Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Tả Ngôn còn chưa kịp nói chuyện, bả vai lại đột nhiên bị nắm lấy, ngay sau đó, thân ảnh của Tiêu Lưu Tuý cách cậu ngày càng xa, mãi đến khi biến mất.
Màn trời đêm trên không trung rất nhanh liền hiện lên, khiến Tả Ngôn hiểu được khinh công trong truyền thuyết rốt cuộc thần kỳ bao nhiêu.
Há miệng liền ăn một ngụm gió, những lời vừa vất vả nói ra cũng biến thành từng mảnh nhỏ đứt quãng.
Mãi đến khi mặt của cậu đã bị gió đêm thổi đến cứng ngắc, mới cảm nhận được chân đã tiếp xúc với mặt đất.
"Mệt chết tiểu gia, sao ngươi lại nặng như vậy hả?!"
Một nam nhân che mặt đỡ tường, há to miệng thở dốc.
Tả Ngôn lùi về sau hai bước, nhìn trái nhìn phải, có vật gì bén nhọn có thể đâm chết tên trước mắt này không?
Sao anh không nghĩ là thân thể anh hỏng rồi hả, đây chính là dấu hiệu của suy thận đó.
Người che mặt cởi che mặt ra, quay đầu lại nhìn nhìn, "Đừng lo lắng, dù công phu của người nọ cao nhưng cũng sẽ không đuổi kịp ta đâu, khinh công của tiểu gia đây đứng thứ nhất đứng hai trên giang hồ đó."
Tả Ngôn nhìn gương mặt nộn nộn hơi trẻ con kia, lại nhìn một thân dạ hành ăn diện như tên trộm của hắn ta, trong đầu chỉ có một vấn đề, tên này từ đâu chạy ra?
"Này, ngươi không phải là sợ đến choáng váng chứ?"
Anh mới ngốc đó.
"Ngươi là ai?"
Người che mặt tạo dáng, "Ta chính là đệ nhất thần trộm trên giang hồ..."
"Tô Kha." Tả Ngôn nhìn hắn ta, thật sự là đi mòn giày sắt chẳng thấy đâu, được tới lại chẳng mất công phu. Nhưng mà, trộm thời này đều cực phẩm như vậy hả? Trực tiếp giới thiệu mình là một tên trộm, thói quen kiểu gì vậy?
Tô Kha kinh ngạc, "U, thì ra là một tên hiểu biết, từng nghe qua đại danh của ta rồi à?"
Tả Ngôn gật đầu, "Nghe qua." Anh không chỉ vừa trộm đồ từ nhà của tôi xong, còn hại tôi không thể sống yên ổn trong phủ Vương gia, sau đó rời nhà thì gặp hắc điếm, còn bị bức bách nhìn một bữa tiệc giải phẫu cơ thể.
Hệ thống: "Đều lỗi của hắn."
Tả Ngôn: "Đúng."
Hệ thống: "Hắn vừa nhìn thấy người xinh đẹp liền sẽ nói nhiều, ngươi có thể giúp hắn nói."
Tả Ngôn:...
Tô Kha nói: "Không uổng công vừa nãy ta liều mạng cứu ngươi, đúng rồi, người vừa nãy là ai?" Hắn ta vừa nghĩ muốn tìm chỗ ở một lúc, liền chạm mặt một tên cuồng giết người, từ sau khi trộm cây quạt kia xong thì càng ngày càng xui xẻo.
Tả Ngôn nói: "Tại sao ngươi lại cứu ta?"
"Đương nhiên là vì tiểu gia ta tâm địa thiện lương, không đành lòng nhìn mạng của ngươi nằm trong tay tên cuồng giết người kia, nói đến đây ngươi vẫn còn không cảm tạ ta?
Người nọ thủ đoạn tàn nhẫn, động tác phân thây sạch sẽ lại lưu loát, cứ như hắn không phải đang giết người mà đang xem đó là một loại hưởng thụ, thường thường người như vậy đều là do trong lòng có vấn đề, nhưng ta lại thấy hắn rất bình thường."
Tô Kha gãi cằm, trên giang hồ vào lúc nào đã xuất hiện một người như vậy chứ? Võ công cũng không thấp.
Tả Ngôn nhìn người nào đó đang từ đằng xa đến gần lặng yên không một tiếng động, nuốt một ngụm nước bọt.
Tốc độ này, thật mẹ nó nhanh.
Tô Kha hoàn toàn không ý thức được, vẫn còn thì thầm tự nói, "Nhưng thủ pháp kia của hắn, thật khiến ta nhớ đến một người."
Tả Ngôn mắt thấy người hồng y đang ngày càng gần, hỏi: "Ai?"
Tô Kha nói: "Các chủ của Vô Nhất Các, đây chính là một nhân vật tâm ngoan thủ lạt, sắc mặt của ngươi sao lại trắng như vậy? Bị thương à?"
Dưới ánh trăng nhìn mỹ nhân, càng nhìn càng mỹ, Tô Kha chớp chớp đôi mắt, "Ban đêm một mình một người cũng không an toàn, phía trước chính là thôn trấn, không bằng ta mang ngươi qua?" Thuận tiện đối ẩm dưới trăng, men say mỹ nhân mơ màng... Ánh mắt của Tô Kha có chút phiêu.
Tiêu Lưu Tuý liền đứng sau Tô Kha, loan đao trong tay dưới ánh trăng loé hàn quang.
Trên mặt vẫn còn mang ý cười, dùng khẩu hình nói một câu, "Bắt được ngươi."
Tả Ngôn:... Cực kỳ giống biến thái.
"Ngươi bình tĩnh một chút."
