Đêm dài, quan ải rốt cục an tĩnh lại, lối vào quan ải chỉ để lại vài tên thủ vệ ngủ gà ngủ gật, những người khác rút lui đến bên cạnh một gian nhà gỗ tạm thời dựng lên. Mà trước quan ải có các cường giả, thì trốn ở trong trướng bồng của mình, trong đó tiếng ngáy liên tiếp, cùng tiếng trùng đêm đua tiếng, tạo ra thanh âm lạ tai.
Bên trong không gian yên tĩnh, có hai cái thân ảnh vô hình lặng không một tiếng động xuyên qua trướng bồng, hướng cửa quan ải bước đi. Lục chỉ đảo tiên cũng không tình nguyện dùng ẩn thân đấu kỹ, hắn nói:
- Bổn tiên đã vài thập niên không có sử dụng qua loại tiểu đấu kỹ này rồi, làm tặc cũng cần quang minh.
Nhưng Lý Dật kiên trì, Đảo tiên đành phải thỏa hiệp.
Cửa quan ải đám thủ vệ ngủ gà ngủ gật, chỉ cảm thấy một hồi gió thổi qua, ngẩng đầu lên nhìn một chút, cũng không thấy bất cứ dị thường nào, đành ngáp một cái, sau đó lần nữa ôm cái đầu ngủ.
Trên đường đi không thiếu trạm gác ngầm, với chức nghiệp Lý Dật rèn luyện hàng ngày, cũng không có vẫn đề gì, mà mỗi lần đến trạm gác ngầm chậm dần cước bộ thu liễm khí tức, sau đó rất nhanh bay qua quan ải.
Từ trên cao nhìn xuống dưới, Lý Dật không khỏi cảm thấy kinh hãi. Quan ải cường giả mặc dù có chút khoa trương, nhưng Đấu Thần điện hành động cũng quá khoa trương, chỉ thấy khe núi phía dưới, cách Khuê Khắc hạp vài dặm, gần mười ngày thời gian, chỗ đó đã đứng sừng sững xây dựng nhiều căn phòng xá. Phòng xá lúc này đèn đuốc sáng trưng, đúng là tạo thành một cái thị trấn nho nhỏ rồi.
Nhìn qua kiến trúc, Lý Dật nhất thời có chút sững sờ, không biết Cung bản cùng thiên ma Thánh nữ được an bài ở đâu.
Thiên phong hoàng đế xuất hành, đội ngũ thiên phong đế quốc cũng không nhỏ, ít nhất sẽ chiếm một số căn phòng ở. Lý Dật âm thầm thở dài, ngoại trừ dùng biện pháp dò tìm, tựa hồ cũng không có biện pháp gì tốt.
Đến khe núi, Lý Dật nhìn lục chỉ đảo tiên nói:
- Chúng ta chia nhau đi tìm, nói cách khác, chỉ sợ đến hừng đông cũng không tìm dược.
- Chia nhau tìm? Tiểu tử hồ đồ, ta không biết cái gì mẫu thân ngươi đâu, cũng không biết thiên phong hoàng đế, chính là đứng ở trước mặt ta ta chỉ sợ cũng không nhận biết bọn họ.
Lý Dật thật đúng là quên đi, nghĩ nghĩ vỗ đầu một cái, lúng túng nói:
- Vậy đành thử thời vận thôi.
- Tiểu tử rất thông minh, hay là giả ngu, chẳng lẽ không suy nghĩ chút biện pháp sao?
- Có biện pháp ta đã sớm nghĩ ra rồi, cái này cũng không có biện pháp.
Hai người một bên nói thầm, sau đó tiến vào trấn nhỏ, ở Trấn nhỏ có trọng binh trông coi, hoặc là Đấu Thần đại lục cường giả danh chấn.
Đến nơi này, chẳng những Lý Dật, ngay cả luc chỉ đảo tiên cũng phải cẩn thận.
