Một đường phi hành cùng nói chuyện, đại thần đế đô chậm rãi xuất hiện ở trước mắt. Việc Lý Dật bị truy nã sự tạm thời đè xuống, hiện tại cần nhất là tìm địa phương an toàn, dàn xếp thất hoàng tử cho tốt.
Cũng may đế đô chiếm diện tích rộng lớn, muốn tìm một chỗ dung thân cũng không khó, hơn nữa có Phì phì Đấu Thánh làm ngục tốt, cho dù lục vương gia tìm được thất hoàng tử, muốn đem hắn mang đi cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Lý Dật cởi bỏ hắc bào của mình, sau đó cùng Phỉ Phỉ đưa cho thất hoàng tử mặc hắc bào vào tìm một chỗ hẻo lánh rơi xuống. Địa phương bọn họ đáp xuống là rìa ngoại thành, nơi này đều tập trung bần dân. Loại địa phương này, ít người, hơn nữa lợi dụng uy lực kim tệ, Lý Dật tin tưởng có thể tìm được một chỗ dung thân.
So với trong thành, khu vực này vẻ cũ nát không chịu nổi, mà trên đường hẹp và dơ dáy bẩn thỉu. Đối với Lý Dật, Phì phì cùng một người không rõ diện mạo hắc bào, những bần dân kia chỉ là quét một hai mắt, lại không liên quan đến. Ngược lại có không ít nhi đồng, gặp thấy người xa lạ, theo đuôi vui cười.
Cứ như vậy ở một địa phương tương đối ổn định, đột nhiên tiến vào vài người xa lạ, thật dễ dàng khiến cho chú ý. Lý Dật xuyên qua mấy nhà dân, cố gắng đi tìm nơi dân cư tương đối nhiều, nơi đó người xa lạ cũng không dễ dàng khiến cho mọi người địa phương chú ý.
Lý Dật rất nhanh liền phát hiện mục tiêu. Đây là một tòa nhà cũ nát nhưng ở khu dân nghèo coi như kiến trúc cao lớn, tòa nhà có ba tầng, mỗi một tầng đều có vô số gian phòng.
- Lý Dật, ngươi không phải tính để cho ta ở loại địa phương này sao?
Nhỉn thấy thái độ của Lý Dật thoả mãn, thất hoàng tử nhịn không được hỏi.
- Có gì không thể.
Lý Dật rất nhanh sải bước đi vào sân nhỏ, lớn tiếng kêu lên:
- Chủ nhà cho thuê. Chủ cho thuê nhà?
Một người đàn bà béo mập từ trong cổng đi ra, vẻ mặt đầy thịt cười:
- Khách phòng, cần phòng cho thuê sao?
Mới sáng sớm thì có sinh ý đến thăm, bà béo tâm tình tốt nói.
- Nói nhảm, không phòng cho thuê đến nơi đây làm gì vậy. Còn có phòng ở thuê không?
- Có! Có! Đương nhiên là có, khách quan vài người, muốn thuê mấy gian, phòng?
- Hai cái, cấp bậc càng thấp càng tốt, chúng ta không có nhiều tiền.
- Lý Dật, ngươi là tên khốn kiếp.
Thất hoàng tử nhịn không được kháng nghị nói.
Lý Dật tát vào mặt tên hắc bào, hướng bà béo bao thuê cười nói:
- Huynh đệ của ta, hắn có bệnh, tiền đều dùng cho hắn hết, lần này chính là đến đế đô chữa bệnh cho hắn.
Bà chủ nhà lập tức vẻ mặt đồng tình nhìn xem thất hoàng tử, sau đó đánh giá một phen:
- Đại huynh đệ có bệnh gì?
- Sợ gió, sợ ánh sáng, không thể gặp người. Chủ cho thuê nhà, dẫn bọn ta xem nhà thôi.
Cái căn phòng cấp bậc thấp nhất làm cho Lý Dật tương đối thoả mãn, tại trong tầng hầm ngầm ẩm ướt, cũng bất quá bảy tám thước vuông, một giường lớn bày ra, cơ hồ không có chỗ có thể hoạt động.
- Tiểu tử, sao cho hắn ở loại địa phương này?
Phì phì cũng nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện. Lý Dật đành phải trấn an nói:
- Sẽ không ở lâu, chỉ là tạm thích ứng. Lại tình huống này, chúng ta cần thường xuyên đổi địa phương, Phì phì, ủy khuất ngươi cùng tiểu tử này ở trong này vài ngày, đến lúc đó ta sẽ đến mang bọn ngươi rời đi. Trong lúc này có kim tệ, đủ cho các ngươi sành ăn, bất quá phải cẩn thận một chút, đừng lộ tiền quá, để tránh người chú ý.
Lý Dật chung quanh xem xét một phen, thuận tay trong phòng bố hạ một đạo không gian cấm cố, dặn dò Phì phì một chút, sau đó liền rời đi khỏi nhà trọ, hướng trong thành đế đô đi đến.
