'"Tần Hạo Thiên ác ma. Đây rõ ràng là đi lưu đày, chứ nói gì là khen thưởng. Lời của anh ta không thể tin được mà...huhu.. đúng là không nên chọc vào chủ tịch ác ma." Hàn Lâm cứ vừa đi vừa than vãn.
....
Sau khi tan làm, Tần Hạo Thiên về biệt thự Tần Gia.
Hôm nay anh đặc biệt về sớm, vào trong liền hỏi dì Lan. " Tống Như Ngọc đâu?"
" Cô ấy đã về từ sớm rồi cậu."
Về rồi???
Anh lấy điện thoại gọi cho Như Ngọc, nhưng không thấy cô bắt máy.
Anh quay ra ngoài, lái xe đến nhà tìm Như Ngọc.
Vừa xuống xe, đã thấy cảnh một chàng trai đang tỏ tình với cô.
Anh ta, tay cầm bó hoa, khẩn trương trước mặt Như Ngọc.
" Như Ngọc! Anh đã thích em từ khi gặp em lần đầu tiên, khi em vừa đến đây thuê nhà, nhìn thấy em, thì từ đó không đêm nào mà anh không mơ thấy em. Em làm bạn gái anh được không?"
Anh ta là con trai của chủ khu trọ, trông cũng sáng láng, thật thà, từ khi Như Ngọc đến đây thuê nhà. Anh ta thường xuyên lén lút nhìn cô, đây đã là lần thứ n anh ta tỏ tình với Như Ngọc rồi.
Lần nào cũng bị Như Ngọc từ chối, vậy mà đến nay vẫn chưa bỏ cuộc.
" Em đã nói rất nhiều lần rồi, em chỉ xem anh là bạn thôi. Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương. Vì vậy, sau này anh đừng như vậy nữa."
" Không. Chỉ cần khi nào em chưa có người yêu, thì anh vẫn còn cơ hội.Tuyệt đối không thể để mấy tên mặt trắng khu kế bên, giành mất em."
Tống Như Ngọc "..."
Sự thật thì không chỉ anh ta, mà mấy anh chàng đẹp trai khu kế bên cũng tranh nhau theo đuổi Như Ngọc.
Những lời này đều lọt vào tai Tần Hạo Thiên.
Mấy tên khu kế bên????
'Ngoài tên này, còn có mấy tên khu kế bên?'
" Em nói rồi, em vẫn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương. Em không thích anh, cũng sẽ không thích bọn họ. Anh yên tâm."
Lời này của Tống Như Ngọc vừa hay làm ai đó vừa lòng.
Anh thanh niên kia đành thất vọng đi về.
Lúc này Tần Hạo Thiên bước đến gần.
Tống Như Ngọc nhìn thấy anh thì giật mình.
" Chủ tịch! Sao anh lại đến đây?"
" Tôi không thể đến đây?"
" Không phải.., chỉ là.. anh đến tìm tôi sao?"
" Đúng vậy! Cô mau vào nhà, thu dọn đồ đạc."
" Thu dọn đồ đạc?"
Như Ngọc nghĩ mình đang nghe nhầm, nên hỏi lại.
" Tôi không thích lập lại lần hai."
" Nhưng..., thu dọn đồ đạc để làm gì?"
" Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ chuyển đến Biệt thự Tần Gia." Thấy Như Ngọc dáng vẻ ngây ngốc, anh lại nói tiếp. " Do tính chất công việc, nên phải như vậy."
Tính chất công việc? Chủ tịch cũng thật biết diện lý do.
" Nhưng tôi ở đây vẫn làm tốt việc của mình mà, tại sao phải dọn đến Tần Gia?"
" Trong hợp đồng đã ghi rõ, chỉ cần là việc tôi yêu cầu, không phạm pháp, không vì phạm đạo đức con người. Thì cô đều phải làm đúng."
" Hợp đồng còn có điều khoản này?"
" Tất nhiên. Cô có thể xem lại."
" Nhưng.., nhưng...tự nhiên tôi lại chuyển đến nhà anh.., chuyện này.. chuyện này.."
" Cô suy nghĩ nhiều rồi, Tần Gia có rất nhiều người làm. Thêm cô đến cũng không có gì đặc biệt, chỉ là công việc của cô khác họ thôi."
" Là như vậy sao?"
Thấy Như Ngọc còn do dự, Tần Hạo Thiên trấn an cô. " Tất nhiên."
" Vậy..., tôi có phải trả tiền nhà cho anh không?"
" Không cần, nếu có, cô cũng không trả nổi."
" Vậy.., tôi phải ở đó đến bao giờ?"
" Khi nào trả hết nợ."
Tống Như Ngọc "...."
Cuối cùng, Tống Như Ngọc cũng đành phải vào nhà, thu dọn đồ đạc.
Tần Hạo Thiên đứng ở cửa chờ cô. " Xong chưa?"
" Sắp xong rồi, tôi còn phải qua nói với chủ nhà một tiếng."
Nói rồi Như Ngọc è ạch lôi vali ra, Tần Hạo Thiên thấy liền đến kéo giúp cô.
" Còn gì muốn đem không?"
" Hết rồi."
Tống Như Ngọc trước nay sống một mình, ngoài vật dụng cá nhân, sách vở hành lý thì chẳng có gì.
" Được, cô qua nói với chủ nhà, tôi mang đồ lên xe sẽ qua đón cô."
" Được."
Tống Như Ngọc đi qua chỗ chủ nhà, " Dì Trương! Bây giờ con có việc phải dọn đi, cháu sẽ gửi luôn phần tiền thuê tháng này ạ."
Dì Trương nghe Như Ngọc nói vậy thì cảm thấy mất mát, dì rất thích Như Ngọc còn ủng hộ con trai theo đuổi cô.
" Sao thế? Sao tự nhiên lại dọn đi? Ở đây có chỗ nào không tốt sao?"
" Dạ không phải, do yêu cầu công việc, nên con mới phải chuyển đi. Ở đây rất tốt ạ!"
" Vậy à? vậy thì buồn quá mọi người sẽ nhớ con, đặc biệt là thằng tài. Nó mà biết con chuyển đi sẽ buồn lắm."
Vừa hay,lúc này Tần Hạo Thiên đã xuống xe đi đến, nghe được câu. Như Ngọc đi con trai dì Trương sẽ buồn lắm.
Tần Hạo Thiên nét mặt tự nhiên lại trầm xuống, rất rõ là đang không được vui.
" Dạ! Con cũng buồn, nhưng dì yên tâm. Con sẽ thường đến thăm mọi người."
" Vậy được."
Như Ngọc gửi lại chìa khóa và tiền nhà cho dì Trương. Rồi cùng Tần Hạo Thiên ra xe.
Thấy cô lên xe sang trọng, cùng một người đàn ông lạ. Nhiều người lại đoán già đoán non.
Có người còn nói cô cặp được đại gia. "..."
Lên xe, Như Ngọc ngồi ghế phụ lái, Tần Hạo Thiên nãy giờ chỉ chăm chú lái xe, không nói câu nào, cũng không nhìn sang Như Ngọc.
Vẻ mặt anh không vui, Như Ngọc cũng cảm nhận được. Chỉ là cô không hiểu, vì sao anh ta lại tự nhiên không vui?