Đấu Thần điện sáng tạo, nguyên lai kiến tạo nhà gỗ, nhìn kỹ lại rất có quy luật. Mỗi bộ nhà gỗ đều rất tiêu chuẩn xây hai tầng, chỉ là lớn nhỏ khác nhau, chung quanh nhà gỗ là sân nhỏ. Mỗi bộ nhà gỗ đều an bài một phương thế lực, về phần thế lực ở đâu, theo nhà gỗ ngoại có giắt cờ xí là có thể nhìn ra được. Bởi như vậy, ngược lại Lý Dật cùng lục chỉ đảo tiên tránh phiền toái, hiệu suất tìm tòi cũng tăng lên nhiều.
- Di, đảo tiên, đó là cờ xí phương thế lực nào.
Tại Đấu Thần đại lục lăn lộn nhiều năm như vậy, Lý Dật kiến thức cũng rất uyên bác, huy chương cờ xí tất cả thế lực lớn thấy nhiều hơn, tự nhiên cũng nhận ra không ít. Nhưng hiện tại, trước mặt bọn họ binh kỳ có chút giống liêm đao, lại làm cho Lý Dật chú ý. Từ nơi sân rộng này, thế lực nhà này hẳn là không nhỏ, nhưng dấu hiệu này Lý Dật cũng không có ấn tượng.
- Bổn tiên tại tiên đảo sống một mình mấy chục năm, ngươi không biết bổn tiên lại làm sao biết... Đi vào nhìn một cái chẳng phải sẽ biết sao?
Ỷ vào thực lực kinh người, thân hình lục chỉ đảo tiên vừa động, đã lách mình vào trong sân.
Trong sân một mảnh yên tĩnh, chủ nhà tựa hồ hoàn toàn không có cảnh giới. Hai người cùng đi vào, hướng một cái cửa sổ ánh đèn lóe lên nhìn vào.
Trong cửa sổ, dưới ánh đèn, lại có một thiếu phụ xinh đẹp, nâng quai hàm, nhìn một kiện bảo vật trên bàn ngẩn người. Theo như góc độ nhìn lại, nhìn không rõ nàng đang xem là vật gì.
Lý Dật cùng lục chỉ đảo tiên liếc nhau, đều có chút kinh ngạc, không ngờ ở phòng này có một thiếu phụ xinh đẹp như vậy. Nàng thoạt nhìn mảnh mai lãnh diễm và lạnh lẽo.
- Người ở đây chắc là quyền quý, xuất hành vẫn không quên mang theo gia quyến... Ách, có lẽ là lo lắng thê tử mỹ mạo như thế một mình trông phòng.
Lý Dật nghĩ ngợi, thật cũng không có chú ý, hướng lục chỉ đảo tiên nháy mắt, mới tính toán rời đi.
Bỗng nhiên, chỉ thấy có một tiếng vang nhỏ, trong phòng cửa bị đẩy ra, có cung trang thiếu nữ thấp giọng kêu:
- Môn chủ, chén thuốc sắc xong rồi, mời người dùng.
Môn chủ? Thiếu phụ thoạt nhìn giống như khuê phòng oán, không ngời là phòng của môn chủ gì đó? Lý Dật không khỏi cảm thấy hứng thú.
Cung trang thiếu nữ đem chén thuốc đặt tại trước mặt thiếu phụ, sau đó liền lui xuống, thiếu phụ kia lúc này mới đưa ánh mắt nhìn vào chén thuốc.
- Ngoài cửa sổ có hai vị các hạ, nửa đêm canh ba rình coi phụ nhân không phải đạo.
Bỗng nhiên, thiếu phụ kia buồn bả nói.
Lý Dật cả kinh, với thực lực của hắn, lại toàn lực thu liễm, có thể xuyên qua các tình huống, trừ phi... Trừ phi thực lực đối phương so với hắn cao hơn vài tinh... chẳng lẽ thiếu phụ xinh đẹp là cao tinh Đấu Thánh. Được rồi, coi như nàng là cao tinh Đấu Thánh, có thể cảm ứng được sự hiện hữu của mình, nhưng nàng vừa rồi rõ ràng nói rất đúng "Hai vị các hạ", bao gồm cả lục chỉ đảo tiên cũng không có giấu diếm được nàng.
