Lớp đá màu nâu đỏ khiến Lý Dật nhớ tới một nơi, bốn xung quanh của hố sâu không đáy trong Tù Thiên Chi Động chẳng phải cũng là lớp tường đá màu nâu đỏ này hay sao? Lẽ nào, địa đạo này không phải thông ra biển, mà thông vào Tù Thiên Chi Động hay sao?
Nếu đúng như vậy, vậy giả thiết những mạo hiểm gia tìm cách đào đường để chạy trốn đã bị phủ định, từ phương hướng chính xác của địa đạo suy đoán thì những người đào địa đạo này trước đó đã tính toán vô cùng cẩn thận. Nếu vậy, là ai muốn đào một địa đạo tới Tù Thiên Chi Động chứ?
- Ồ, dung giới này có chút cổ quái!
Tác Mã Lý vẫn đang tìm kiếm kho báu chợt cầm lấy một chiếc dung giới, ngắm nghía không ngừng:
- Không ngờ không thể dùng đấu khí để thăm dò thứ bên trong.
Dung giới màu lam này cấp bậc cũng không cao lắm, nhưng chế tác rất tinh tế. Lý Dật cầm lấy dung giới, thôi động một tia đấu khí tuôn vào trong dung giới, nhưng đúng như Tác Mã Lý đã nói, dung giới dường như có sự phản kháng với đấu khí. Đó là một dung giới có phong ấn, nhưng cường giả đã phong ấn hiển nhiên thực lực không cao lắm, Lý Dật thủ quyết khẽ động,dùng không gian chi lực phá vỡ phong ấn trên đó.
Mơ hồ có tiếng tách tách vang lên, phong ấn trên dung giới bị không gian chi lực phá vỡ, sau đó từ trong dung giới bay ra một cỗ khí tức yếu ớt, khí tức này hóa thành hư ảnh, xuất hiện trước mặt đám người Lý Dật.
Hư ảnh này hóa thành một trung niên nam tử, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, bởi chỉ là hư ảnh nên nhìn có vẻ mảnh mai. Hư ảnh này sau khi thành hình liền nói:
- Chúng ta đã thất bại, vốn dĩ kế hoạch vô cùng hoàn hảo, nhưng chúng ta không ngờ rằng, tường đá trong Tù Thiên Chi Động lại như có sinh mệnh, căn bản không thể phá vỡ. Các tộc nhân, khi các ngươi nhìn thấy cảnh này, chúng ta đã chết hết, chúng ta vô cùng xin lỗi, nhưng vì tông tộc chúng ta, ta tin các ngươi sẽ tiếp tục nỗ lực hoàn thành sứ mạng chúng ta chưa hoàn thành. Bất kể thế nào, chúng ta chỉ cách thành công một bức tường, tuy bức tường này rất ngoan cố và quỷ dị. Được rồi, để cho các ngươi khỏi phải đi đường vòng, ta sẽ nói cho các ngươi biết, chúng ta rốt cuộc đã gặp phải thứ gì.
Loại ảo ảnh này cũng là một loại đấu kỹ, tuy thực lực không cần cao lắm, nhưng tu luyện rất phức tạp, lại không có công năng thực chiến gì, do vậy cường giả đều không thèm để ý tới, chính vì thế mà lại rất hiếm gặp. Lại nghe ảo ảnh tiếp tục nói.
- Chúng ta thuận lợi tiến lên Long Đảo, hơn nữa đã tìm thấy địa điểm trên bản đồ tộc nhân mang vê, tiếp tục đào thông đạo. Công trình tiến triển rất chậm chạp, nhưng chúng ta không mất niềm tin, ngược lại càng ngày càng hăng hái. Rốt cuộc đã đào trong bao lâu, chúng ta cũng không biết, có lẽ là mấy năm. Theo ước lượng, chúng ta đã tiến rất gần Tù Thiên Chi Động rồi, nhưng đúng lúc đó, chúng ta gặp phải một bức tường không thể vượt qua. Bức tường đá này vốn là một con ác quỷ, không chỉ vô cùng dẻo dai, hơn nữa khốn kiếp là, nó có thể tự động phục hồi lại, chúng ta đã làm mọi cách phá hiện tượng quỷ dị này, nhưng không thể phá nổi. Do đó, hỡi các tộc nhân, nếu các ngươi tìm thấy dung giới này, nghe thấy lời ta nói, nhất định không được tìm cách vượt qua bức tường màu nâu đỏ quỷ quái này, phải tìm cách khác. Ta dám khẳng định, phía sau bức tường này chính là Dương Ma Thiên. Chúng ta cách thành công không còn xa nữa, chúng ta nhất định có thể giết chết hoặc thả Dương Ma Thiên ra. Đấu khí của ta đã cạn, chỉ có thể nói được đến đây, ta yêu các ngươi, tộc nhân của ta.
