"Đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế?" Hạ Lệnh Tân trêu.
Nhìn thấy Hạ Lệnh Tân, lần tranh chấp buổi chiều tua lại trong đầu Trần Tịch. Cậu dời mắt đi, lắc đầu nói: "Không nghĩ gì, tôi đang nhớ lại bài hôm nay."
Hạ Lệnh Tân hỏi: "Ngày đầu tiên đi học thấy thế nào?"
Trần Tịch nghĩ, thật thà nói: "Giáo viên giảng bài hơi nhanh, nhưng học mấy tiết cũng quen."
Hạ Lệnh Tân trấn an cậu: "Không sao, dần dần sẽ quen." Trần Tịch gật đầu, không nói thêm, hai người yên lặng đi.
Đã kết thúc tự học buổi tối được gần nửa tiếng, chẳng còn mấy ai chưa về ký túc xá, nhưng vẫn có người nhận ra Hạ Lệnh Tân, từ xa chạy tới gọi anh lại. Trần Tịch dừng bước lại theo anh, nhìn thấy người đó đi tới chỗ họ. Là một nữ sinh, người cao ráo, xinh đẹp, mặc đồng phục học sinh vẫn đẹp. Cô đi đến trước mặt anh, liếc mắt nhìn Trần Tịch, buổi tối đèn mờ ảo không nhìn ra biểu tình gì nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy cái nhìn đó có ý đánh giá. Cậu luống cuống nhìn anh, nhỏ giọng nói "Tôi đi về trước đây", rồi cúi đầu nhanh chân đi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Lệnh Tân nhìn bóng dáng Trần Tịch đi vội, lòng phiền muộn, nhíu mày hỏi nữ sinh: "Chuyện gì?"
Nữ sinh này tên là Lam Xu, từ cấp hai đã theo đuổi Hạ Lệnh Tân, lần nào anh cũng lễ phép từ chối, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô mà có cảm xúc, nhưng lại rõ ràng cho thấy là anh đang sốt ruột. Lần đầu tiên Lam Xu bị đối xử lạnh nhạt như vậy, ai oán nhìn anh, nói: "Làm gì mà hung dữ thế? Sắp đến Trung thu ấy mà, bọn tớ định tổ chức party, ngày nghỉ cấp ba càng ngày càng ít, cậu đi không?"
Trường cấp ba tỉnh nhiều con nhà giàu, những học sinh đó cũng có vòng tròn kết giao vì quan hệ của bậc cha chú. Nhà Lam Xu và Hạ Lệnh Tân cũng có quan hệ, hơn nữa cô cũng thích anh, bởi vậy mỗi lần có hoạt động là luôn mời anh, chẳng qua cơ bản anh không tham gia, quả nhiên lần này cũng giống vậy. Hạ Lệnh Tân vẫn từ chối. Kiếm Hiệp Hay
Lam Xu đã đoán trước, không giận, nhớ đến chuyện hôm nay nghe được và nam sinh vừa rồi, đắn đo suy nghĩ, thử hỏi: "Người vừa nãy là bạn cùng phòng của cậu à?"
Trước kia tan học tự học buổi tối là Hạ Lệnh Tân không đi chơi bóng thì về thẳng phòng ngủ, chưa từng ở lại trễ như hôm nay, càng chưa từng cùng ai về phòng ngủ. Nhà họ đều có nhà ở ngoài trường học, trừ Hạ Lệnh Tân không biết sao lại ở ký túc xá, những người khác đều ở ngoài trường. Lam Xu là vì có nhiều thời gian tiếp xúc với Hạ Lệnh Tân hơn nên mới lựa chọn ở ký túc xá với người bạn thân không muốn bị người nhà quản thúc. Mấy ngày nay chuyện của Hạ Lệnh Tân và bạn cùng phòng là đề tài sôi nổi của đám học sinh. Mặc dù cô biết anh không có khả năng làm ra loại chuyện đó, nhưng cô vẫn thấy lạ khi anh đồng ý cho một người xa lạ vào ở phòng ngủ của anh, nhất là vừa rồi sau khi gặp Trần Tịch, cô thấy không ổn.
Hạ Lệnh Tân "Ừ" một tiếng không có cảm xúc gì, hỏi: "Còn chuyện gì nữa không? Sắp tắt đèn rồi." Lam Xu cảm nhận được anh mất hứng, không hỏi tiếp nữa, chỉ nói câu ngủ ngon rồi quay về ký túc xá.
