không?"
"Ủy khuất."
Tả Ngôn: Anh vừa nói gì, lặp lại lần nữa thử xem, tôi cam đoan sẽ không nhảy xuống đâu.
Tiêu Lưu Tuý nắm lấy ngón tay của cậu đặt bên môi của hắn khẽ cắn, "Lâu như vậy rồi nhưng vẫn chưa kết thúc trách nhiệm của nam sủng, uỷ khuất Vương gia."
Hai người quả thật vẫn còn chưa thực chiến súng đạn thật qua, nhưng mà... nghĩ đến thể chất quá mức mẫn cảm của chính mình, Tả Ngôn vô cùng mong chờ ngày đó càng xa càng tốt.
Ngồi bên trong kiệu, vị trí còn khá cao góc nhìn khá tốt, Tả Ngôn vxem mấy trận luận võ trên lôi đài, vừa ăn này nọ, vừa đút cho người bên cạnh.
Mãi đến khi nhìn thấy một vị bạch y công tử cầm kiếm tiêu sái cùng người so chiêu, ánh mắt Tả Ngôn đứng lại, động tác trên tay cũng dừng lại.
Đôi mắt Tiêu Lưu Tuý nheo lại, lụa trắng liễn kiệu lại hạ xuống thêm hai tầng.
Người ở bên ngoài không thể nhìn thấy khung cảnh ở bên trong, nhưng bên trong lại có thể mơ hồ nhìn thấy bên ngoài.
Dòng người lưu động, thân thể Tả Ngôn cũng càng thêm mẫn cảm so với những thời điểm khác.
Kìm nén thanh âm của mình, dưới lòng bàn tay chính là mái tóc dài của nam nhân, ước chừng qua một khắc đồng hồ, Tả Ngôn vội vàng chỉnh lại quần áo, ngồi dậy.
Tiêu Lưu Tuý liếm môi, làm ra động tác nuốt nước bọt, sắc mặt Tả Ngôn liền đỏ gay.
Trước mặt công chúng, tên này vậy mà...
Tiêu Lưu Túy nhìn cậu nói: "Hai lần."
Đợi đến lúc lớp màng được xốc lên lần thứ hai, nét mặt Tiêu Lưu Tuý mang ý cười, trên cổ cũng có một dấu răng cực kỳ rõ ràng.
Đôi môi đạm sắc của Tả Ngôn cũng nhiễm lên một tia diễm lệ.
Tô Kha ở bên ngoài vẫn luôn chú ý đến tình huống bên trong kiệu, quả thật không thể tin được trước mặt công chúng thế này mà hai người kia lại lớn gan như vậy.
Luận võ kén rể trên lôi đài vẫn luôn tiếp tục đến chiều, người thắng cuộc chính là vị công tử một thân bạch y suất khí nọ.
Tả Ngôn chú ý đến, sự kinh hỉ trên nét mặt của vị Ngu cô nương ngồi ở cao toà phía trên rất nhanh tràn ra.
Mà ánh mắt của vị bạch y công tử thắng cuộc lúc nhìn nàng ta có thể nói là ôn nhu như nước.
Bộ dáng này tuyệt đối không phải là lần đầu tiên gặp mặt.
"Chẳng lẽ người thắng cuộc lần này đã sớm được định trước?"
Tiêu Lưu Tuý đáp: "Sự vừa lòng của Ngu gia chủ không giống như là giả tạo."
Vậy liền không phải là đã sớm được định trước.
Ngu gia hành động rất nhanh, buổi chiều liền quyết định người thắng, buổi tối liền trực tiếp thành hôn.
Gia chủ Ngu gia mời Các chủ đại nhân ở chơi một đêm, người kia cũng không muốn đi, cả hai liền ăn nhịp với nhau, Tiêu Lưu Tuý ở lại tặng hạ lễ sang, chúc mừng Ngu gia cô nương đại hôn.
Mà Ngu gia bởi vì có lời chúc mừng của Vô Nhất Các mà vô cùng có mặt mũi.
Khách phòng.
Chuyện của cây quạt kia, nếu không muốn đả thảo kinh xà, vậy thừa dịp ban đêm người đều ở trong phòng thiết yến liền trực tiếp xuống tay trộm lấy là sáng suốt nhất.
Tả Ngôn nhìn vị thần trộm đang đứng một bên, "Việc này giao cho ngươi."
Tô Kha đáp: "Nếu ta có thể tìm lại được cây quạt, các ngươi liền phải thả ta đi, đã vậy còn không được tiếp tục truy cứu nữa!"
Tả Ngôn đáp: "Được."
Tô Kha chiếm được cam đoan, cải trang lại liền rời đi.
Dưới ánh trắng, trước cửa sổ, bóng dáng hai người trùng điệp cùng một chỗ.
Tả Ngôn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, "Hắn là được người nhờ mới đến trộm cây quạt, vậy còn ngươi? Ngươi lẻn vào Vương phủ của ta có mục đích gì?!"
Tiêu Lưu Túy đáp: "Ta là vì Vương gia mà đến."
Nói cứ như là anh đến để trộm tôi vậy đó.
Tên này có mục đích gì, đến bây giờ cậu vẫn chưa tìm được.
