Cuộc tranh tài buổi chiều kết thúc, 6 giờ tối là hội diễn văn nghệ. Thời gian nghỉ ngơi quá ngắn, Trần Tịch ăn cơm với bạn rồi đi thẳng đến nơi biểu diễn.
Hội diễn văn nghệ được cử hành ở sân thể dục, các lớp xếp ghế nhựa, Hà Diệu Dương cùng với cán sự văn thể, lớp phó lớp trưởng và cán sự các môn dùng số tiền mà trường học cho lớp họ để mua một đống đồ ăn vặt về chia đều cho mọi người. Ai nấy cũng vui vẻ, đám học sinh giỏi trước giờ chỉ quan tâm đến học hành cũng nói chuyện không liên quan đến học hành trong bầu không khí náo nhiệt này. Có người tính lần đại hội thể thao này lớp họ được bao nhiêu điểm, xếp thứ mấy, có người hỏi tiết mục hội diễn, mà nhiều người thảo luận chuyện chạy bền buổi chiều.
Có điều bây giờ họ biết rõ thực lực của Trần Tịch, không có ai cảm thấy cậu là kẻ ăn bám gì đó, ngược lại sinh ra tò mò với tổ hợp Trần Tịch và Hạ Lệnh Tân. Theo lý thuyết hai người này phải cực kỳ xa cách, bối cảnh gia đình, hoàn cảnh sinh hoạt không có chỗ nào mà không khác nhau một trời một vực, nhưng không biết vì sao Hạ Lệnh Tân lại cho Trần Tịch vào ở ký túc xá của anh, chuyện này đến bây giờ vẫn là bí mật chưa được phá giải.
Nhưng từ tình huống hôm nay xem ra, Hạ Lệnh Tân đối xử với Trần Tịch vô cùng tốt, hay là thật sự chỉ là bởi vì cậu đẹp? Đẹp đến độ bẻ cong Hạ Lệnh Tân luôn? Các bạn học vừa nhỏ giọng thảo luận vừa lặng lẽ nhìn Trần Tịch, thấy cậu lẳng lặng ngồi ở đó nghe Hoàng Tinh nói chuyện, thường thường cười khẽ, ánh nắng chiều tôn lên làm cho cậu trông vừa đẹp vừa hấp dẫn, có người thở dài: "Đại thần đúng là đại thần, có tài có sắc, ai mà không rung động chứ!" Những người khác cười ha ha trêu cậu ta.=
Tuy rằng bạn học xung quanh thảo luận lặng lẽ nhưng Trần Tịch vẫn nghe được một ít, cũng may sắc trời dần tối che giấu được vẻ mất tự nhiên, cậu chỉ làm bộ không nghe thấy, im lặng ngồi chờ xem hội diễn. Hoàng Tinh, Trương Kình phát hiện cậu xấu hổ nên dẫn dắt cậu nói sang chuyện khác, hỏi cậu thi đua học kỳ sau định tham gia mấy môn, đám bạn học giỏi tụ tập thảo luận về học tập. Cũng may đã đến giờ diễn, mọi người tập trung xem văn nghệ, Trần Tịch mới thở phào.
Học sinh cấp ba tỉnh đa tài, hội diễn văn nghệ trăm hoa đua nở, các lớp đều cử người giỏi nhất trong lớp lên sân khấu biểu diễn. Có ca hát, có khiêu vũ, có độc tấu, có hợp tấu, tiểu phẩm, tướng thanh, đọc thơ diễn cảm... Một buổi văn nghệ mà làm như là Xuân Vãn.
Trần Tịch chưa từng xem, cậu nghiêm túc xem từng tiết mục một, muốn nhớ thật kỹ thời gian học đường tốt đẹp chưa từng được trải nghiệm này. Đến khi kết thúc, cậu vẫn chưa thỏa mãn, đám người đã dần tản đi. Cậu nhặt rác xung quanh lên, trả ghế về chỗ chỉ định, hòa vào dòng người cùng về ký túc xá với đám Hà Diệu Dương.
Có lẽ là không khí hội diễn buổi tối quá náo nhiệt, hơn nữa hai ngày nay tất cả mọi người khá thả lỏng nên Trần Tịch đột nhiên phát hiện nhiều đôi người yêu đi trong sân trường hơn, có cả người chớp cơ hội tỏ tình, trong phút chốc trung học thoải mái tự tại như đại học. Có điều cậu không đi hóng hớt, chỉ muốn nhanh quay về ký túc xá nghỉ ngơi.