Hư ảnh nói xong dần mờ đi, cho tới lúc không còn nhìn thấy nữa.
Hư ảnh hiển nhiên không phải lưu lại cho đám người Lý Dật mà cho tộc nhân của bọn họ, xem ra công trình to lớn này không phải do một đám người hoàn thành, mà là một kiệt tác do một tông tộc tạo nên. Có lẽ những người tới sau đã tìm thấy hư ảnh trong dung giới này nên mới không tiếp tục công trình nữa, nhưng nếu thực sự có người sau tới, tại sao họ không đưa những hài cốt và di vật này đi. Có lẽ, căn bản không hề có người sau tới.
Hư ảnh vừa rồi khiến Lý Dật buồn vui lẫn lộn, vui là vì không ngờ số hắn may đến như vậy, định cứu lão nương của hắn thì đã có người đào địa đạo giúp bọn chúng, buồn là vì bức tường đá màu nâu đỏ quỷ dị kia, nếu không có cách nào phá giải thì vĩnh viễn cũng không thể làm gì được.
Tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn hư ảnh đó, vừa cảm thấy khân phục nghị lực ngoan cường của họ, vừa tò mò trước động cơ của họ. Giết chết hoặc cứu Dương Ma Thiên ra, rốt cuộc là tông phái nào có nhu cầu đó?
- Đội trưởng, bây giờ làm thế nào?
Tác Mã Lý không thích trò suy đoán, đưa mắt nhìn Lý Dật.
- Còn làm thế nào nữa, nếu đã không còn đường thì chúng ta quay về thôi.
Ánh Vũ Tình đề nghị.
Còn Caly Rost, nằm ngoài dự tính của mọi người, lại cầm lấy một chiếc dung giới, lôi hết mấy thứ dan dược, vũ khí và quyển trục trong đó ra, rồi vừa nhét hết đống xương khô đó vào trong vừa lẩm bẩm:
- Dù sao cũng chết rồi, ta sẽ đưa các ngươi quay về Đấu Thần Đại Lục.
Lý Dật tò mò nhìn hành động của Caly Rost, không ủng hộ cũng không ngăn cản. Ở trong đội, Lý Dật biết về Caly Rost ít nhất, nhưng có thể khẳng định là, tay này tuyệt đối không phải là một kẻ làm việc từ thiện, hành động này của hắn có chút bất thường.
- Tên ngốc Caly Rost kia lẽ nào có sở thích sưu tầm xương khô?
Hiển nhiên Tác Mã Lý cũng có cảm giác đó, lên tiếng đả kích tiểu quái nhân.
Caly Rost lại không hề tranh cãi cùng Tác Mã Lý, chỉ lặng lẽ thu nhặt xương khô, bộ dạng rất nghiêm túc.
Lý Dật tạm thời không có thời gian để ý tới việc đó, đưa mắt nhìn An Đức Lược:
- Hiệu trưởng các hạ, ngươi có ý tưởng gì?
An Đức Lược đáp:
- Ngươi chẳng phải muốn tới Tù Thiên Chi Động cứu Thiên Ma Thánh Nữ hay sao. Đã tới đây rồi, lẽ nào tay không quay về?
- Nhưng!
Lý Dật đưa tay sờ lên bức tường đá.
- Hiệu trưởng các hạ có cách nào phá vỡ bức tường này hay sao?
Tường đá có cảm giác ấm áp.
- Không có! Nhưng cách là do con người nghĩ ra.
- Vậy ngươi thử trước đi.
Lý Dật nghiêng người, ra dấu xin mời
- Thử thì thử!
An Đức Lược đi tới bên bức tường, nhìn bức tường quỷ dị một cái, sau đó một cỗ hỏa hệ đấu khí vung ra.
Hỏa hệ đấu khí đánh lên trên vách đá, không hề có âm thanh vang vọng lên, sau đó vách đá bị cỗ hỏa hệ đấu khí đốt cháy sâu vào trong khoảng hơn một thước, một mùi khét khó chịu tỏa ra.
Bị công kích, vết lõm hơn một thước kia khẽ nổi lên chút ánh sáng, vách đá càng đỏ hơn, sau đó việc quỷ dị khiến người ta không thể tin được đã xảy ra, vết lõm như một chiếc bánh bao bị ấn một ngón tay lên, sau khi ngón tay vừa bỏ ra thì cũng dần trở lại hình dáng như cũ, chỉ có điều tốc độ khôi phục không nhanh như bánh bao mà thôi.
Quả nhiên có chút kỳ quái.
An Đức Lược không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, đây còn là đá sao? Hoàn toàn là một sinh mạng có khả năng tự khôi phục mới đúng!
Xem ra hỏa hệ đấu khí không được rồi, An Đức Lược hiệu trưởng, thử đấu khí khác xem sao.
