Đắp mắt xong, Trần Tịch cứ thế mang đôi mắt sưng húp cùng Hạ Lệnh Tân ra ngoài. Bởi vì là ngày quốc tế thiếu nhi nên trên đường rất nhiều ông bố bà mẹ đưa con đi chơi. Dọc theo đường đi cậu nhìn thấy những đứa trẻ được ba mẹ ôm, trong lòng rất hâm mộ. Tuy rằng Vu Mộng Chi rất thương cậu nhưng hai mẹ con cơ hồ chưa từng có thời gian nhàn nhã như vậy.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Trần Tịch liếc mắt thấy một đứa bé khoảng bốn năm tuổi đứng cạnh cửa hàng, mắt lom lom nhìn khách hàng đi ra khỏi quầy kem, trông đáng thương lại đáng yêu vô cùng. Cậu đi chậm lại chút. Hạ Lệnh Tân nghiêng đầu nhìn cậu: "Làm sao thế?"
Cậu bảo anh nhìn đứa bé kia: "Không biết ba mẹ nó đi đâu rồi, em thấy hình như nó muốn ăn kem lắm..." anh mỉm cười nhìn cậu, cậu mím môi cụp mắt, tai lặng lẽ đỏ.
Anh nói: "Đi, chúng ta cũng mua kem ăn đi." Sau đó kéo cậu đi vào cửa hàng. Trần Tịch xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo anh.
Hạ Lệnh Tân quay đầu hỏi cậu: "Em muốn ăn vị gì?" từ nhỏ cậu không hay ăn kem, cũng không biết vị nào ngon, lặng lẽ nhìn menu, chưa biết ăn vị gì, đành nhỏ giọng nói "Vị nào cũng được", anh chủ động gọi hai loại kem bán chạy nhất.
Trần Tịch nghĩ ngợi, bổ sung: "Mua thêm một cái nữa đi." Hạ Lệnh Tân mua thêm một cái. Mua xong, cậu cầm một cái đi đến trước mặt cậu nhóc đang nhìn chằm chằm quầy kem, ngồi xổm xuống, nói: "Cho em cái này."
Ai ngờ cậu nhóc kia lại lắc đầu, vẻ mặt đau khổ, nói: "Cảm ơn anh ạ, mẹ bảo em không được ăn kem nữa, em đã ăn hai... ba cái rồi." Cậu nhóc xòe ngón tay nhớ lại, cuối cùng khẳng định gật đầu với họ.
"..." Trần Tịch không ngờ lại nhận được đáp án như vậy, rối rắm nhìn về phía Hạ Lệnh Tân.
Anh không nói gì, chỉ hỏi cậu bé kia: "Mẹ em ở đâu? Em ăn nhiều kem như thế không sợ đau bụng à?"
Cậu bé đau khổ nói: "Bụng không đau, mẹ nói là em ăn nhiều quá, phạt em đứng ở đây nhìn người ta ăn để nhớ ngày hôm nay, sau này em tham ăn nữa thì chỉ có thể nhìn người ta ăn."
Hạ Lệnh Tân dở khóc dở cười, Trần Tịch cũng bật cười. Cậu bé thấy hai anh trai đều cười mình thì bĩu môi không vui. Hạ Lệnh Tân nói: "Vậy em nhận trừng phạt đi, tụi anh đi đây, bye bye."
Trần Tịch vẫn chưa yên tâm, hỏi: "Mẹ em ở đâu? Nhà em cách chỗ này xa không?"
Nhóc con chỉ ra sau lưng họ, không vui nói: "Mẹ đứng ở kia quay em, nói phải quay lại sau này cho em xem." Trần Tịch cùng Hạ Lệnh Tân quay đầu lại, một người phụ nữ trẻ tuổi đứng ở con đường đối diện phất tay với họ. Hai người gật đầu với cô, quay đầu lại tạm biệt cậu nhóc kia rồi đi.
