Cơm nước xong quay về lớp, đại đa số học sinh đã đến rồi. Phiếu điểm đã được phát đến từng bàn, mọi người đang nhiệt liệt thảo luận điểm lần thi tháng này. Thấy Trần Tịch đi vào lớp học, mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn cậu, có tò mò, có kinh ngạc, có ghen tị, có bội phục. Phòng học yên tĩnh lại.
Trần Tịch bị nhiều người nhìn như vậy, cảm giác sợ hãi lại lan tràn lên. Cậu cố gắng không để mình tỏ ra khác thường, cụp mắt mím môi nhanh chóng đi đến chỗ mình ngồi, lấy sách trong cặp ra chậm rãi đặt từng quyển lên bàn, nỗ lực khống chế không để mọi người phát hiện tay mình đang run.
Từ Nhất Minh, Vương Trí, Tiền Hữu Chí đã ở lớp, đang tụ tập ở bàn Vương Trí thảo luận thành tích, sắc mặt không vui lắm. Nhìn thấy Trần Tịch vào thì họ ngừng nói, biểu cảm trên mặt một lời khó nói hết, xấu hổ và giận dữ, bối rối, không cam lòng, đố kỵ, có cả một ít nản lòng thua cuộc.
Hoàng Tinh đã ở lớp học, liếc nhìn đám Từ Nhất Minh, đi đến trước bàn Trần Tịch, cố ý lớn tiếng nói: "Oa, Trần Tịch, cậu giỏi quá! Tỉnh bơ thế mà thi đầu khối? Toán Lý Hóa đạt điểm tuyệt đối, sáu môn đứng đầu. Cậu quả là học thần mà."
Bạn cùng bàn Hoàng Tinh cũng đến gần, hiếu kỳ nói: "Đúng đó, giỏi thật đấy. Đại thần, lúc trả bài thi cho tớ mượn xem chút được không? Tớ muốn xem cách giải bài của học thần có gì khác người phàm như tớ." Bạn cùng bàn của Hoàng Tinh cũng là nữ sinh, tên là Bành Ngọc. Hai cô gái thân thiết với nhau, cô biết lần trước Hoàng Tinh viêm ruột thừa nhờ Trần Tịch giúp đỡ, xem như là người duy nhất có liên quan với Trần Tịch trong lớp. Lúc này thấy Hoàng Tinh nói chuyện với Trần Tịch, cô cũng đến bắt chuyện. Cô thật sự vô cùng tò mò và bội phục Trần Tịch.
Cậu đang mở sách bài tập Toán ra định giải đề, bị Hoàng Tinh và Bành Ngọc gọi là "học thần", "đại thần" làm cho luống cuống. Cậu căng thẳng cầm bút trong tay, thẹn thùng đến độ đỏ mặt, cụp mắt ngượng ngùng nhỏ giọng trả lời: "Không phải, không phải đại thần... Không khoa trương vậy đâu, tớ cho cậu mượn bài thi. Chúng ta là bạn bè, học hỏi lẫn nhau là phải..."
Các bạn học khác đều lắng tai nghe Trần Tịch nói, sau khi nghe xong có người to gan đến gần hỏi: "Tớ xem được không?"