Nhân vật như An Đức Lược đương nhiên không thể chỉ tu luyện một loại đấu khí, An Đức Lược thủ quyết vừa thay đổi, trong bàn tay đã xuất hiện lôi quang lập lòe.
Một tia lôi hệ đấu khí đánh lên vách đá, lôi hệ đấu khí có lực phá hoại ghê gớm, đột nhiên trên vách đá liền xuất hiện một vết lõm lớn. Nhưng cũng giống như trước, vết lõm đó rất nhanh đã trở lại hình dáng cũ, An Đức Lược đổi sang mấy hệ đấu khí khác nhưng kết quả vẫn chỉ như cũ.
An Đức Lược có chút mất tự tin, lui lại, Tác Mã Lý, Ánh Vũ Tình cũng lần lượt sử dụng các loại đấu khí khác nhau, thậm chí hai ba người cùng hợp lực sử dụng đấu khí khác nhau công kích, nhưng vẫn không có chút hiệu quả.
- Lão quỷ, thứ đá khốn kiếp này rốt cuộc là thứ gì?
Không có cách nào khác, Lý Dật đành phải hỏi Xà Tôn Giả.
Dường như đã sớm dự liệu được việc này, Xà Tôn Giả lần này không vòng vo mà trực tiếp trả lời:
- Động bên trong vì sao gọi là Tù Thiên Chi Động, chính là bởi thứ đá này. Loại đá này gọi là Tù Thiên Thạch, nghe nói nơi sản sinh ra loại đá này vốn dĩ là nơi Long Tộc chôn cất thi thể của tộc nhân, trong Long Tộc có nhưng cường giả tuy chưa đạt tới mức bất tử bất diệt, nhưng linh hồn chi lực vô cùng cường đại, chết rồi mà vẫn chưa tiêu tán, tụ tập trong mộ phần, thôn phệ lẫn nhau, cuối cùng tồn tại dưới hình dạng của đá, hay nói cách khác là đá có linh hồn, trở thành Tù Thiên Thạch. Cũng chính bởi vậy nên loại đá này mới có khả năng tự khôi phục.
Thì ra là như vậy, cách giải thích này đáng tin không? Có cách nào đối phó không?
- Có đáng tin hay không bổn tôn cũng không biết, còn cách đối phó, ngoài việc tìm ra Tù Thiên Thạch Hồn và tiêu diệt nó thì không còn cách nào xuyên qua cả.
- Lão quỷ, ngươi chẳng phải đang làm khó ta sao? Tù Thiên Thạch Hồn, ngươi bảo ta đi đâu tìm chứ?
- Vốn dĩ là như vậy, nơi giam cầm Phong Hào Đấu Thần đâu có thể để người khác dễ dàng vào được.
- Nói như vậy ngoài cách tiêu diệt Tù Thiên Thạch Hồn ra thì không còn cách nào khác?
- Đúng! Nhưng muốn tìm ra Tù Thiên Thạch Hồn thì có cách hơi ngốc nghếch một chút.
Thói quen vòng vo của Xà Tôn Giả Lý Dật đã quen, cũng không lên tiếng hỏi tiếp, quả nhiên, dừng lại một chút, Xà Tôn Giả tiếp tục nói:
- Cách ngốc nghếch này là không ngừng tấn công Tù Thiên Thạch, phải biết rằng đối với năng lượng chứa trong Tù Thiên Chi Thạch, mỗi lần công kích của các ngươi không là gì cả, nhưng nước chảy đá mòn, mỗi lần khôi phục tổn thương Tù Thiên Chi Thạch cũng phải tiêu hao chút thực lực, chỉ cần không ngừng công kích, không cần các ngươi đi tìm, Tù Thiên Thạch Hồn sẽ tự tìm tới các ngươi. Nhưng, đây chỉ là suy đoán của bổn tôn, có thành công hay không không có gì đảm bảo cả.
Cách này quả thực ngốc nghếch, ở đây có một Đấu Thánh cường giả là An Đức Lược, còn có hai Đấu Tôn là Lý Dật, Tửu Quỷ và hai Đấu Hoàng cường giả là Ánh Vũ Tình và Tác Mã Lý, cho dù có thể bỏ qua Caly Rost thì thực lực như vậy cũng đủ để không ngừng tấn công Tù Thiên Chi Thạch rồi.
Cách ngốc nghếch thường là cách có hiệu quả nhất, huống hồ cách ngốc nghếch này do Xà Tôn Giả nói ra, Lý Dật biết, tuy Xà Tôn Giả không dám đảm bảo, nhưng tỉ lệ thành công tuyệt đối không thấp. Sự việc đã tới mức này, ngoài cách thử ra thì còn cách khác tốt hơn hay sao?
- Các vị, nghe ta nói, ta có cách đối phó với bức tường đá này. Nhưng cần tất cả chúng ta hợp tác. An Đức Lược, đây là lúc đánh giá thành ý của chúng ta, có muốn nghe cách của ta không?