Lúc Hạ Lệnh Tân quay lại phòng, Trần Tịch vẫn đang tắm. Vẫn chưa hết mùa hè, ban đêm vẫn nóng, trong nhà Trần Tịch không có điều hòa, ở ký túc xá cũng không có thói quen mở điều hòa. Cậu trời sinh thể lạnh, không sợ nóng mà sợ lạnh, mấy ngày hôm trước anh phát hiện cậu mặc áo khoác ở ký túc xá đã chú ý, lần nào mở điều hòa cũng không để nhiệt độ quá thấp. Hiện tại cậu vẫn đang tắm, anh mở điều hòa, giảm nhiệt độ xuống thấp nhất để phòng hạ nhiệt độ, lúc nghe thấy tiếng nước ngừng thì tăng độ ấm lên, tránh lát nữa cậu đi ra bị lạnh.
Một lát sau Trần Tịch đi ra, tóc tích nước, mặt bị hơi nóng hấp hơi hồng lên, cánh tay trắng nõn, chân dài nhỏ, người ướt nhẹp, ánh mắt cũng ướt át, nhìn thấy anh thì mím môi mỉm cười xem như chào hỏi. Hạ Lệnh Tân đã nhìn mấy ngày, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì tim vẫn đập thình thịch. Đáng yêu, đáng yêu quá, đáng yêu hơn cả con thỏ kia. Lần đầu tiên anh hiểu vì sao từ đáng yêu này lại được dùng để hình dung người. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Lệnh Tân đưa máy sấy cho Trần Tịch, thúc giục: "Mau lau tóc rồi sấy tóc đi, tôi mở điều hòa, kẻo lát nữa lại bị cảm."
Ban đầu cậu từ chối sử dụng máy sấy tóc của anh, quan niệm "đồ của người khác không thể đụng vào" này đã bén rễ sâu vào trong đầu cậu, hơn nữa đồ của anh nhìn đã biết là đắt, làm hỏng thì cậu không đền nổi. Nhưng khi từ chối lần đầu tiên nụ cười trên môi anh rõ ràng phai nhạt đi. Cậu sợ anh giận, vì thế anh nói lại lần nữa thì ngoan ngoãn dùng máy sấy tóc, còn nghiêm túc hỏi cách dùng để sấy tóc. Có lần đầu tiên, sau đó cậu cũng không từ chối nữa, dùng hỏng cùng lắm thì tranh thủ cuối tuần và ngày nghỉ đi làm thêm, kiếm tiền mua một cái trả lại cho anh là được.
Trần Tịch ngoan ngoãn nghe theo, dùng khăn lông lau nước, sau đó lấy máy sấy sấy khô tóc. Hạ Lệnh Tân đi tắm, tắm xong đi ra cậu đã sấy tóc xong và giặt xong tất quần lót, chỉ chờ quần áo của anh để cùng giặt quần áo. Tâm trạng Hạ Lệnh Tân lại tốt lên, giặt nội y và tất xong quay lại ký túc xá, Trần Tịch đang ngồi trước bàn đọc sách.
Hạ Lệnh Tân ngồi lên giường mình, lấy điện thoại ra nhắn tin, lướt mạng, đến lúc tắt đèn chuông reo mới để điện thoại xuống. Trần Tịch nghe thấy chuông tắt đèn mới khép sách lại bỏ vào cặp, tắt đèn nằm trên giường nói "Ngủ ngon" với Hạ Lệnh Tân rồi chuẩn bị ngủ.
Trong bóng đêm ký túc xá im ắng, anh quay đầu nhìn cậu, mở miệng nói: "Người vừa rồi là bạn tôi, tên là Lam Xu. Ba chúng tôi có quen biết, cậu ấy tìm tôi không có việc gì lớn, mời tôi đi chơi thôi."
Trần Tịch cảm giác được Hạ Lệnh Tân đang nhìn mình, không biết vì sao anh lại nói lời này với mình, lòng cảm thấy có chỗ khác thường, như một cái lông chim nhẹ nhàng quét qua. Cậu mở mắt nhìn trần nhà, không dám quay đầu nhìn anh, khô cằn trả lời: "Ồ." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Lệnh Tân lẳng lặng nhìn Trần Tịch, tiếp tục nói: "Về sau đừng bỏ tôi lại mà đi một mình, tôi không có chuyện gì cần cậu tránh đi."