Mà những gì cậu biết cũng gần như là do đối phương nguyện ý để cho cậu biết, Tả Ngôn gãi gãi đầu, nhiệm vụ lần này, thật đúng là có hơi khó.
Hệ thống: [Ta tin ngươi có thể làm được.]
Tả Ngôn: [Ta không tin.] Hai người bọn họ tuy rằng về thân thể đã thân mật đến độ có thể nuốt nước bọt của đối phương, nhưng trên phương diện tình cảm, vẫn còn một chút khoảng cách mà phải dùng kinh nghiệm mới bắt lấy được.
Hơn nữa, cậu cứ cảm thấy, hình như có chuyện gì đó không thích hợp. ( Tui không muốn spoil đâu nhưng thế giới này anh công hố bé Tả hơi ghê:))))
Hệ thống: [Đừng nghĩ nhiều.]
Tiếng đập cửa ở ngoài cửa vang lên, "Các chủ, gia chủ Ngu gia cho mời."
Tiêu Lưu Tuý cúi đầu thay cậu chỉnh lại quần áo, "Vương gia, chúng ta ra ngoài đi."
"Đi thôi."
Yến hội Ngu gia, xuyên qua vài thính phòng, mãi cho đến thính phòng chính ở tận cùng bên trong.
Đèn lồng đỏ tươi, chữ "Hỉ" đỏ rực, từng người từng người đi qua, trên mặt đều mang lên nụ cười vui mừng.
Đợi đến lúc mọi người đều đến đông đủ, Tả Ngôn cũng gần như ăn no.
Tiêu Lưu Tuý hỏi: "Rất ngon?"
Tả Ngôn gật đầu, vài món điểm tâm này cũng rất được.
Phân đoạn quan trọng nhất trong hôn lễ sắp đến, đó là bái đường thành thân, đầu tiên là bái đường, mới có thể thật sự kết làm vợ chồng.
Tân lang mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, nụ cười trên mặt như thế nào cũng không dừng được, tân nương ở cửa nhà còn chưa tiến vào, hắn ta liền không đợi được mà tiến lên nghênh đón.
Bộ dáng vội vàng kia cũng khiến mọi người xung quanh không nhịn được mà nở nụ cười, gia chủ Ngu gia sờ sờ râu mép của mình, cực kỳ vừa lòng với vị con rể này của mình.
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê..."
"Đợi đã!"
Tả Ngôn từ thanh âm mà nhìn qua, một nữ tử mặc y phục xanh nhạt từ trong đám người bước đến.
Trong tay cầm một thanh trường kiếm, anh khí mười phần, mà cặp mắt kia vẫn không hề rời khỏi tân lang.
Tả Ngôn: [Ta hình như đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.]
Hệ thống: [Cũng rõ ràng lắm mà.]
Tả Ngôn suy đoán vị nữ nhân này chắc hẳn là vợ hoặc là tình nhân hoặc là vị hôn thê của tân lang, hiện tại bạn trai sắp kết hôn nhưng tân nương lại không phải nàng ta.
Tra nam, tên nào cũng như tên nào, đều là bộ lộ kiểu này.
Không nghĩ đến, nữ nhân kia vừa bước đến, liền trực tiếp né người sang một bên, mà ở phía sau một người nam nhân bước đến.
"Công tử, cẩn thận."
Tả Ngôn: [Thì ra vị nữ tử đi ra trước này là một thị nữ.]
Nam nhân nhìn chiếc khăn voan đỏ tươi của tân nương, cảm thấy cực kỳ chói mắt, "Liên nhi."
Tân nương một phen xốc khăn voan lên, khiếp sợ nhìn nam nhân đang đứng phía trước.
Sau đó một hồi hôn lễ liền triệu để trở thành một màn hài kịch.
Nam nhân vừa xuất hiện chính là thanh mai trúc mã của Đại tiểu thư Ngu gia, hai người từ nhỏ đã tự định ra hôn sự, sau này bởi vì nam nhân xuất môn ra ngoài vài năm đều không trở lại, mọi người đều cho rằng hắn ta đã chết rồi, Ngu đại tiểu thư mới gặp tân lang hiện tại của nàng.
Phu thê giao bái còn chưa bái, tân nương cũng đã chạy theo vị thanh mai trúc mã kia, dùng vài lời lẽ đường hoàng giải thích, liền bỏ lại một mình vị tân lang nét mặt xanh mét.
Tả Ngôn vì người anh em này mặc niệm ba giây, trên hôn lễ lại bị người ta đội nón xanh, không phải ai cũng có thể chấp nhận được.
"Ngu gia, ta sẽ không quên chuyện này đâu!"
Một thân hồng bào bị xé nát ném xuống mặt đất, cả người tân lang tản ra lãnh khí biến mất trong màn đêm.
Tả Ngôn nhìn cửa nhìn mà cảm thán, quả nhiên nữ nhi giang hồ không hề câu nệ tiểu tiết.
HLTT: Từ chương này trở đi, xưng hô của hệ thống và Tả Ngôn sẽ được để trong ngoặc vuông "[ ]" cho dễ phân biệt với thoại nhân vật nha, những chương trước sẽ chỉnh sau~ Chương sau hơi bị dài nên có lẽ tui sẽ nhai hơi lâu TTATT