Đế đô cũng không có bởi vì chuyện tối ngày hôm mà gợn sóng, hiển nhiên lục vương gia cũng không muốn chuyện tối ngày hôm qua làm cho lớn. Về phần hủy một tòa dịch quán to lớn, sẽ khiến cái dạng hậu quả gì, cái này Lý Dật cũng chẳng muốn quản.
Lý Dật về Lạc gia một chuyến, tìm đến quản gia, cũng không nói Lạc Thủy bị cướp làm con tin, chỉ nói tiểu thư muốn ra ngoài mấy ngày, trong nhà hết thảy đều do quản gia chuẩn bị. Tại nhà cũ khôi phục đấu khí tới đỉnh phong, sau đó quản gia tỉ mỉ chuẩn bị cơm trưa, Lý Dật lúc này mới tính toán việc cần phải làm.
Lúc này cực kỳ không an toàn, phải nhanh một chút tìm được Lạc Thủy đem nàng cứu ra, sau đó thay chỗ an toàn, về phần đại thần đế quốc hoàng trừ chi tranh, không liên quan đến Lý Dật.
Đương nhiên, trước đó, phải đến tiếp thu sản nghiệp Bàng Ba Khắc.
Cho nên sau khi sử dụng cơm trưa, Lý Dật liền hướng quản gia một chiếc xe ngựa, sau đó thẳng đến lục vương gia phủ. Mặc dù biết Đấu Thần điện còn có vô số lính đánh thuê đoàn cùng mạo hiểm đoàn hiện tại ở rừng sâu núi thẳm, nhưng cẩn thận vẫn không có sai.
Lục vương gia phủ bên ngoài yên tĩnh, bên ngoài phủ đỗ không ít cỗ xe hoa lệ, từ nơi này cũng rất dễ dàng đoán được khách thân phận phi phàm. Cùng những cỗ xe hoa lệ này so sánh, xe ngựa Lý Dật có vẻ nghèo kiết xác.
Lý Dật từ xe ngựa nghèo nàn đi xuống, tự nhiên cũng không có thủ vệ chào đón.
- Muốn gặp lục vương gia? Ngươi là người gì? Lục vương gia hôm nay bề bộn nhiều việc, ngày khác đi.
Một tên thủ vệ nghe nói Lý Dật bái phỏng lục vương gia, lập tức huy động cây roi trong tay, không kiên nhẫn cự tuyệt nói.
Lý Dật minh bạch những ý tứ của tên bảo vệ cửa này, tự nhiên là muốn kim tệ hiếu kính mới bằng lòng thông báo, vốn vài kim tệ cũng không có cái gì không được, nếu mở miệng đòi hỏi, Lý Dật tiện tay sẽ thưởng, nhưng lúc này, Lý Dật đến lục vương gia phủ, vốn là không có thiện ý. Vì vậy...
- Làm phiền quân gia, sự tình thật sự khẩn yếu, mong rằng thông báo một tiếng.
Lý Dật hiện ra vẻ mặt cầu xin nịnh nọt.
Tên thủ vệ giữ cửa kia càng khinh thường, chiếc roi vung lên bành bạch vang lên, cơ hồ muốn lướt đến trên mặt Lý Dật:
- Có phiền hay không, ngươi quy củ cũng không hiểu, còn muốn gặp lục vương gia sao, sớm cút ngay, không thì da thịt chịu khổ.
- Quân gia, cái này là ngươi không đúng, ta tới cầu kiến lục vương gia, cũng không phải gặp ngươi. Việc của lục vương gia, ngươi đi thông báo một tiếng đi?
- Ngươi đi chỗ khác đi?
Tên thủ vệ lại khinh miệt hèn mọn, xoay người hướng chỗ khác xem náo nhiệt cười nói:
- Chưa thấy qua người đần như vậy, các ngươi có hứng thú đi chỗ khác, đại gia ta là chẳng muốn cùng hắn phí lời.
Tên bảo vệ thoạt nhìn âm hiểm cười cười nhìn Lý Dật nói:
- Ta nói đi chỗ khác, ngươi không hiểu quy củ hay là không thèm hiểu, người ta nói hầu môn sâu giống như biển, nơi này là cửa chính vương gia phủ không phải đối với ai cũng mở. Ngươi là quý nhân, đừng nói chúng ta không làm khó, còn phải quỳ mời ngươi đi vào. Nhưng nhìn xem ngươi, ăn mặc cũng không giống người giàu có? Ngươi phải minh bạch, bây giờ là ngươi cầu chúng ta, đã cầu chúng ta, vậy đắc ý cái gì, hiểu chưa?
- Ta cầu các ngươi làm gì? Ta là tới gặp lục vương gia làm ít chuyện.
Lý Dật vẫn giả ngu.
Những thủ vệ kia lập tức ầm ầm cười lên, tên âm hiểm thủ vệ nói:
- Tiểu tử này quá đần, ngươi nói như vậy mà cũng nghe được.