Hạ Lệnh Tân cầm hai que kem, Trần Tịch chưa ăn hết cái trên tay, ba que kem đã bắt đầu chảy. Anh ăn hết hai cái, bảo cậu mau ăn. Cậu không dám ăn nhiều, chỉ ăn từng miếng nhỏ. Khi anh nhanh chóng giải quyết xong hai que kem trong tay, cậu còn lại hơn một nửa cái, anh thấy thế đoạt lấy ăn một miếng, cậu ngẩn ra nhìn anh: "Anh, anh làm gì thế?"
Hạ Lệnh Tân lau miệng, nói: "Đừng ăn lạnh nhiều, nếm hương vị là được, ăn lạnh nhiều đau bụng." Trần Tịch mím môi, khó được một lần cáu kỉnh. Kem rất ngon, cậu vẫn chưa ăn đủ đâu!
Anh thấy cậu không vui chút nào, thích vô cùng. Đương nhiên anh đã nhìn ra cậu thích ăn kem, nhưng anh không cho cậu ăn nhiều sợ cậu đau bụng cũng là thật. Anh bước đến trước mặt cậu dỗ: "Cục cưng đừng giận, ngày mai chúng ta lại đến mua, mỗi ngày cho em ăn một ít, được không? Nhưng một lần không được ăn nhiều." Trần Tịch bị Hạ Lệnh Tân dán sát dọa sợ. Trên đường nhiều người như vậy, tuy cậu đã come out rồi nhưng vẫn không muốn khiến cho người khác chú ý, vì thế cậu đỏ mặt gật đầu.
Dựa theo kế hoạch đi dạo, hai người đến cửa hàng đồ điện mua điều hòa. Trần Tịch không hiểu đồ điện, Hạ Lệnh Tân chọn được một cái điều hòa, lúc trả tiền cậu vốn muốn trả tiền, anh lại giành trước thanh toán. Cậu mím môi thu điện thoại về. Anh hẹn giờ lắp đặt với cửa hàng, sau đó cùng cậu đi đến siêu thị.
Trần Tịch rất ít khi đi siêu thị, bình thường đi siêu thị toàn đến thẳng khu giảm giá. Hạ Lệnh Tân thì cần gì mua đó. Bởi vì lần này đi siêu thị chủ yếu là để anh mua đồ, cho nên cậu chỉ đi theo anh, nhanh chóng mua xong đồ. Lúc đến quầy thu ngân tính tiền, Hạ Lệnh Tân cầm một cái hộp trên quầy hàng bên cạnh xem, ném vào xe đẩy. Trần Tịch quay đầu lại nhìn lướt qua quầy hàng, bỗng nhiên đỏ mặt cúi đầu, lại liếc mắt nhìn cái hộp nhỏ trong xe đẩy. Tim cậu đập thình thịch, cậu không dám nhìn nữa, mãi cho đến khi anh thanh toán tiền xong vẫn chưa dám ngẩng đầu lên.
Hạ Lệnh Tân cầm đồ đi nói: "Đi thôi, lát nữa người ta mang điều hòa đến lắp." Trần Tịch gật đầu, Hạ Lệnh Tân chỉ thấy cái gáy gật lên gật xuống, anh bật cười, đưa cậu ra ngoài siêu thị gọi xe về nhà.
Dọc theo đường đi Trần Tịch đều nhìn ra ngoài cửa sổ xe không nói lời nào, Hạ Lệnh Tân vươn tay cầm tay cậu, cậu quay đầu lại, thấy trong mắt anh đầy ý cười, cậu lại đỏ mặt. Hai người trầm mặc mà mập mờ về đến nhà, chưa cả kịp nói chuyện, người đến lắp điều hòa đã đến. Hạ Lệnh Tân dẫn thợ vào phòng lắp, dùng thử, cảm ơn, tiễn người ta về, đóng cửa lại thấy Trần Tịch đang cầm cây lau nhà lau. Vừa nãy lắp điều hòa sàn nhà bẩn, cậu dọn dẹp một chút.
Hạ Lệnh Tân bước qua kéo rèm, trong phòng chốc lát tối đi. Trần Tịch ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, không rõ kéo rèm làm gì. Anh nhẹ nhàng cười, đi tới lấy cây lau nhà trong tay cậu kéo cậu vào trong WC, cậu hỏi: "Em đã lau xong đâu?"
