“Trác Trác, ý con là …” Henry chớp mắt, hối hận đã nói giúp tên tiểu tử thối kia quá sớm.
“Vâng cậu ạ. Mưu hại con hồng hạnh xuất tường* (chỉ vợ ngoại tình),người anh ta nạp thiếp chính là thư ký riêng của anh ta —— một cô gáichưa chồng xinh đẹp giỏi giang, đồng thời cũng là người tình thứ N củangười chồng yêu con sâu sắc trước mặt các vị.”
“Cậu quá đáng lắm rồi, Lãnh Vũ Hiên! Sao có thể bao người tình saukhi kết hôn, thậm chí còn bao tới mức để cô ta làm mưa làm gió!” Henryhết sức bất mãn trợn mắt nhìn Lãnh Vũ Hiên, thanh niên tuổi trẻ bồng bột ông có thể hiểu, nhưng sau khi kết hôn còn không an phận thì không thểtha thứ được.
“Đúng thế, cậu lại còn vì lời của loại phụ nữ đó mà mưu hại Trác Trác nhà chúng tôi.” Lý Lan khó chịu lắc đầu, bà không thể yên tâm giao công chúa cưng duy nhất của gia đình cho loại người này.
“Loại đàn ông không chung thủy lại không có chủ kiến, chúng ta sao có thể đem Trác Trác giao cho anh ta?” Khó khăn lắm mới tóm được cơ hộigiúp em gái, Mark lập tức dậu đổ bìm leo hạ thấp chỉ số nhân cách củaLãnh Vũ Hiên.
“Ừ, nói đúng lắm!” Henry và Lý Lan đều gật đầu bày tỏ ủng hộ.
“Không, không, mọi người đừng hiểu lầm! Những điều đó đã là quá khứrồi! Từ ngày có Tiểu Trác, con luôn là một người chồng chung thủy.” Lãnh Vũ Hiên vội vàng thành thật giải thích. Được lắm mèo hoang nhỏ, bị nhốt trong lồng vẫn không quên thừa cơ phản công!
“Vậy sự việc của thư ký cậu giải thích thế nào?” Henry nghiêm khắc chất vấn.
“Là ghen tị! Chính là bởi con nhất quyết chia tay cô ta vì Tiểu Trác, cô ta mới tìm cách ly gián con và Tiểu Trác.” Lãnh Vũ Hiên quân đến sẽchặn, nước lên đắp đất* (cho dù đối phương dùng thủ đoạn gì, đều sẽ cócách ứng phó), đối đáp như thường, “Anh thừa nhận anh không nên tinngười khác, nhưng cũng vì anh quá quan tâm tới em, quá yêu em! Đừng giận anh nữa, được không?”
“Oái, giang sơn khó đổi, bản tính khó dời! Anh có bao nhiêu ngườitình như vậy, mỗi người đều vì ghen tị mà hãm hại tôi một lần, vậy tôihá chẳng phải mỗi ngày đều giúp anh trả nợ phong lưu tới tận kiếp sauư?” Tiếu Trác tuyên bố muốn làm khó Lãnh Vũ Hiên.
“Trác Trác, qua chỗ ngoại.” John vẫn luôn ngồi trước bàn trầm mặc không nói, giơ tay già nua ra với Tiếu Trác.
“Ông ngoại,” Tiếu Trác theo lời bước tới bên cạnh John, nắm chặt bàn tay già nua của ông.
“Ngoại đã làm rất nhiều việc có lỗi với bà ngoại, mẹ con và con, conkhông hận ngoại chứ?” Ông cầm nhẹ tay Tiếu Trác, đôi mắt day dứt lộ chút hỗn độn nhìn Tiếu Trác.
“Ngoại, sao ngoại lại tự trách mình chứ? Con làm sao có thể hận ôngngoại duy nhất của con?” Tiếu Trác dùng hai tay cầm chặt bàn tay gầynhom của John, cô nhìn rõ nỗi bi ai và bất an trong mắt ngoại, ông ngoại đáng thương luôn sống trong đau khổ và tự trách vì mất đi những ngườithân yêu.
“Đứa trẻ ngoan, ngoại rất vui! Con là thiên sứ do Trinh Nhã và Hy Văn ban tặng ông.” John xúc động cầm tay của cháu ngoại, nghiêm túc nói:“Vậy con bằng lòng nghe lời ông ngoại chứ?”