Tim Trần Tịch đập nhanh hơn, cậu không biết Hạ Lệnh Tân có ý gì, lắp bắp giải thích: "Không phải, tôi, tôi không bỏ lại... bỏ lại một mình cậu mà đi, tôi chỉ cảm thấy, cảm thấy tôi..."
Hạ Lệnh Tân Bình tĩnh hỏi lại: "Cảm thấy cậu không nên ở đó? Cảm thấy bạn ấy tỏ tình với tôi?" Trần Tịch im lặng không nói lời nào.
"Không có gì không nên." Hạ Lệnh Tân nói, "Cho dù có người tỏ tình cậu cũng có thể nghe." Cậu quay đầu nhìn anh, mặt đầy vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
Hạ Lệnh Tân chậm rãi nói: "Mấy ngày nay tôi biết có rất nhiều người tò mò về việc tôi cho cậu ở chung phòng. Ngày đầu tiên tôi cho cậu biết tôi ở một mình ba năm cũng chẳng khác biệt gì, thật ra là không phải, nếu không phải cậu thì tôi sẽ tiếp tục ở một mình ba năm nữa. Tôi cho cậu ở chung phòng không riêng gì vì bảo vệ cậu mà bởi vì tôi có tính toán riêng." anh nhìn cậu, ngữ điệu dịu dàng, "Tôi muốn nước ấm nấu ếch, nhân cơ hội hiểu rõ cậu hơn, cũng muốn cho cậu hiểu rõ tôi hơn."
Trần Tịch mở to mắt, trong lòng quả thực có tám trăm con thỏ chạy loạn, cậu cảm thấy mặt mình đỏ bừng, thiếu chút nữa là cháy. Cậu hoảng sợ đến độ nói không nên lời, quay đầu đi không nhìn anh nữa, hai tay siết chăn thật chặt, tim đập nhanh khiến người cậu run rẩy, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng đáp lời: "Cảm, cảm ơn cậu... ngủ, ngủ ngon..." Nói xong là xoay người đưa lưng về phía anh co lại.
Hạ Lệnh Tân nhìn Trần Tịch ở phía đối diện co người lại chỉ lộ ra cái gáy, lòng giống như được nước ấm ngâm, mềm nhũn. Anh không biết vì sao hai lần gặp mặt thoáng qua lúc nghỉ hè mà nhớ mãi không quên người này, không rõ vì sao ở chung mới một tuần đã thích cậu đến vậy. Có chăng mối tình đầu là vậy đấy, tới đột ngột mà mãnh liệt, làm cho không ai có thể bình tĩnh tự suy nghĩ, không thể kháng cự.
Hạ Lệnh Tân tiếp tục nói hết lời: "Cậu đừng sợ, tôi chỉ muốn cho cậu biết suy nghĩ của tôi, không cần cậu đáp lại cái gì. Cậu cũng đừng trốn tránh tôi, tôi sẽ đau lòng. Bạn lớp cậu nói gì tôi biết cả, cậu ra mặt thay tôi tôi rất vui, cậu cứ mặc kệ cho họ nói đi. Như lời họ nói, dùng thực lực để nói chuyện. Cậu yên tâm học tập, kết quả thi sẽ chứng minh tất cả. Cậu yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy cậu học tập, nếu như tôi có hành động gì khiến cậu bối rối thì cậu phải nói cho tôi biết, tôi hy vọng cậu chia sẻ với tôi nhiều hơn, được không?"
Ký túc xá lại im lặng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trần Tịch chậm chạp không lên tiếng, lòng Hạ Lệnh Tân nặng trĩu. Anh xoay người nhìn chằm chằm trần nhà, mình nóng vội quá.
Một lát sau, anh đoán cậu đã ngủ rồi, nhẹ nhàng nói "Ngủ ngon", nhắm mắt lại định ngủ, cậu đột nhiên nhỏ giọng nói "Được". Anh mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn cậu, vẫn là tư thế đó, vẫn không nhúc nhích.
Bên ngoài ve vẫn kêu rả rích ngoài bụi cỏ, ánh trăng mùa hè hắt qua khe cửa sổ. Hạ Lệnh Tân nhẹ giọng nói: "Ừ, ngủ ngon, mơ đẹp."
Hạ Lệnh Tân mặt ngoài ổn trọng, cũng chỉ là cậu nam sinh vừa gặp đã yêu ngây ngô thích ném bóng thẳng (nói thẳng) ~