Cơm nước xong quay về phòng ngủ, tâm tình bị đè nén của Trần Tịch đã bay biến gần hết, Hạ Lệnh Tân yên lặng thở dài một hơi nhẹ nhõm, bảo cậu đi tắm rửa trước. Không biết cậu nghĩ đến điều gì, mặt lại ửng hồng, cúi đầu lấy quần áo ngủ, lại lặng lẽ quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, thấy anh không nhìn bên này mới nhanh chóng rút ra một cái quần lót bọc vào trong áo ngủ, chạy vào phòng vệ sinh.
Hạ Lệnh Tân thông qua gương trên tường nhìn rõ hành động mờ ám của Trần Tịch, bật cười.
Khi Trần Tịch tắm xong đi ra, Hạ Lệnh Tân mới đi vào tắm rửa. Cậu nhân lúc anh tắm thì giặt quần áo, tuy ban công có máy giặt nhưng cậu không định dùng. Một là bởi vì nhà cậu không có máy giặt, cậu không biết sử dụng, hai là cậu nghe nói có vài người không chấp nhận xài chung máy giặt với người khác, ba là cậu không biết phí dùng máy giặt là bao nhiêu, tính như thế nào. Giặt quần áo xong, cậu treo quần áo lên móc, trên đó còn có quần áo của Hạ Lệnh Tân. Cậu nghĩ đến quần và quần lót mình mặc, mặt lại đỏ, nhanh chóng phơi quần áo đi vào cầm sách Toán chuẩn bị bài, ngăn cản mình miên man suy nghĩ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Lệnh Tân tắm xong đi ra, thấy Trần Tịch đã ngồi trên giường đọc sách, anh mở máy giặt ra ném quần áo của mình vào, lau tóc vào phòng, hỏi: "Trần Tịch, quần áo của cậu đâu? Bỏ vào máy giặt giặt chung đi."
Trần Tịch ngẩng đầu: "Tôi đã giặt rồi." Cậu nhìn Hạ Lệnh Tân mặc quần áo ngủ, tóc ở thái dương còn đang chảy nước, dáng vẻ thả lỏng làm cho cậu không được tự nhiên, đây là lần đầu tiên cậu ở ngoài nhà.
Hạ Lệnh Tân gật đầu, quay lại ban công khởi động máy giặt, lại vào phòng ngủ, ngồi trên giường cầm điện thoại lên lướt một lát, thấy Trần Tịch chăm chú đọc sách, để điện thoại xuống mở miệng nói: "Trần Tịch, chúng ta tâm sự đi."
Trần Tịch lại ngẩng đầu, hơi căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: "Tâm sự gì vậy?"
Anh nhìn cậu: "Sao cậu không dùng máy giặt?"
Trần Tịch cụp mắt, không muốn nói dối lừa Hạ Lệnh Tân, do dự đôi chút rồi nói băn khoăn của mình ra.
Anh gật đầu, chậm rãi giải thích cho cậu nghe: "Vấn đề thứ nhất, không biết sử dụng không sao, tôi dạy cho cậu; vấn đề thứ hai, cậu là bạn cùng phòng của tôi, tôi không ngại dùng chung máy giặt với cậu, nếu cậu ngại thì tôi cũng không miễn cưỡng; vấn đề thứ ba, phòng ngủ này cậu chỉ cần đóng tiền phòng, những chi phí khác đều là miễn phí, cho nên cậu có thể yên tâm sử dụng. Hiện tại mùa hè giặt quần áo rất nhanh, nhưng mùa đông thì dùng máy giặt tiện hơn. Bài vở cấp ba nhiều, dùng máy giặt quần áo có thể tiết kiệm một ít thời gian."
Hạ Lệnh Tân bình tĩnh trần thuật quan điểm của anh, không có khinh thường và trào phúng, làm cho Trần Tịch vốn tự ti khó chịu chậm rãi trầm tĩnh lại.
Anh nói xong, hỏi: "Cho nên cậu muốn dùng chung máy giặt với tôi không? Nếu không ngại thì ngày mai tôi dạy cậu cách dùng, về sau chúng ta cùng giặt quần áo."
Trần Tịch vội lắc đầu: "Tôi không ngại."
"Ừ, vậy ngày mai tôi dạy cậu cách dùng." Hạ Lệnh Tân thấy Trần Tịch gật đầu nói "Ừ", lúc này mới chấm dứt cuộc trò chuyện, bảo cậu ngủ sớm một chút. Đã không còn sớm, cậu cũng mệt, nhỏ giọng nói "Ngủ ngon", sau đó nằm xuống ngủ.