Thủ vệ âm hiểm cười đến mệt cả người, sau đó nhìn Lý Dật nói thẳng:
- Huynh đệ chúng ta đi thông báo cho ngươi, ngươi cũng nên xuất ra chút rượu để khao huynh đệ chúng ta. Nhìn ngươi cũng không giống nghèo kiết xác, ít tiền như vậy cũng không nỡ sao?
- A, các ngươi muốn tiền của ta sao.
Lý Dật thong dong giới lấy ra một kim tệ, những thủ vệ kia lập tức con mắt đều tái đi, không ngờ người này có tiền.
Không ngờ Lý Dật lấy ra kim tệ, lại nhét vào trong dung giới, cố chấp nói:
- Tiền ta không phải là không có, bất quá dựa vào cái gì cho các ngươi, chân chạy thông báo vốn chính là chức trách của các ngươi, chẳng lẽ lục vương gia không cho các ngươi lương bổng sao?
Lúc này đám thủ vệ đều giận. Người này thật có tiền, không phải là kẻ nghèo hàn, thấy cầu khẩn trên nửa ngày, những thủ vệ kia cũng sợ trì hoãn gia sự vương gia, tự nhiên vào thông báo. Nhưng thấy người này đùa cợt các huynh đệ, thì không giáo huấn một chút, chẳng phải vương gia phủ thể diện cũng bị mất sao.
Ôm cái tâm tư này, lúc này tên thủ vệ lần nữa đi tới, hung thần ác sát nói:
- Tiểu tử, có tiền rất giỏi sao, rõ ràng dám đến vương gia phủ khoe khoang, hay là cố ý khiêu khích huynh đệ chúng ta?
Còn không là tính đần, liền cố ý khiêu khích đều đã nhìn ra. Lý Dật sắc mặt cũng biến đổi, vẻ mặt ủy khuất nói:
- Rõ ràng là các ngươi cố ý gây khó xử, lại nói ta cố ý khiêu khích, ngươi gọi mọi người đến phân xử.
Lúc này lục vương gia thấy bên ngoài phủ tụ tập mười mấy thị dân, đều thấy người nhà quê chê cười.
Bình thường dân chúng muốn vào vương gia phủ, chuẩn bị cho thủ vệ vài i đồng thì là chuyện tình bình thường, nhưng xem ra hôm nay người này phải chịu khổ sở.
- Phân xử? Bình luận sao. Trong này, ai cầm roi người đó chính là vương pháp, Lão Tử hôm nay đến giáo giáo ngươi quy củ.
Tên bảo vệ cầm roi chửi loạn, cây roi trong tay cũng không rảnh rỗi, roi da "Bành bạch" vung vẩy, hướng Lý Dật quất xuống.
Lúc này Lý Dật cũng bị đánh cho "Chạy trối chết", một bên reo lên:
- Đánh chết người rồi, đánh chết người rồi. Bảo vệ cửa Vương phủ đánh chết người rồi.
Mọi người vây xem đều cười vang, tên bảo vệ cửa càng cười nhạo nói:
- Còn không có đánh chết, đánh chết sao ngươi còn hô được như vậy.
- Đánh chết rồi, ta còn có thể hô được sao?
Lý Dật hỏi vặn nói. Không hỏi vặn khá tốt, hỏi lại làm tên bảo vệ cười, bất đắc dĩ thu tay nói:
- Thật là một tên mộc đầu, Lão Tử hứng thú đánh cũng không có, các ngươi ai tới đánh nó?
- Ngươi đánh đủ rồi nhé.
Lý Dật thấy bảo vệ cửa thu tay lại, đứng lên, quật cường chằm chằm nhìn vào cây roi của tên bảo vệ cửa:
- Vậy nên đến phiên ta đánh ngươi.
- Lậy trời...
Tên bảo vệ cửa sắc mặt trầm xuống, lại lần nữa vung roi. Nhưng lời còn chưa nói hết, roi cũng mới giơ lên, tên bảo vệ cửa sắc mặt đột nhiên biến đổi, vẻ mặt vẻ giận dữ cứng tại trên mặt, thân thể tựa hồ hóa đá vậy.
Mọi người đều không có thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thân thể Lý Dật lóe lóe, sau đó tên bảo vệ cửa đứng như hóa đá.
Dù sao ba tên bảo vệ cửa cũng là người tu luyện đấu khí, tuy nhiên chỉ là Đấu Sư mà thôi, nhưng bọn hắn lập tức ý thức được không đúng, đều tới gần, thuận thế rút ra binh khí của mình.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tên bảo vệ cửa thu hồi sắc mặt, vẻ mặt âm thầm nhìn Lý Dật.
- Ta là một người giảng đạo lý.
Lý Dật cười nói:
- Ai đánh ta, ta liền đánh hắn.
Túm lấy chiếc roi trong tay tên bảo vệ cửa, tiện tay nhẹ nhàng đẩy ra, tên bảo vệ cửa ầm ầm ngã xuống đất, làm tung bụi đất lên.