Tiếng nưa tí tách bên ngoài cửa sổ cứ vang lên đều đều, cơn mưa lớn ấy dường như chưa có dấu hiệu dừng lại.
Lục Y Y tựa đầu lên gối, ánh mắt thẫn thờ nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ.
Cạch một tiếng, Sở Tử Phong bước vào, trên tay là một cốc sữa ấm.
Nghe thấy tiếng bước chân của hắn cô quay đầu lại, nhìn Sở Tử Phong đang vô cùng an tĩnh.
Nước mắt Lục Y Y lăn dài trên má.
“Thực sự là mẹ em sao?”
Sở Tử Phong thở dài đặt ly sữa lên chiếc bàn nhỏ ở cạnh, hắn cúi xuống ôm Lục Y Y vào lòng, hôn nhẹ vào đầu cô.
“Có một vài sự thật con người ta buộc phải đối mặt!”
Hắn đã đưa tập tài liệu này cho Lục Hạo, phòng trường hợp con người nhã nhặn ấy nổi điên Sở Tử Phong đã đưa Y Y sang dinh thự của hắn.
Nếu ở lại Lục gia, Y Y sẽ phải chứng kiến sự điên cuồng trước đây chưa từng thấy của Lục Hạo, lo sợ cô đã suy sụp rồi lại phải đối mặt với diễn biến ấy, hắn chỉ đành bế cô sang đây.
Sở Tử Phong hiểu rõ trong lòng Lục Y Y, mẹ cô quan trọng như thế nào, suốt bao nhiêu năm qua hình ảnh mẹ rời đi vẫn luôn là nỗi đau đáu ẩn sâu trong tâm khảm của cô, vì vậy hắn đã giúp cô tìm kiếm khắp nơi, ngày gia đình Lục Kiên chuyển đến hắn rốt cuộc tìm ra được manh mối.
Hắn đã điều tra được Liêu Mạn có mối quan hệ thân thiết với mẹ của Y Y, từng có lần ở vườn hoa hắn đã thấy chiếc vòng cổ của Lục Doãn Tinh, là mẫu mã từ một nhà thiết kế khá nổi tiếng.
Sở dĩ hắn ấn tượng là vì năm đó Lục Y Y bị bắt cóc, trên tay cô cầm chặt một mặt dây chuyền, thiết kế giống hệt với cái Lục Doãn Tinh đeo.
Sau này hắn mặc cho Lục Doãn Tinh tiếp cận, lần đó gặp ở vườn hoa Sở Tử Phong đã hỏi cô ta về mặt dây chuyền.
Lục Doãn Tinh đã thành thật trả lời, đó là mặt dây chuyền mà mẹ cô ta trân quý, là cùng một bộ với người bạn thân nhất của bà ta.
Từ đó hắn từng bước từng bước tìm ra manh mối, ngày có buổi thực hành của Y Y hắn cố ý cho phép Lục Doãn Tinh đến đó quan sát, mục đích là vì khi chỉ còn Liêu Mạn ở nhà hắn sẽ dễ dàng tra hỏi bà ta.
Sở Tử Phong biết Lục Doãn Tinh tuy hành xử ngu ngốc nhưng khả năng cao cô ta có giữ liên hệ với Trương Di Di, nếu cô ta cầu cứu Trương Di Di vậy chẳng phải hắn đã đánh rắn động cỏ rồi sao?
Nhìn Lục Y Y vẫn đang chưa khỏi suy sụp, hắn khó chịu nhấc cô lên.
“Ngoan, em vẫn còn một người mẹ thương em hết mực không phải sao?”
Dì Hạ Nghinh không thể có con cho nên suốt bao nhiêu năm qua dì ấy luôn xem Lục Y Y như con ruột, là một tiểu công chúa mà dì hết lòng chăm sóc.
“Nếu Trương Di Di làm vậy với em, vậy bà ta không xứng làm mẹ em!”
Cô mệt mỏi gục mặt vào ngực hắn, trời đất như quay cuồng.
“Em buồn ngủ”
Bàn tay Sở Tử Phong đặt lên tóc cô khẽ vuốt ve, hắn khẽ ừm rồi ôm cô nằm xuống giường.
Ly sữa ấm còn chưa có người uống, tiếng mưa vẫn tí tách rơi ngoài cửa sổ.
Giấc ngủ đó Lục Y Y có những cơn ác mộng triền miên, hình ảnh mẹ đẩy cô xuống vực sâu cứ lặp đi lặp lại.
Mãi đến sáng hôm sau cô mới tỉnh lại.
Người làm nói cô đã sốt đến hôn mê hơn một ngày, Sở Tử Phong lo lắng đến mức cả đêm không chợp mắt, mới sáng sớm thấy cô đã ổn hơn thì bận rộn đành rời đi.
