Đối với lần này Trần Tịch giống như người ngoài cuộc, không để ý chút nào. Hoàng Tinh thì hay đùa bây giờ cậu là người nổi tiếng, đi đâu cũng được quan tâm, cậu cũng chỉ cười ngượng, không để bụng. Bạn ngồi cùng bàn của cậu đã đổi thành Hoàng Tinh, Cao Thắng và Bành Ngọc ngồi đằng trước, bàn sau Trương Kình và Hà Diệu Dương. Top 10 khối tụ lại với nhau, khu vực này đã là nơi phong thủy bảo địa của lớp A10.
Trương Kình và Hà Diệu Dương là người nói xin lỗi đầu tiên với Trần Tịch sau kì thi tháng đầu tiên. Thật ra lúc huấn luyện quân sự khi Từ Nhất Minh nói chuyện Trần Tịch ở ký túc xá nam hai người họ cũng phản bác, nói chưa chắc sự thật đã là thế, không có chứng cứ thì không nên lan truyền lung tung.
Có điều hai người không học cấp hai tỉnh, lúc ấy tất nhiên lời nói không có sức nặng bằng người học ở trường cấp hai tỉnh như Từ Nhất Minh, thấy những người khác tin tưởng cậu ta hơn thì hai người không tranh cãi nữa mà lựa chọn bo bo giữ mình. Sau đó hai người thành khẩn xin lỗi Trần Tịch, nói không ngờ mình càng lớn càng lạnh nhạt, cảm thấy hổ thẹn vì lúc ấy không đứng ra bảo vệ cậu. Trần Tịch không so đo việc nhỏ này, sau đó mấy người họ dần thân quen.
Hà Diệu Dương ở bàn sau chọc vai Trần Tịch, cậu nghi hoặc quay đầu lại. Hà Diệu Dương nói: "Sắp đến đại hội thể thao rồi, lớp chúng ta còn một hạng mục chưa đủ, đại thần à, cậu thương xót đăng ký đi." Hà Diệu Dương là cán sự Thể dục lớp họ, thấy cuối tuần thi rồi mà tờ đăng ký vẫn chưa đầy đủ, cậu ta vò đầu bứt tai chạy khắp nơi năn nỉ ỉ ôi.
Trần Tịch khó xử, nói: "Nhưng tớ kém thể dục lắm..."
Hà Diệu Dương vội nói: "Không sao không sao, lớp chúng ta không có mấy ai giỏi thể dục. Không quan trọng, chúng ta có đi tranh thứ hạng đâu, chỉ cần có người tham gia là được!" Trương Kình đã bị ép đăng ký ba môn, Cao Thắng, Hoàng Tinh, Bành Ngọc cũng bị ép đăng ký một môn, chỉ còn thiếu Trần Tịch.
Trần Tịch ngại từ chối, chỉ đành kiên trì bảo Hà Diệu Dương đưa tờ đăng ký cho mình: "Vậy, vậy cậu cho tớ xem, có gì tớ tham gia được..."
Hà Diệu Dương nhanh chóng đưa tờ giấy đăng ký cho cậu. Trải qua sự cố gắng của cậu ta, đã không còn môn nào chưa có ai đăng ký, chỉ còn có năm nghìn mét nam, tám trăm mét nữ, nhảy cao nam. Trần Tịch đọc lướt qua, nhảy cao cậu hoàn toàn không biết, chỉ còn lại năm nghìn mét chọn được. Nhưng thể lực của cậu không tốt, năm nghìn mét, Trần Tịch nghĩ thôi đã thấy khó thở.
Trần Tịch rối rắm nhìn Hà Diệu Dương, cậu ta dùng hai tay tạo thành chữ thập cầu xin nhìn cậu. Cậu há miệng, lời từ chối đến bên miệng biến thành đồng ý: "Tớ không... Vậy, vậy năm nghìn mét đi..." Hà Diệu Dương hoan hô một tiếng, khen "Trần Tịch cậu tốt quá", rồi nhanh chóng điền tên cậu vào, sợ cậu đổi ý.