Tô Kha ngẩng đầu, biểu tình có chút xấu hổ, "Ngươi biết ta đang nghĩ gì?"
Vừa rồi ngươi nghĩ cái gì vậy, mặt sao lại đỏ thế hả!
Tả Ngôn xem nhẹ hắn, nhìn Tiêu Lưu Tuý đứng phía sau, "Hăn tưởng ngươi muốn giết ta nên mới mang ta rời đi."
Dù cho thần kinh Tô Kha có đại cũng cảm nhận được không khí có chút không đúng.
"Ngươi muốn dẫn hắn đi đâu?"
Thanh âm thứ ba xuất hiện sau tai của hắn ta, Tô Kha nhất thời liền lắc mình muốn chạy.
Nhưng mà đã chậm một bước, ngay sau đó hắn ta ôm chân mình ngã xuống mặt đất.
Tả Ngôn ngược lại thở nhẹ một hơi, không đâm một dao là tốt rồi.
Trong đầu Tô Kha hiện lên những cách làm sao để chạy trốn, liền nhìn thấy đôi giầy trước mặt hắn ta đang đi qua phía bên cạnh.
Tả Ngôn nói: "Ngươi đừng đến đây."
Tiếng bước chân dừng lại, trong lòng Tô Kha thầm thở dài, đã làm tốt chuẩn bị nhìn thấy hiện trường đầy máu sau đó.
Tiêu Lưu Tuý liếc mắt nhìn cước bộ lùi về sau của cậu, nâng mắt nhẹ giọng nói: "Vương gia, ngươi đang trốn ta ư?"
Nói xong hắn lại đi về phía cậu vài bước, Tả Ngôn lại lùi về sau vài bước, ghét bỏ nói: "Y phục dính máu."
Tiêu Lưu Tuý sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn hồng y trên người, trực tiếp cởi ra ném xuống đất.
Lúc này bước đến gần cậu, Tả Ngôn không trốn nữa.
Tiêu Lưu Tuý trực tiếp ôm một cái đầy cõi lòng, ngửi ngửi hương vị trên người cậu liền cảm thấy một trận an lòng, không thể chờ đợi được mà đi hôn đôi môi mềm mại của đối phương.
Tô Kha vừa đứng lên, quay đầu lại nhìn thoáng qua, một bước chân không vững liền trực tiếp nằm vật xuống đất.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, nam nhân bạch y bị tên cuồng giết người ôm vào trong ngực, đầu ngửa lên, chất lỏng trong suốt từ khoé miệng của cậu chảy ra, theo cằm chảy xuống.
Ánh mắt sương mù thản nhiên nhìn qua, Tô Kha vội vàng che mũi, chất lỏng màu đỏ trong lòng bàn tay tạo cảm giác sệt sệt, mẹ, chỉ là hôn môi mà thôi, sao lại gây thất vọng vậy hả.
Tả Ngôn nhớ đến bên cạnh còn có người sống liền muốn đẩy hắn ra, Tiêu Lưu Tuý sao có thể nhẹ nhàng buông tha cậu như vậy, mãi đến khi cậu không còn sức lực mà ngã phịch vào ngực hắn thở hồng hộc, hắn mới liếm khoé môi, thoả mãn.
Ánh mắt đạm mạc của Tiêu Lưu Tuý nhìn lướt qua người trên đất, Tô Kha nhất thời khẩn trương.
"Hai người các ngươi là đồng bọn!"
Hắn ta phức tạp nhìn mỹ nhân trong ngực đối phương, xem quan hệ này của bọn họ, hành động vừa rồi của hắn ta không phải cứu người mà là cướp người.
Tiêu Lưu Túy thản nhiên hỏi: "Tô Kha?"
————
Một toà khách điếm trong thôn trấn.
Tô Kha kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói khách điếm kia chính là một cái hắc điếm?"
Tả Ngôn đang ăm cơm, đầy bàn đều là món ăn thanh lương, một món ăn mặn cũng không có, một bữa tiệc toàn là thịt tối qua đã khiến cậu ghê tởm đến không chịu được.
Lúc tiểu nhị trong điếm đưa đồ ăn đến khách phòng, nghe thấy hai chữ 'hắc điếm' liền nói: "Chỗ mà các khách quan nói chính là Lưu Vân khách điếm ở ngoài trấn kia?"
Tô Kha đáp: "Chính là nó."
"Toà khách điếm đó quả thật có vấn đề, các khách quan đừng dại gì mà đến đó, nếu không... ai." ('Ai' là tiếng thở dài)
Tiểu nhị của điếm đã rời đi, trong phòng chỉ còn nghe được thanh âm nhai nuốt.
Tô Kha nhìn hai người đối diện, đặc biệt là người mặc hồng y kia, tối hôm qua mang bộ dáng như sát thần, hiện tại lại như đổi một người khác, ngồi bên cạnh người mặc bạch y chờ ăn, thấy đối phương không phản ứng mình liền trưng ra vẻ mặt uỷ khuất, mãi đến khi đối phương đút hắn mới bằng lòng bỏ qua.
Tả Ngôn không áp lực dùng chiếc đũa hắn từng cắn qua mà tiếp tục ăn cơm, Tiêu Lưu Túy thấy thế liền tâm tình cực tốt, ngay cả cặp mắt đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ ở phía đối diện kia đều từ bi mà bỏ qua.
Tô Kha bị điểm huyệt ngồi trên ghế, toàn thân không thể động đậy, chỉ có thể nhìn bọn họ ăn.
Tả Ngôn ăn no xong liền bước vào vấn đề chính, "Cây quạt đâu?"