Đáy Biển Có Ánh Sao

Chương 16: Trang thứ mười một (4)



Tôi không biết cuộc gặp gỡ đó lại trở thành một bước ngoặt quan trọng như vậy.

Nhưng từ lúc này trở đi, tôi biết mình đã lún sâu vào cốt truyện đến nỗi không thể quay đầu được rồi.

Ánh đèn lung linh làm mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh lấp lánh của thiếu niên phía trước trở nên mơ hồ trong mắt tôi.

"Vị tiểu thư này..."–Anh ta đang nói, trong tiếng bàn tán xì xào lộ liễu của những kẻ hóng hớt xung quanh–"Nàng không phiền nếu như ta tỏ ý muốn mời nàng nhảy một điệu mở đầu chứ?"

Ôi cái cách xưng hô sến sẩm này.

Kinh nghiệm cày cuốn Kiêu hãnh và Định kiến suốt thời thanh xuân cùng hàng chục bộ phim Âu cổ khiến tôi chẳng mất nhiều thời gian để nhận ra tầm quan trọng của cái cụm từ "điệu mở đầu" ấy.

Thông thường thì ta sẽ mời những người mà mình có ấn tượng cùng nhảy điệu đầu tiên, lãng mạn hóa lên thì giống như một lời tỏ tình tinh tế, trường hợp thứ hai, khi ta đến một buổi tiệc mà chẳng thấy ai đáng để làm quen thì điệu mở đầu thường dành cho người nhà hay đối tác làm ăn.



Mà, tôi chắc chắn không phải đối tác làm ăn hay người nhà của anh ta, tình nhân hay đối tượng xem mắt lại càng không.

Chắc không phải là người này nhận nhầm tôi với cô nàng tiểu thư nào đó đâu nhỉ?

Tôi rất muốn trả lời là "phiền", nhưng ngẫm thấy tình cảnh hiện tại của mình đang gần kề với lưỡi kiếm sắc bén trong tay các kỵ sĩ gác cửa hơn bao giờ hết nếu dám thốt ra câu đó, nên tôi chẳng thể phản ứng lại ngay mà cứ đứng đó bất động.

Anh ta là người nhà Klaine đó!

Não ơi nghĩ đi, nghĩ đại ra cái gì đó đi.

"Tôi không biết nhảy ạ. Xin thứ lỗi."–Tôi liến thoắng đáp ngay khi một tia sáng lóe lên trong đại não, bèn rút tay ra khỏi người kia rồi cúi đầu một cách tiêu chuẩn và chuẩn bị sẵn sàng để quay gót biến khỏi chỗ này –"Và tôi chỉ là người giao bánh, ngài nên tìm một bạn nhảy xứng tầm với mình hơn."

"Chà, nhưng ta muốn dành điệu đầu tiên với cô hơn."–Người nhà Klaine nói, đôi mắt xanh xoáy sâu vào tôi khiến tôi cảm thấy chính mình đang toát mồ hôi lạnh–"Để ta dạy cô nhảy nhé, chỉ cần đi theo nhịp là được."

Dễ như vậy thì tôi đã không phải học lại môn Khiêu vũ.

"Chỉ một điệu thôi phải không ạ?"– Biết là mình chẳng còn đường để chạy, tôi đành len lén nhìn anh ta rồi hỏi lại.

"Phải, chỉ một điệu duy nhất thôi."–Anh ta mỉm cười đáp lại, rồi như nhìn ra suy nghĩ của tôi bèn nói tiếp–"Người nhà Klaine sẽ không nuốt lời."



Sao cũng được.

Nhạc của điệu nhảy đầu tiên có lẽ đã qua được phân nửa, nhưng tôi cũng chẳng vui vẻ vì điều đó được bao lâu, khi mà đám người nhiều chuyện ban nãy thậm chí đã dành riêng cho chúng tôi một khoảng rộng để tùy ý bay nhảy.

Tôi nắm lấy bàn tay gầy gò của người kia và len lén hít một hơi dài để hóp bụng lại khi anh ta đặt tay lên hông mình. Tôi bắt đầu bối rối tìm một điểm nhìn khi mà tóc bạch kim cứ nhìn tôi chằm chằm bằng cái ánh mắt gì đó khiến một kẻ đã hai mươi tư tuổi đầu như tôi phải thấy ngại.

"Đừng nhìn xuống nền nhà chứ, nhìn ta này."–Anh ta có lẽ đã bật cười vì cái điệu bộ rón rén hèn hạ của tôi bèn lên tiếng.

"Tôi lo sẽ đạp trúng chân của ngài ạ."–Cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy thì ai mà bình tĩnh cho được.

Tưởng đẹp trai là ngon hả.

"Hình như cô không nhớ ta nhỉ?"–Anh ta lại nói–"Mới đó mà đã quên rồi sao?"

"Tôi không nghĩ chúng ta đã từng gặp nhau lần nào đâu ạ."–Dù trí nhớ của tôi rất khiêm tốn, nhưng nếu như đã có cuộc gặp gỡ nho nhỏ với một người đẹp trai thì đến già tôi vẫn sẽ nhớ thôi.

"Hồi đó ta chỉ cao đến khoảng chừng này của cô thôi nè."– Anh ta lại tiếp tục sau khi đã dò xét tôi bằng ánh mắt y chang tia Xquang, bàn tay đặt ở hông đưa lên ngang cằm tôi để miêu tả cho cái quá khứ của mình–"Còn nhớ không, cậu bé đã được cô cứu khỏi bọn cướp giật trong con hẻm trên phố Cầu Vồng hai năm trước ấy?"

Nói là cứu thì nghe to lớn quá, tụi nó là người quen của tôi mà.

"À phải, tôi nhớ ra rồi."–Tôi giả bộ tròn mắt và ồ lên vì ngạc nhiên–"Xin ngài thứ lỗi, trước đây tôi bị tai nạn chấn thương não, nên trí nhớ của tôi thì không tốt lắm."

"Được rồi, dù sao thì ta cũng nên xin lỗi vì đã làm cô khó xử."–Có lẽ anh ta đang nói về chuyện mời nhảy–"Như cô thấy đấy, ta là con thứ nhà Klaine, Dylan Klaine."

"Tôi là Estelle."–Tôi đáp lại, rồi lại cảm thấy thiếu gì đó nên bèn bổ sung–"Ngài không cần xin lỗi, đó là vinh hạnh của tôi ạ."

Anh ta mỉm cười khi nghe tôi nói thế, những ngón tay gầy gò đan vào tay tôi khi nhạc chuyển sang tiết tấu mới–"Tôi đã tìm cô rất lâu đấy, Estelle."

Dylan Klaine.

Tên của cái người sẽ làm thay đổi cuộc đời mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv