“Phu nhân, cô về rồi!” bà Lưu đã đứng ở cửa nhà đợi rất lâu rồi, vừanhìn thấy Tiếu Trác từ xa tới liền vội vàng ra đón, quan tâm hỏi han:
“Ra ngoài sao không gọi tài xế? Đi rất lâu rồi đấy! Mệt lắm chứ?”
“Không có, cháu ngồi taxi.” Tiêu Trác từ công ty trở về cười, ôm lấycánh tay bà Lưu vào nhà, “Bình rượu thuốc này tặng bác. Tay bác hôm quakhông phải bị trẹo ư, nghe người ta nói loại rựơu này rất có công hiệu!” Tiếu Trác lấy rượu thuốc từ trong túi xách ra đặt vào tay bà Lưu.
“Phu nhân, cô đặc biệt đi Cửu Long để mua giúp tôi bình rượu thuốcnày ư!” Bà Lưu cảm động nhận bình rượu thuốc của cửa hiệu lâu đời, vẻmặt vô cùng phức tạp.
“Chỉ là ngang qua thôi ạ!” Tiếu Trác xua xua tay, lập tức nhìn thấyvẻ ngập ngừng định nói lại thôi của bà Lưu, “Sao vậy, bác Lưu? Xảy rachuyện gì rồi?”
“Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là tiểu thiếu gia mấy ngày ở studiokhông về … ngoài ra…. Đại thiếu gia gọi điện về nói cậu ấy còn phải ởnước ngoài thêm 1 tuần nữa. Phu nhân, cô đừng để ý, đại thiếu gia cũngvì bận việc mới. ….” Bà Lưu thấy sắc mặt Tiếu Trác u ám, vội vàng khuyên nhủ.
“Vâng ạ, Vũ Hiên rất bận rộn công việc…” Cô dường như đang tự an ủibản thân, nhắc lại lời bà Lưu, ngữ khí tràn ngập thê lương không giấunổi, “bác Lưu, cháu mệt rồi, cháu về phòng trước. Bữa tối không cần gọicháu.” Cụp mi mắt xuống, cô lặng lẽ bước lên cầu thang.
“Ôi, thiếu gia, cậu đúng là tạo nghiệp chướng!” Nhìn bóng dáng hiuquạnh của Tiếu Trác, bà Lưu tức tới nỗi dậm chân. Một cô gái tốt nhưthế, lại bị thiếu gia dày vò thành ra vậy, ôi!
“Lại thêm một tuần nữa!” Tiếu Trác đóng cửa phòng lập tức bỏ bộ mặt“thiếu phụ bị chồng bỏ rơi” xuống, đến cậu em chồng đáng ghét kia cũngđi rồi, “tốt quá!” Như vậy cô sẽ có đủ thời gian hướng dẫn người chưatừng bước vào ngành thời trang – Mark quen thuộc với nghiệp vụ công ty!Có cô bạn thân Tần Như ở bên Đài Loan, anh họ Mark bên Hồng Kông, cô sẽkhông cần lo lắng Tần Như bị đè tới nỗi sụp đổ vì lượng công việc khổnglồ trong thời gian cô phải sắm vai Lãnh phu nhân. Anh họ từ Anh bay quavà 7 ngày quý báu thực sự giúp cô rất nhiều!
“Mời vào!” Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiếu Trác vội vàng để máy tính đổi sang trang web giải trí.
“Tôi làm một ít điểm tâm cô thích ăn, ít nhiều cũng ăn một chút, nếukhông bác Lưu này sẽ lo lắng!” Bà Lưu dùng khay bưng lên vài đĩa điểmtâm và một cốc trà hoa, bà thực sự không yên tâm về đứa trẻ này.
“Vâng, bác Lưu.” Cô có chút miễn cưỡng nhưng ngoan ngoãn cầm miếng bánh nhân hạt dẻ đưa vào miệng, “Bác đi nghỉ trước đi!”
“Được, cô cũng nghỉ sớm nhé!” Thấy vẻ mặt bà Lưu tràn ngập sự vuimừng cầm khay ra ngoài, Tiếu Trác bỏ thật nhiều hạt dẻ vào miệng.
Từ khi vào Lãnh gia tới nay, mỗi lần cô dám không ăn cơm để thể hiệnsự hờn tủi của mình, bởi sự kiên cường của cô là động lực cho bà Lưu lập tức làm các loại ăn vặt, điểm tâm còn ngon gấp vạn lần bữa cơm. Bê cốctrà hoa thơm nồng lên uống một ngụm, Tiếu Trác tiếp tục thảo luận côngviệc với Mark và Tần Như ở Đài Loan trên mạng.