Hạ Lệnh Tân thấy Trần Tịch nằm xuống, tắt đèn đi, dưới ánh sáng le lói nhìn gương mặt say ngủ của cậu hồi lâu, chờ máy giặt xong thì đi ra ngoài phơi quần áo, quay về nằm xuống, yên lặng nói một câu "Ngủ ngon", cũng nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau quả nhiên như lời Hạ Lệnh Tân nói, trời chưa sáng tiếng chuông báo thức đã vang lên, huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu. Trần Tịch choáng váng dậy, vệ sinh cá nhân xong chạy đến sân thể dục tìm được vị trí lớp mình. Không biết buổi tối Từ Nhất Minh về ký túc xá nói gì, những nam sinh kia vừa thấy cậu đến là nhanh chóng đứng ngay ngắn, chừa cậu đứng ở một bên, không cho cậu cơ hội đứng vào đội ngũ. Cậu trầm mặc mím môi, chờ họ đứng ngay ngắn mới yên lặng đi đến cuối hàng đứng. Nam sinh bên cạnh dịch sang bên, như thể sợ chạm vào cậu, cười khẩy: "Cậu không thấy hàng này thừa một người à? Vừa hay hàng nữ thiếu một người, cậu sang hàng đấy đi!" Nói xong đám nam sinh bên cạnh ồn ào cười to. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Huấn luyện viên quát: "Cười cái gì mà cười! Ai cười nữa đi ra vừa chống đẩy vừa cười một trăm lần cho tôi! Tôi cho các cậu cười đủ!" Những nam sinh kia im lặng, nhưng tiếng cười vẫn vọng bên tai Trần Tịch. Cậu mặt không chút thay đổi mắt nhìn đằng trước, hai tay xuôi bên người nhưng không khống chế được hơi run.
Huấn luyện viên chỉ vào nam sinh mới nói kia: "Cậu, đến hàng nữ kia đi, lấp đầy chỗ trống!"
Nam sinh kia ngạc nhiên nói: "Huấn luyện viên ơi! Sao em phải đi! Rõ ràng em đứng ở đây trước mà, cậu ta đi mới đúng chứ!" Cậu ta chỉ Trần Tịch.
Trần Tịch mím môi thật chặt cụp mắt, huấn luyện viên quát: "Bảo cậu đi thì đi đi! Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân!"
Nam sinh kia nổi giận đùng đùng, nam sinh bên phải cậu ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo cậu ta, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thôi Vương Trí, đừng chọc giận huấn luyện viên, chúng ta còn phải thi nữa đấy." Huấn luyện quân sự có tính điểm, được tính vào thành tích cuối kỳ, nếu bị trừ điểm sẽ ảnh hưởng đến học bổng. Vương Trí im lặng quay đầu căm tức lườm Trần Tịch, hung hăng đẩy cậu một cái đứng vào đầu hàng nữ, bổ sung chỗ thiếu.
Trần Tịch bị đẩy cho lảo đảo, miễn cưỡng đứng vững, trầm mặc đứng bổ sung vào chỗ trống của Vương Trí. Huấn luyện viên lại đi đến cuối hàng, kéo cậu lấp vào giữa hàng, cuối cùng cũng xếp hàng xong, huấn luyện viên mới hài lòng đi đến trước mặt họ, nói: "Duy trì tốt đội ngũ, đây là nội dung học hôm nay! Từ trước đến sau, từ trái sang phải, từ thấp đến cao, đầu lô nhô là thế nào? Vẽ sóng à!" Các học sinh cười vang, hóa ra xếp hàng là ý này. Vương Trí đỏ mặt, càng thêm oán hận Trần Tịch. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Nếu đứng cùng một đội thì là chiến hữu thân thiết nhất! Là người một nhà! Trong đội ngũ của chúng ta không có nam nữ, chỉ có học sinh lớp A10! Đừng có mà chia bè kết phái, nếu ai làm thế tôi sẽ cho các cô cậu đi ra chỗ riêng hưởng thụ!" Huấn luyện viên hung hăng răn dạy, "Nghe rõ chưa!"
Các học sinh thưa thớt trả lời, huấn luyện viên rống giận: "Tôi hỏi lần nữa, nghe rõ chưa! Ai chưa nghe rõ thì đứng ra, tôi nói lại lần nữa!" Các học sinh không dám đùn đẩy nữa, cùng cao giọng: "Nghe rõ rồi!" Lúc này huấn luyện viên mới vừa lòng, tiến hành huấn luyện chính thức.