Trương Kình khinh bỉ nhìn Hà Diệu Dương, nói: "Cậu chỉ biết bắt nạt Trần Tịch mềm lòng."
Hà Diệu Dương muốn phản bác, Cao Thắng đằng trước đột nhiên căm giận chen lời: "Cậu ta còn bắt nạt tớ thành thật!" Hoàng Tinh và Bành Ngọc cười nghiêng ngả, Hà Diệu Dương phẫn nộ im miệng. Hà Diệu Dương dùng một bài thi để đổi lấy Cao Thắng thi chạy tiếp sức 400 mét, cậu ta xem đáp án trước, thi với Cao Thắng xem ai giải được trước. Đương nhiên là Cao Thắng thua, Bành Ngọc vạch trần cậu ta xem đáp án trước, Hà Diệu Dương lại vô sỉ nói có quy định không thể xem đáp án trước đâu. Cao Thắng bị lừa, thành thật đăng ký.
Hà Diệu Dương lại năn nỉ Bành Ngọc thi tám trăm mét, mình thì nhảy cao, cuối cùng cũng nộp được bảng đăng ký trước khi hết ngày.
Buổi tối trở lại ký túc xá, Trần Tịch nói chuyện thi chạy năm nghìn mét cho Hạ Lệnh Tân, anh kinh ngạc hỏi: "Cậu thi năm nghìn mét à?"
Trần Tịch sầu não gật đầu: "Ừ, phải làm sao đây, tớ chạy một nghìn mét đã lao lực."
Hạ Lệnh Tân dở khóc dở cười: "Cục cưng, cậu có biết ngày nào tớ cũng tập luyện sớm tối là tập môn thi nào không?"
Trần Tịch rất ít khi có thời gian xem Hạ Lệnh Tân tập luyện, cậu cố gắng nghĩ: "Có nhảy xa, có chạy nhanh, hình như có chạy bền?" Trần Tịch mở to mắt, nói, "Cậu cũng chạy năm nghìn mét hả?!" Hạ Lệnh Tân gật đầu cười trong ánh nhìn chăm chú của Trần Tịch.
Trần Tịch ngây dại, bảo cậu và Hạ Lệnh Tân thi cùng môn, đây là gì thế?
Anh cười ôm cậu hôn một cái, an ủi: "Đừng sợ, từ ngày mai cục cưng đi tập với tớ để làm quen, đến lúc chạy không bị thương."
Trần Tịch quả thực không biết nói gì cho phải, ôm eo anh gật đầu, ngẫm nghĩ, lại cảnh cáo: "Đến lúc chạy không cho cậu nhường, chạy cố hết sức, không được chờ tớ."
Hạ Lệnh Tân đờ ra, cục cưng càng ngày càng hiểu anh. Lúc anh mới nghe nói cậu thi chạy năm nghìn mét đã không muốn tranh giải nữa, định chạy chậm với cậu.
"Ừ ừ ừ, nghe cục cưng, tớ sẽ nghiêm túc chạy, tranh thủ lấy huy chương về cho cậu." Hạ Lệnh Tân bất đắc dĩ nói. Trần Tịch hài lòng gật đầu, lại hẹn anh học tự học buổi tối xong thì đến sân thể dục luyện tập, mới không còn thấp thỏm nữa.
Kế tiếp Trần Tịch bỏ chút sức để luyện tập năm nghìn mét, Hà Diệu Dương biết được cậu học tự học buổi tối xong còn phải đi luyện tập năm nghìn mét là vô cùng băn khoăn: "Xin lỗi nha Trần Tịch, làm cậu chịu khổ. Cậu là anh hùng lớp chúng ta, tháng này tớ trực nhật cho cậu! Cậu cũng đừng để tâm quá, chúng ta không lấy thành tích, không chạy nổi nữa thì bỏ thi cũng được, đừng ép mình quá."