Quá quỷ dị, quá tà môn, liên tưởng đến thân phận thiếu phụ, Lý Dật mới ý thức tới bọn họ đã bị phát hiện.
Nếu như đã bị phát giác, lục chỉ đảo tiên cũng quang côn, giải trừ ẩn thân, lặng lẽ cười đẩy cửa sổ đi vào.
Đối với hai vị khách không mời mà đến, thiếu phụ bình tĩnh vô cùng, có chút nhìn lướt qua, bưng lên chén thuốc nhấp một miếng, thở dài:
- Thật khổ.
Lục chỉ đảo tiên giật giật, cười nói:
- Cái này chén thuốc tuy khó uống, nhưng đối với tu vi của ngươi lại rất có ích lợi, cái phương thuốc này, ngươi từ đâu có được?
- Các hạ cũng biết cái phương thuốc này?
Thiếu phụ sóng mắt lưu chuyển, càng thêm vũ mị.
- Nếu như bổn tiên đoán không sai, đây là Thiên Cực hộ khí canh.
- Không sai, lục chỉ đảo tiên các hạ đêm khuya đến thăm, chính là có ý chỉ giáo gì. Chẳng lẽ là đối với ta lão thái bà này có hứng thú sao?
Thiếu phụ đã biết rõ lai lịch đảo tiên, tự nhiên cũng không phải không biết lục chỉ hai chữ nghịch lân của đảo tiên, đã biết rõ còn dám nói ra, thiếu phụ này cũng là ẩn thế cao nhân.
Lục chỉ đảo tiên ý tứ không trách cứ, ha ha cười:
- Tuyệt sát môn môn chủ Ân mười nương thật là có hứng thú, nếu bổn tiên không có nhớ lầm, ngài tuổi so với bổn tiên nhỏ hơn vài tuổi.
- Tuyệt sát môn.
Ba chữ này làm Lý Dật co lại, môn phái này có đại thù sâu như biển, nếu bị thiếu phụ này biết rõ thân phận của mình, đêm nay chính mình muốn thoát cũng là vấn đề. Ân mười nương xuất hiện ở Khuê Khắc hạp cốc, có lẽ là tìm chính mình báo thù.
Tưởng tượng như vậy, trong nội tâm Lý Dật liền khẩn trương lên.
- Vị này tuổi trẻ, thoạt nhìn rất khẩn trương, ha ha, không cần sợ, bổn môn chủ đối ngươi tiểu hài tử không có hứng thú. Lục chỉ đảo tiên, ít nhất ngươi giải thích, tại sao xuất hiện ở trong phòng của ta.
Ngữ khí biến đổi, trong phòng không khí bỗng nhiên băng lạnh lên.
- Trùng hợp mà thôi, bổn tiên cùng tiểu tử này đi tìm mẫu thân.
- Tìm mẫu thân?
Ân mười nương ngẩn người, nguyên lai tưởng rằng có dự mưu gì đó, thì ra hắn đi tìm mẫu thân ở Khuê Khắc hạp cốc, đứa nhỏ này là ai? Tìm người là ai?
- Hắn chính là…
Lục chỉ đảo tiên cũng không biết Lý Dật cùng tuyệt sát môn có kết cục không chết không ngớt, há miệng muốn nói thật. Lý Dật sợ Đảo tiên gây tai hoạ, vội cướp lời nói:
- Ân môn chủ đừng nghe Đảo tiên nói bậy, cái gì tìm mẫu thân, rõ ràng là đảo tiên muốn tại hạ đến tìm thân mật.