Đến lúc này Lục Y Y vẫn thấy trong người hơi mệt, nhưng nỗi bức bối khi phải nằm yên trong nhà khiến cô bật dậy.
Sau khi thay quần áo cô đi thẳng đến trụ sở, ngay từ bức tường được lấp kín bởi vô vàn loại dây leo đã có một ám vệ nhìn cô đầy cung kính.
“Phu nhân!”
Lục Y Y gật đầu.
Khi những dây leo xanh ngát phủ sắc hoa tươi dần rút lại, cánh cửa đen tuyền hiện ra đầy uy nghiêm, đây không phải lần đầu tiên cô ngắm nhìn cánh cửa này đến thất thần, không hiểu tại sao cánh cửa ấy mang đến những rối loạn khó diễn tả thành lời.
Cho đến khi cơn sốt triền miên qua đi lồng ngực Lục Y Y vẫn còn nhức nhối, cô thở ra một hơi dài.
Ám vệ thấy khoé mắt cô đỏ hoe thì kinh nhạc gập người.
Y Y bật cười.
“Tôi không sao!”
Ám vệ của Sở Tử Phong thường không phải những người hay biểu đạt cảm xúc, nhưng họ cô cùng tôn trọng và tin tưởng cô, thái độ ấy dường như đã có từ khi cô còn rất nhỏ.
Bước vào trong hai hàng hoa đã hiện lên trước mắt, Lục Y Y bước đi chậm rãi, bình tĩnh ngắm nhìn những loại hoa màu sắc khác nhau, trong lòng như được giải tỏa.
Từ xa xa cô thấy Trì Húc đang đứng đó.
“Chú từ Mỹ về rồi à?”
Trì Húc là người thường xuyên di chuyển giữa hai trụ sở, là nguồn thông tin trực tiếp cho Sở Tử Phong.
“Lão đại ra lệnh trở về từ hôm qua, nói là cần tìm người”
Cô gật gù, thoáng nhìn thấy vẻ thương xót trong ánh mắt anh, liền phì cười.
“Này nhé cháu không thảm hại đến vậy đâu!”
Trì Húc không nói gì liền vỗ đều vài cái vào vai cô.
Sau đó anh liền quay người rời đi.
Lục Y Y nhìn một vòng khung cảnh bày trí tại trụ sở, không biết từ bao giờ những loài hoa cô thích đã lần lượt chiếm diện tích ở đây rồi.
Được cái này thì mất cái khác, cô bị mẹ ghét bỏ nhưng lại được rất nhiều người yêu quý, đáng lẽ cô phải hài lòng với điều ấy.
Nhưng nỗi đau này Lục Y Y tạm thời chưa tài nào vượt qua nổi.
Đi sâu vào khu vực hạn chế của trụ sở cô lại thấy Phi Trì chạy lại, anh thở rất mệt mỏi, ngăn không cho cô vào trong.
“Cháu sẽ giận đấy!”
Phi Trì cương quyết!
“Lệnh của lão đại, không thể không nghe!”
Lục Y Y lựa chọn thời cơ, trực tiếp lao tay vào cổ Phi Trì, thân thủ anh nhanh nhẹn liền túm tay cô lại.
Trong phút chốc Lục Y Y dùng tay còn lại túm chặt vào vai anh, đẩy người anh ra rồi bật chân đá vào ngực Phi Trì.
Bọn họ giống như hai quả bóng va vào nhau, lập tức nảy ra.
Phi Trì ôm ngực đau đớn, cau mày nhìn cô.
“Để cháu vào!!”
Anh bất đắc dĩ tránh đường, với kiểu người như Lục Y Y, nếu đã muốn vào thì mười người như anh cũng không ngăn được cô.
Lục Y Y đi sâu vào trong, tiếng la hét thảm thiết ngày càng rõ rệt đến mức chói tai.
Cô có thể thấy được bóng lưng cao lơn quen thuộc và giọng nói đầy uy quyền.
“Tâm trạng tôi vô cùng tệ đấy, bà tốt nhất nên mở mồm ra đi!”
Liêu Mạn nằm sõng soài ra đất, hai bàn tay bị khoá chặt bởi hai còng xích khổng lồ, Lục Y Y chắc chắn đã nghe được bà ta gào lên.
“Cậu muốn giết tôi à? Tôi sẽ kiện cậu!!”
Sở Tử Phong vẫn điềm tĩnh hút một hơi thuốc, hắn vốn muốn bỏ thuốc nhưng hôm nay tâm trạng của hắn vô cùng khó chịu.
Cô lại nghe thấy giọng nói đầy cợt nhả của Sở Tử Phong.
“Chỉ với tội danh bắt cóc không dưới mười người của bà, đủ để tôi khiến bà chết không toàn thây!”