Trần Tịch gật đầu, vì thế lại có mấy bạn khác cũng bu lại, qua một lát đã có mười mấy người xúm quanh cậu hỏi dồn dập. Có người hỏi cậu bài Toán cuối cùng làm thế nào, có người hỏi cậu bình thường học thế nào, có người hỏi cậu làm sách bài tập nào, có người mượn vở của cậu xem, thậm chí có cả người hỏi cậu có thật là học cấp hai ở Lam Loan không, chẳng lẽ cấp hai Lam Loan ẩn giấu danh sư cấp bậc cao tăng gì... Cậu lắp bắp nỗ lực trả lời lần lượt các câu hỏi, khiến cho các bạn học phải bật cười, có điều lần này cười là cười thiện ý, tất cả mọi người đã quên mấy tuần trước lãnh đạm và vô tình cô lập Trần Tịch, chỉ cảm thấy người đứng đầu khối này quá đáng yêu. Cậu lại đột nhiên từ tiêu điểm của cả lớp biến thành tiêu điểm trên ý nghĩa khác. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trần Tịch không phải người thù dai, người khác đối không tốt với cậu cậu không thèm để ý, người khác đối tốt với cậu một chút là cậu đã vừa mừng vừa lo. Cậu chưa bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ này của bạn bè, trả lời mỗi một câu đều rất cẩn thận, sợ nói sai câu nào, một lát mà trán đã toát một tầng mồ hôi mỏng. Cũng may lần này dường như mọi người rất hài lòng với câu trả lời của cậu, không ai châm chọc khiêu khích cậu nữa. Không khí rất hài hòa, dần dà cậu cũng thả lỏng đôi chút.
Khi còn mấy phút nữa là vào tiết, chủ nhiệm lớp Vu Thanh Phi cầm bài thi Toán đi vào lớp, bảo cán sự môn phát xuống, mọi người mới tự quay về chỗ ngồi. Trần Tịch thở phào. Từ Nhất Minh quay về chỗ, không nhìn cậu cũng không nói gì, chỉ cầm bài thi của mình nghiền ngẫm.
Phát xong tất cả bài thi, chuông vào học cũng vang lên. Vu Thanh Phi đứng trên bục giảng nhìn một vòng, nói: "Các em xem bảng điểm rồi đúng không? Lớp chúng ta thi tháng lần đầu, điểm bình thường, không tốt như cô mong chờ. Top 50 khối, lớp chúng ta mới có 27 người, nói thật vẫn còn khoảng cách nhất định với mục tiêu. Dựa theo trình độ của lớp 10A10 từ trước tới giờ, bình thường lớp A10 có khoảng 35 bạn vào top 50, cho nên các em phải tiếp tục cố gắng.". đam mỹ hài
Vu Thanh Phi dừng một chút, nói tiếp: "Quãng thời gian trước cô nghe nói lớp chúng ta rất náo nhiệt, tin tức scandal bay đầy vườn trường, xem như phá vỡ ấn tượng "lớp A10 chỉ có một đám người máy học tập" trong lòng mọi người bao năm qua, tốt lắm."
Có bạn học nghe vậy bật cười thành tiếng, lại xấu hổ đỏ mặt, có người thì không được tự nhiên dời mắt đi không nhìn thẳng vào mắt cô. Vu Thanh Phi nhướng mày, nói đầy thâm ý, "Lớp chúng ta chắc chắn là học rất tốt, nhưng học như người máy chẳng có gì hay. Cô cảm thấy có ít chuyện náo nhiệt cũng không tệ, còn trẻ nên có tinh thần phấn chấn. Nhưng điều kiện tiên quyết là cả lớp vui vẻ. Chúng ta học cùng lớp, là một tập thể, có chuyện vui vẻ thì không thể thiếu ai, không thể để cho tất cả mọi người vui vẻ xong là coi như chẳng có chuyện gì. Hy vọng về sau các em mình vui thì mọi người đều vui, chuyện tốt chia sẻ với nhau, chuyện xấu cùng nhau giải quyết, bài khó cùng nhau làm, chuyện thật cũng phải truyền bá nhiều hơn." Các học sinh đều bật cười, không khí thoải mái hơn hẳn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Cuối cùng, cô nói thêm một câu," Vu Thanh Phi vẫn cười, ngữ điệu lại nghiêm túc lên, "Các em đã là học sinh cấp ba, chỉ còn mấy năm nữa là trưởng thành rồi. Ba năm cấp ba, trừ học hành, các em còn cần trưởng thành. Các em nên xây dựng giàn giáo vững chắc mà chính xác cho tam quan của mình, phải tăng cường năng lực phân rõ phải trái đúng sai, học được cách nghiêm khắc với bản thân khoan dung với mọi người, phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm, có can đảm xin lỗi, nghĩ về kết bạn và giao lưu, trải nghiệm cách sinh tồn của xã hội... Tóm lại, ngày các em tròn mười tám tuổi, cô hy vọng các em đã chân chính bước vào tuổi mười tám, trở thành một người trưởng thành thực thụ có năng lực suy nghĩ độc lập, có thể chịu trách nhiệm với mỗi một lời mình nói mỗi một việc mình làm. Dù sao xã hội cũng không chờ các em trưởng thành."