…
Ân mười nương hồ nghi nhìn hai người, Lục chỉ đảo tiên bị Lý Dật bịa chuyện một phen, cũng tức giận nói:
- Bổn tiên khi nào nói đến tìm thân mật.
- Ngươi không phải nói ngươi muốn thân mật sao? Ta còn không tin, ai ngờ ngươi vừa đi đến nơi này... Ách, ta còn tưởng rằng Ân mười nương là người thân mật. Tính ta chưa nói. Đảo tiên, nếu Ân mười nương không là thân mật của ngươi, chúng ta đi, tiếp tục tìm ngươi thân mật đi.
Lục chỉ đảo tiên cũng không phải bổn nhân, bị Lý Dật càn quấy một trận như vậy, lập tức minh bạch là lý Dật không muốn bạo lộ thân phận trước mặt Ân mười nương, về phần nguyên nhân, hắn cũng không cần biết.
Nhưng vấn đề là Ân mười nương cũng không phải bổn nhân, Lý Dật đánh ra chút tài mọn nếu không dấu diếm được nàng, Ân mười nương nếu bị lừa thì trăm năm coi như sống vô dụng rồi.
- Tiểu tử, muốn đi, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy.
- Ân môn chủ không phải mới vừa nói sao, ta đối với tiểu hài tử không có hứng thú.
Lý Dật thật sự không nghĩ dẫn đến phiền toái, nhất là dưới loại tình huống này, hiện tại chỉ hy vọng chạy nhanh thoát thân đã.
- Nhưng tình huống bây giờ bất đồng, bổn môn chủ đối với ngươi cảm thấy hứng thú.
Mờ mờ ảo ảo, Ân mười nương nhìn Lý Dật sinh ra hồ nghi, hơn nữa dò xét thực lực Lý Dật:
- Tiểu tử, thành thật nói cho ta biết, ngươi là ai?
Lúc này giấu diếm tựa hồ không có ý nghĩa, nhưng ngoại trừ tiếp tục giấu diếm, Lý Dật cũng không có biện pháp nào khác, hiện tại chính mình còn đang giả râu ria, vẫn có tác dụng ngụy trang.
- Ân môn chủ, ta là một cái Vô Danh tiểu bối, ngài nếu thật sự có hứng thú, nói cho ngài biết cũng không sao, tại hạ họ An danh Đồ Sinh, người của đại thần đế đô.
- Thật vậysao? Ta xem ngươi, hẳn là họ Lý danh Dật rồi.
Lời vừa nói ra, không khí bỗng nhiên khẩn trương. Ân mười nương cũng lạnh như băng mục quang nhìn vào Lý Dật, không khí chung quanh đều muốn băng cứng lại.
Lý Dật đồng dạng cũng bắt đầu đề phòng, thân phận đã bạo lộ, dựa vào tác phong tuyệt sát môn, kế tiếp, chỉ sợ là cục diện không chết không ngớt.
- Lý Dật ngươi xem, thân phận của ngươi muốn giấu diếm thật đúng là rất khó, ai bảo ngươi tuổi còn trẻ như vậy đã tấn chức Đấu Thánh, ha ha, Ân mười nương, thực nhìn trúng tiểu tử này rồi? Tuổi của ngươi có thể so kém đại gia ta gấp năm lần.
- Không sai, ta nhìn trúng tiểu tử này rồi, lục chỉ đảo tiên, ngươi có thể đi.
- Di, ngươi nói gì, tiểu tử này khi nào thì chọc tới ngươi.
- Trên người hắn, thiếu nợ tuyệt sát môn ta sáu cái nhân mạng. Ta lần này đến Khuê Khắc hạp cốc, chính là tính toán thu thập hắn, ha ha, không phải oan gia không đối đầu, đã đưa tới cửa, nếu ta không thu, chẳng phải là không có thiên lý sao.
Ân mười nương sẳng giọng nhìn Lý Dật, giống như nhìn xem một người đã chết rồi.
Ánh mắt kia, làm Lý Dật không khỏi cảm thấy sợ hãi.