Hạ Lệnh Tân rửa sạch tay đi ra, đi đến trước mặt Trần Tịch cúi đầu nhìn cậu. Anh đột nhiên tới gần làm cho cậu hoảng hốt, quay đầu đi nhỏ giọng hỏi: "Anh làm gì thế?"
Anh dùng hai tay nâng mặt cậu lên không cho cậu né tránh, nhìn thẳng cậu, giọng trầm thấp mà dịu dàng: "Thực hiện lời hứa."
Trần Tịch nghi hoặc, Hạ Lệnh Tân mỉm cười, thấp giọng nói: "Cục cưng, anh muốn em." Cậu sửng sốt vài giây, đột nhiên nhớ đến lời nói lúc trước hai người nói vào buổi tối trước khi Hạ Lệnh Tân đi du học, mặt đỏ bừng.
Cậu mím môi, nén sự xấu hổ lại giơ tay lên ôm anh, gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vâng."
Tình yêu và tình dục cùng nhau chảy xuôi ở trong người Hạ Lệnh Tân, anh ôm ngang Trần Tịch lên đặt lên giường, một tay chống xuống giường một tay nắm cằm cậu hôn, đầu lưỡi luồn vào miệng cậu quấy, như là hận không thể nuốt cậu vào bụng. Trần Tịch không biết đặt hai tay ở đâu, bị Hạ Lệnh Tân ép tới không ngừng ngả người, qua một lát rốt cuộc không nhịn được ngã xuống giường. Lúc bấy giờ anh mới buông cậu ra, thở dốc nhìn cậu, trong mắt là tình yêu nóng rực.
Môi Trần Tịch vừa hồng vừa ướt át, cậu bị hôn đến độ thiếu dưỡng khí, nằm thở hổn hển. Hạ Lệnh Tân nóng bỏng nhìn cậu vài giây, một tay vén vạt áo sơ mi cậu lên cởi. Trần Tịch đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngồi dậy giữ chặt tay anh. Anh ngừng tay lại, hỏi: "Làm sao thế em? Cục cưng?"
Trần Tịch cắn môi, lấy dũng khí nói: "Em... Anh biết đấy, cơ thể của em không giống người khác." Cậu giơ tay lên cởi áo sơ mi, bên trong là một cái áo ba lỗ. Cậu không nhìn biểu cảm của anh, chỉ quyết tâm cởi cả áo ba lỗ. Khi nửa người trên trần trụi, cậu bất an nhìn anh, "Hiện tại nó trông như thế này, không, không biết anh có thể chấp nhận không..."
Theo động tác cởi áo của Trần Tịch, Hạ Lệnh Tân dời mắt lướt qua người cậu. Thắt lưng vẫn nhỏ như trước, hai tay mình nắm là hết; da thịt vẫn trắng nõn, như thể bấm nhẹ một cái là đỏ lên; quá gầy, lúc giơ tay lên có thể thấy được xương sườn, lúc mình không ở đây quả nhiên em ấy không chăm sóc tốt bản thân; ngực... khi anh nhìn thấy hai gò nhỏ nhô lên ở ngực cậu, anh biết ngay cậu đang để ý cái gì.
Ngực Trần Tịch dưới ảnh hưởng của hormone không giống nam giới bình thường, không phẳng mà lấy đầu v* hồng hào làm trung tâm, bầu vú xung quanh cũng hơi gồ lên, như là hai cái bánh bao nhỏ, vừa không phát triển hoàn thiện như nữ giới, vừa không phẳng lì như nam giới bình thường.
Hạ Lệnh Tân nghe hết lời cậu nói, nhìn hai bên vú nhỏ kia —— thậm chí cũng không thể gọi là vú —— chỉ là ngực hơi phồng lên chút. Anh nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn Trần Tịch đang không yên bất an, kéo tay cậu ấn vào hạ thân mình, mặt không đổi sắc, nói: "Cục cưng hỏi xem nó chấp nhận được không." Trần Tịch bị bắt cảm nhận phản ứng chân thật từ thân thể của Hạ Lệnh Tân, mặt lại đỏ bừng.
Cuối cùng cũng quang minh chính đại gì gì gì đó, Hạ Lệnh Tân tỏ vẻ vô cùng vui vẻ.