Quay về ký túc xá, Trần Tịch cầm quần áo đi tắm, tắm xong đi ra Hạ Lệnh Tân vẫn chưa về. Cậu thấy lạ, đoán chắc anh bị đám Lý Tử Khâm kéo ra ngoài ăn đêm nên không đợi anh nữa, xoa bóp chân rồi lên giường nằm. Ban ngày chạy năm nghìn mét, cậu hơi mệt mỏi.
Mơ màng sắp ngủ, Hạ Lệnh Tân đã quay về. Trần Tịch tỉnh lại, nhìn anh: "Cậu về rồi à?"
Hạ Lệnh Tân đến gần hôn cậu: "Ừ, cậu buồn ngủ à? Mệt thì ngủ đi, tớ đi tắm, không cần chờ tớ." Cậu gật đầu, anh cầm quần áo lên đi tắm. Cậu lại không buồn ngủ nữa vì cậu cảm thấy tâm trạng của anh không tốt lắm.
Hạ Lệnh Tân tắm xong về, thấy Trần Tịch vẫn chưa ngủ, hiển nhiên là đang đợi anh. Lòng ấm áp, anh lên giường ôm cậu hôn một lát mới buông cậu ra nhẹ giọng nói: "Ngủ đi cục cưng."
Trần Tịch mím môi, nhìn Hạ Lệnh Tân nhỏ giọng hỏi anh: "Cậu làm sao thế?"
Anh không ngờ cậu lại mẫn cảm đến vậy, bất đắc dĩ cười, nói: "Không sao. Chỉ là buổi tối không biết Lam Xu mua mấy chai bia từ bao giờ, uống xong mượn rượu làm càn mãi, tớ và Lý Tử Khâm vất vả lắm mới đưa bạn ấy về ký túc xá, cho nên về trễ." =
Trần Tịch do dự nhìn Hạ Lệnh Tân, hỏi: "Cậu ấy biết rồi đúng không? Hình như mọi người biết hết rồi." Cậu không chắc lắm, không biết anh có tức giận không, "Hôm nay Trương Kình nói với tớ chuyện chạy bền, cậu ấy nói tất cả mọi người đoán được chuyện đôi ta, hỏi tớ có phải thật không, tớ... tớ gật đầu."
Hạ Lệnh Tân ngẩn người, anh còn lo Trần Tịch biết những bạn khác nhìn ra chuyện hai người họ liệu có sợ hãi, lùi bước hay không, bởi vậy mà phiền muộn cả đêm, không ngờ cậu lại thừa nhận quan hệ của hai người với bạn bè?! Anh nháy mắt vui vẻ lên, niềm hoan hỉ thay thế nỗi phiền lo.
"Cục cưng cũng biết họ biết rồi à? Cậu không ngại à?" Hạ Lệnh Tân lại xác nhận.
Trần Tịch hơi đỏ mặt, lắc đầu: "Đây vốn là sự thật, không có gì mà ngại. Tớ, tớ còn sợ cậu tức giận khi biết tớ thừa nhận với bạn..."
Hạ Lệnh Tân cắn môi Trần Tịch, giọng đầy bất mãn: "Sao tớ giận được? Tớ ước gì cậu tuyên cáo quan hệ của chúng ta với toàn thế giới, làm cho những người kia không dám quầy rầy cậu vào buổi tối nữa. Tớ sợ cậu biết người khác biết chuyện chúng ta là né tránh tớ, để một mình tớ cô đơn..."
Trần Tịch đỏ mặt ngẩng đầu hôn Hạ Lệnh Tân chặn miệng anh, anh nhân cơ hội hôn trả, quấn lấy đầu lưỡi cậu không ngừng mút, hôn đến độ da đầu cậu run lên. Hai người ngọt ngào hôn một lát, Trần Tịch lấy tay che miệng anh mới rảnh nói hết câu: "Không đâu, tớ không bỏ cậu, trừ phi cậu không cần tớ nữa. Nhưng Trương Kình nói đúng, chúng ta ở trường học vẫn nên khiêm tốn chút thì hơn."=
Anh chờ cậu nói hết lời mới kéo tay cậu xuống sờ hạ thân mình, miệng đáp: "Ừ, chúng ta lặng lẽ đóng cửa phô trương trong phòng, sao tớ bỏ cậu được? Cậu xem, nó đã không rời cậu được nữa, cục cưng..." Trần Tịch lườm anh một cái, mà vẫn ngoan ngoãn cầm lấy.