Lớp học yên lặng đến độ nghe được tiếng kim rơi, Vu Thanh Phi gõ sách Toán, nói: "Ok, canh gà uống xong, chúng ta bắt đầu bữa ăn chính. Nào, giở bài cuối cùng trong đề..." Trần Tịch đỏ mắt cúi đầu mở bài thi ra.
Vu Thanh Phi tốn một tiết giảng hết đề, chuông tan học vang lên là cầm bài thi ra khỏi lớp. Các học sinh thở phào, đi uống nước đi vệ sinh. Tuy Trần Tịch đạt điểm tối đa môn Toán, nhưng vừa rồi cô giáo dạy ba cách giải cho bài cuối, cậu chưa quen cách giải thứ ba, vì vậy tiếp tục cầm vở lên xem. Có bạn học vừa rồi không hiểu, thế là cầm bài thi đến hỏi cậu. Mấy bạn khác cũng xúm vào nghe, Trần Tịch kiên nhẫn giảng giải, cho đến khi chuông vào học vang lên các bạn học đó mới ngồi về chỗ.
Từ Nhất Minh bị chen vào giữa, bị ép nghe hết, nghe cách làm bài của Trần Tịch cũng có cảm giác vỡ ra. Chuông vào học vang lên, giáo viên Vật lý vào phòng, bảo học sinh trả bài thi. Trong lúc chờ đợi bài thi, Từ Nhất Minh liếc mắt nhìn Trần Tịch, thấy cậu bình tĩnh đọc sách Vật lý, đắn đo một hồi mới nhỏ giọng hỏi: "Cậu... nghỉ hè có học trước không?"
Trần Tịch kinh ngạc nhìn cậu ta một cái, lắc đầu. Đúng lúc này bài thi của cậu được trả lại, Từ Nhất Minh lại không được tự nhiên nói một câu: "Cho tôi xem bài thi Vật lý của cậu được không?" Trần Tịch mím môi, chần chừ đưa bài thi cho cậu ta. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Từ Nhất Minh nhận bài thi, lật đến bài cuối xem. Qua một lát, cậu ta yên lặng trả bài thi lại cho Trần Tịch, buồn bực nói: "Xin lỗi."
Trần Tịch nghi ngờ nhìn cậu ta. Từ Nhất Minh xấu hổ, giải thích: "Chuyện lúc trước, xin lỗi, không nên phỏng đoán cậu như vậy."
Trần Tịch không ngờ Từ Nhất Minh lại xin lỗi mình, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, trầm mặc một hồi, cho đến khi giáo viên đứng trên bục giảng nói chuyện cậu mới nhỏ giọng đáp: "Không sao."
Quả nhiên lớp 10A10 như lời Từ Nhất Minh nói, nói chuyện bằng thực lực. Thành tích thi tháng của Trần Tịch đã chứng minh tất cả, sau khi tan lớp có vài người đến mong cậu "đại nhân không ghim tiểu nhân", Vương Trí cũng đến không được tự nhiên nói lời xin lỗi. Cậu cười cười nói không để bụng, chỉ có Tiền Hữu Chí không đến nói chuyện với cậu. Có điều căn bản cậu không nhớ ra có bạn cùng lớp Tiền Hữu Chí này.