Trần Tịch cười lắc đầu, nói: "Không sao, vốn cũng nên rèn luyện sức khỏe, tớ biết chừng mực, không ép mình." Lúc bấy giờ Hà Diệu Dương mới áy náy gật đầu.
Buổi tối sau khi tan lớp Hạ Lệnh Tân lại ở dưới tầng chờ Trần Tịch, đưa cậu đi đến sân thể dục làm nóng người, giãn cơ, chạy chậm. Anh dạy cậu thở thế nào, đánh tay nâng chân ra sao, tư thế chạy thế nào mới là chính xác, vô cùng kiên nhẫn.
Năng lực thể dục của Trần Tịch quá kém, chạy hai vòng đã không thở ra hơi, Hạ Lệnh Tân đi chậm theo, chậm rãi chạy với cậu. Cậu phất tay một cái, thở dốc: "Không, không cần, kệ tớ, cậu, tự đi tập đi, lát nữa, ra cửa chờ..." Hạ Lệnh Tân lo lắng, kiên trì muốn chạy cùng Trần Tịch, cậu cương quyết đuổi, anh ở bên trái cậu chạy sang bên phải, anh chạy theo cậu lại chạy sang bên trái, kiên quyết không cho anh chạy chậm với mình, sợ ảnh hưởng việc tập luyện của anh. Hạ Lệnh Tân bất đắc dĩ, chỉ đành theo ý cậu nghiêm túc tập chạy năm nghìn mét một lần.
Trần Tịch cắn răng chậm rãi chạy, ánh mắt đuổi theo bóng dáng mạnh mẽ của Hạ Lệnh Tân, nhìn anh vượt qua mình từng vòng một, không khỏi cảm thán anh khỏe thật. Đến khi anh chạy xong năm nghìn mét, cậu vẫn còn hai vòng chưa chạy xong. Anh đuổi theo cậu từ đằng sau, chầm chậm chạy cùng cậu, nói: "Tớ tập xong rồi, giờ chạy cùng cậu được chưa?"
Trần Tịch đã không có sức nói chuyện, chỉ miễn cưỡng gật đầu. Hạ Lệnh Tân đau lòng nhìn cậu, không ngừng khuyên: "Cục cưng chạy chậm thôi, từ từ thôi, đây chỉ là tập luyện, không phải vội. Nào, điều chỉnh hô hấp theo tiếng đếm của tớ, một hai hít vào ba thở ra, nào, một hai, ba bốn, một hai, ba bốn..."
Trần Tịch miễn cưỡng chạy hết quãng đường theo tiếng đếm của anh, chạy xong là muốn nằm vật ra đất. Hạ Lệnh Tân vội giữ chặt cậu, nửa ôm cậu chậm rãi đi về trước.
Lúc này sân thể dục vẫn còn không ít người, có nhiều người cũng tập chạy bền, thấy thế mà không ai lấy làm lạ, mọi người đều tự chạy phần của mình. Hạ Lệnh Tân ôm Trần Tịch kề vào tai cậu cổ vũ: "Cục cưng giỏi quá, chạy xong không được ngồi ngay, nào, từ từ đi về đằng trước, chậm thôi." Trần Tịch bất chấp tất cả, người xụi lơ, nhào thẳng vào người Hạ Lệnh Tân tựa vào anh. Anh bị lấy phương thức như vậy nhào vào lòng, bất đắc dĩ ép cậu đi hai vòng, cậu mới thở đều lại. Anh lại giúp cậu giãn cơ, mới nửa kéo nửa ôm đưa cậu về ký túc xá.
Hạ Lệnh Tân: Aiz, thể lực cục cưng kém thế này, sau này làm sao đâyyy.
Tịch Tịch:??? Yên tâm, sau này tớ không bao giờ tham gia đại hội thể thao nữa!
Hạ Lệnh Tân điên cuồng ám chỉ: Ý tớ là sau này, sau này ấy!
Tịch Tịch:???