“Đương nhiên, ngoại, con bằng lòng.” Tiếu Trác đồng ý, không thể chối từ.
“Vậy nếu ngoại bảo con quên chuyện trước kia, cho chồng con thêm một cơ hội nữa?”
“Vâng, con tha thứ cho anh ấy.” Tiếu Trác nói dứt khoát. Trên thựctế, cô đã đoán ra ông ngoại sẽ có yêu cầu gì, vì tên Lãnh Vũ Hiên đêtiện đã bị ra câu chuyện tương tự như hồi ông ngoại, bà ngoại còn trẻ.Đừng nói vừa nãy cô đã thỏa hiệp với Lãnh Vũ Hiên, cứ coi không có, côcũng sẽ không chút do dự đồng ý, vì cô thực sự không thể nhẫn tâm làmtrái với yêu cầu của người ông ngoại cả đời đã bị dày vò bởi sự day dứt.
“Ngoan, ngoan, cháu ngoan của ông.” John cảm động vuốt vuốt tay TiếuTrác, sau đó giơ tay kia ra cho Lãnh Vũ Hiên, “Vũ Hiên, con qua đây.”
“Vâng, ông ngoại.” Lãnh Vũ Hiên nén lại sự đắc ý bước tới bên cạnh John, đặt tay mình lên tay ông.
“Ta từng phạm qua sai lầm giống con, cuối cùng vì sai lầm mà mất đinhững người thân qua trọng nhất trong cuộc đời ta. Bây giờ, con may mắnhơn ta, vì con có cơ hội để sửa sai. Giờ đây, ta đem viên ngọc quý củata phó thác cho con!” John trịnh trọng đặt tay của Lãnh Vũ Hiên và TiếuTrác lên nhau, đôi mắt đục ngầu nghiêm túc nhìn Lãnh Vũ Hiên, “Có điều,nếu ta phát hiện vì sự sơ suất của con mà Trác Trác chịu bất cứ một chút tổn thương nào, ta sẽ không tiếc tất cả cướp đi cơ hội con sửa sai, con hiểu không?”
“Xin yên tâm, con sẽ không để ông có cơ hội đó đâu, ông ngoại!” LãnhVũ Hiên trịnh trọng nhận lời John. Anh nắm chặt tay Tiếu Trác, tình tứnói: “Tiểu Trác, về với anh.”
“Không được, em đã tha thứ cho anh rồi. Nhưng em không nỡ rời xa ôngngoại, cậu, mợ, và các anh.” Tiếu Trác lập tức từ chối, cô chả phải conngốc, sao phải rời ra địa bàn của mình tới “phạm vi thế lực” của anh tađể anh ta xâu xé.
“Vậy anh làm thế nào?” Anh ngứa ngáy kéo tay cô nũng nịu, “Anh rất nhớ em.”
“Hàng ngày anh có thể tới, hoặc trực tiếp dọn tới phòng khách.” Mark“tốt bụng” đề nghị, như thế cũng tiện cho anh ở gần bảo vệ Trác Trác.
“Tiểu Trác, đừng như thế, đừng chiến tranh lạnh với anh nữa, đượckhông?” Nam chính tiếp tục đóng vai “nhóm yếu thế”, “nếu em không thểrời xa ông ngoại, chúng ta có thể không về tổ trạch Lãnh gia, anh cóbiệt thự gần đây, cách nhà ông ngoại khoảng 20 phút đi xe, chúng ta cóthể ở đó, được không?”
“Không được, em không muốn rời xa nơi này.” Tiếu Trác kiên quyếtkhông thỏa hiệp. Kỳ lạ, sao trước kia cô không phát hiện ra Lãnh Vũ Hiên có thiên phú diễn kịch như thế nhỉ?
“Đừng như thế mà, Tiểu Trác.” Lãnh Vũ Hiên tiếp tục phát huy đặc tính kẹo cao su, “Chúng ta kết hôn đã gần 1 năm, cũng nên có con rồi. Anhnghĩ ông ngoại, cậu, mợ nhất định muốn lên chức cụ, ông trẻ, bà trẻđấy!”
Lời nói này quả nhiên có sức mạnh, vừa nói ra, ông ngoại, cậu, mợTiếu Trác vội vàng đem Tiếu Trác lẫn hành lý nhét vào trong xe Lãnh VũHiên.
Như thế Tiếu Trác bị người nhà “ném” ra khỏi cửa nhà Blank.