Tống Như Ngọc giọng run rẩy, " chủ tịch! Chủ tịch..., anh đang muốn làm gì? Anh.., Anh...đừng có làm bậy."
Mặc sự sợ hãi của cô, anh vòng hai tay qua eo cô.
"Ắ...!" Tống Như Ngọc nhắm mắt hét lên một tiếng, rồi cô cảm thấy có gì đó là lạ. Giường như là có một sợi dây buộc ngan eo cô.
Cô mở mắt ra nhìn, Tần Hạo Thiên giờ đã đứng thẳng người, còn đứng cách cô 2 bước. Vẻ mặt đầy ý cười đang nhìn cô.
Tống Như Ngọc nhìn xuống eo mình, thì thấy chiếc cavat được quấn ngang eo, phần còn dư được cột thành chiếc nơ, phía trước, bên phải.
Tần Hạo Thiên đang ngắm nhìn cô, như ngắm tác phẩm nghệ thuật vừa hoàn thành của anh ta.
Giờ đây thứ cô đang mặc, không phải là chiếc áo sơ mi rộng thùng thình nữa. Mà là chiếc váy cổ sơ mi, eo thắt nơ xinh xắn.
Rõ ràng lúc nãy anh chỉ muốn lấy cavat, quấn ngang eo cho cô. Nhưng nhìn thái độ lúng túng của cô, anh lại được dịp trêu cô một chút.
" Anh cố ý đúng không?"
" Chuyện gì?"
"Vừa nãy anh...!"
Giờ cô đã biết anh là đang cố ý trêu cô. Lời muốn nói ra lại không thốt lên được, cô đành ngậm cục tức trong lòng.
" Tôi làm sao? hửng?" Thái độ đắc ý của anh, càng làm cho cô thêm phần tức giận.
Không nói được gì, cô liền xoay người định đi ra ngoài. Đi được 3 bước lại nghe thấy giọng nói trêu ngươi của Tần Hạo Thiên vang lên.
" Eo cô cũng rất nhỏ!"
Tống Như Ngọc xấu hổ, chộp lấy túi xách,chạy nhanh ra khỏi phòng. Tần Hạo Thiên đứng đó, nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô, đôi môi chợt nở một nụ cười.
Tống Như Ngọc đi nhanh xuống bàn làm việc của mình. Quăng túi xách lên bàn, cô kéo ghế ngồi xuống. Hai bàn tay đặt lên trước ngực, cô hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Lần đầu tiên cô tiếp xúc với người khác giới, ở khoản cách gần như vậy. Cô không hiểu sao trong lòng,lại có cảm giác bồi hồi rất lạ....
Sau khi định thần lại, cô bắt đầu tập trung, gấp rút chuẩn bị tài liệu cho cuộc hợp.
Tại phòng hợp.
Tất cả các lãnh đạo cấp cao, và giám đốc các bộ phận của công ty,đều đã có mặt, Tần Hạo Thiên cũng đã ngồi vào vị trí.
Tống Như Ngọc đem tài liệu phát cho từng người.
Trong số các lãnh đạo cấp cao trong phòng hợp, có một số người lúc sáng dưới sảnh, đã nhìn thấy cảnh tượng Tống Như Ngọc cả người bị ướt.
Giờ đây, cô lại xuất hiện với trang phục lạ thường như này, khiến họ không khỏi chú ý cô.
Cuộc hợp diễn ra suông sẻ, mà cả quá trình Tống Như Ngọc phát tài liệu, rồi nước uống cho mọi người, vẫn không nhìn Tần Hạo Thiên lấy một cái.
Cô luôn cuối đầu, né tránh anh, đều này lại làm cho Tần Hạo Thiên, cảm thấy không được vui.
Tan hợp mọi người đều ra ngoài, có ba bốn người trẻ tuổi đứng lại gần nhau, xì xào.
" Các anh có thấy trang phục hôm nay của trợ lý Tống, rất quen mắt không?"
Một người ngờ vực nói," Tôi thấy đó không phải là váy, mà giống áo sơ mi của chủ tịch."
Người nọ lại tiếp," Tôi nhìn ra được, chiếc nơ thắt ngang eo cô ấy, chính là cavat chủ tịch đã mang sáng nay."
" Ấy..., thế mọi người nghĩ..., quan hệ giữa họ..?" một người trong đám bọn họ, nói với giọng ngập ngừng, trong ngữ khí, đầy sự nghi hoặc.
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Mà từ nãy giờ, Hàn Lâm đứng phía sau bọn họ, cũng đều nghe thấy hết. Anh ta hừ một tiếng, làm bọn họ thoát tim.
Tất cả đồng thanh, " Trợ lý Hàn! " Ai nấy nét mặt xanh mét.
Cứ ngỡ phen này mà trợ lý Hàn nói lại với chủ tịch bọn họ, thì họ coi như xong.
Ai ngờ. Hàn Lâm lại bày ra bộ mặt bà tám, sụm vào bọn họ hỏi. " Các người nói, là thật sao?"
Tất cả đều ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp," Đúng vậy". " Đúng vậy."
Nghe xong, Hàn Lâm phất tay kêu bọn họ giải tán, nhanh chóng bọn họ liền biến khỏi đó thật nhanh.
...
Trong phòng hợp, khi mọi người đều đã ra ngoài, Tống Như Ngọc cũng tranh thủ, ôm lấy xấp tài liệu định đi ra.
" Đứng lại!"
Lại là giọng nói trầm thấp, với ngữ khí dọa người của Tần Hạo Thiên.
Tống Như Ngọc chân đang định bước, lại phải dừng lại, cô đứng im phăng phắc, nhưng không quay đầu lại nhìn Tần Hạo Thiên.
Tần Hạo Thiên đứng dậy khỏi ghế, chân dài bước vài bước đã đến sau lưng Như Ngọc." Quay đầu lại!"
Tống Như Ngọc nghe anh ta nói như vậy, không hiểu chuyện gì bèn quay đầu lại. Ngay tức khắc, eo cô bị bàn tay rắn chắc ôm lấy. Tần Hạo Thiên ghì cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Tống Như Ngọc không kịp phản ứng, cô đứng hình mấy giây, sau đó mới ý thức được là mình bị Tần Hạo Thiên hôn.
Hai tay đang ôm xấp tài liệu của cô liền buông thõng ra, những xấp giấy rơi xuống sàn nhà, cô hai tay đặt lên ngực Tần Hạo Thiên, dùng sức, muốn đẩy anh ta ra.
Nhưng cô càng dùng sức đẩy, Tần Hạo Thiên càng siết chặt, tay còn lại của anh ta giữ lấy sau gáy cô. với sức lực của cô, hoàn toàn không chống cự nổi anh ta.
Tần Hạo Thiên mút nhẹ đôi môi nhỏ mềm mại của cô, mặc cho cô đang cố sức vùng vẫy. Ngay lúc này, Hàn Lâm đẩy cánh cửa bước vào.