Thấy Lý Dật có hứng thú, Khảm Kì cũng thấy có tinh thần hơn, vừa trở về “Vô loạn hoa quật”, vừa nói rất sinh động: “Tam đại Bá Vương này, không những thực lực bản thân mạnh mẽ, mà còn là nhân vật lợi hại khôn khéo, gia cảnh phía sau lại càng khiến người ta khiếp sợ. Nói về cái vị khi nãy đó, nghe nói khi vừa mới nhập học thì đã là Đấu Vương cường giả đỉnh phong rồi. Cái bóng phía sau hắn là Đại Thần Vương triều, hắn là Thất Hoàng tử của Đại Thần Vương triều!”
Thất Hoàng tử của Đại Thần Vương triều, đệ nhất cường quốc của Đấu Thần Đại lục, cái danh thôi đã đủ gây chấn động, khó trách hắn ra tay bất phàm như vậy.
“Theo Học viện đồn, vị Thất Hoàng tử này vì thất bại trong cuộc tranh giành ngôi vị thái tử, nên mới bị ép tới Vô loạn chi vực. Vốn là với thân phận của hắn, làm sao có thể không có đạo sư cường giả chuyên môn dạy được. Nhưng vị Thất Hoàng tử này, dường như không cam lòng trước thất bại, trong Đại Thần Vương triều, có lẽ cũng còn những thế lực ủng hộ hắn, thế nên, tị nạn là một phần nguyên nhân, khả năng lớn có lẽ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức ở Vô loạn chi vực, thuận tiện chiêu mời nhiều cường giả hơn nữa, chuẩn bị cho kế hoạch lật đổ thái tử trong tương lai. Cho nên, lúc nãy ta mới nhắc nhở lão đại, loại người này chúng ta chọc không nổi đâu, nếu có chút gì không cẩn thận, đứng sai đội hình, bị cuốn vào cuộc tranh đấu Hoàng quyền của Đại Thần Vương triều, thì rất có thể sẽ có kết cục thịt nát xương tan đó.”
“Khảm Kì nói đúng, chúng ta mặc kệ loại người coi tiền như rác! Vậy còn hai Đại Bá Vương kia thì sao?”
“Hai người kia thì rất đặc biệt, một người tên Khải Phong, không có bối cảnh gì cả, bất quá chỉ là một thiếu chủ của một thế lực nhỏ thôi, thế lực này không đáng nhắc tới trong Đấu Thần Đại lục, nhưng Khải Phong này, thực lực bản thân mạnh mẽ dị thường, trong các trận đấu của Học viện thường xếp thứ nhất, hắn rất hung ác, hắn có một đám thủ hạ huynh đệ cứng rắn. Bên ngoài thì không dám nói, nhưng trong Học viện, thì là nhân vật mà không ai dám khinh suất đắc tội.”
“Còn người cuối cùng là một học viên nữ, thân phận thần bí nhất, và cũng phức tạp nhất. Là một trong chín bông hoa của Học viện, tên là Ánh Vũ Tình, có lời đồn rằng là do Đấu Thần tổng điện phái tới, cũng có người nói là Đấu Thần Vương triều phái tới giám sát Thất Hoàng tử, ngoài ra còn có người nói có vẻ huyền bí hơn rằng nàng là Ma thú cấp cao biến hình. Nói tóm lại, Ánh Vũ Tình tình không những là linh hồn của nữ sinh Học viện, mà còn khống chế không ít nam sinh khiến họ phải quỳ gối dưới chiếc váy quả lựu của nàng. Cách ngôn của Ánh Vũ Tình là, ai nhất thời khiến nàng mất hứng thì nàng sẽ khiến hắn mất hứng cả đời này.”
Đại Thần Vương triều Thất Hoàng tử, Đấu Vương Khải Phong, hoa khôi thần bí của Học viện Ánh Vũ Tình, Lý Dật đã ghi nhớ ba người này. Còn phải ở lại Học viện La Lan ít nhất một tháng nữa, chỉ sợ không tránh được việc xuất hiện cùng một chỗ với Tam Đại Bá Vương này, biết rõ một chút cũng không có gì không tốt.
“Còn những người khác?” Lý Dật thanh sắc không biến đổi: “Trong Học viện có còn những thế lực hay nhân vật ngạnh trát khác không?’
“Học viện Vạn sự thông” Khảm Kì trả lời: “Học viện La Lan là nơi tàng long ngọa hổ, Tam Đại Bá Vương này chỉ là thế lực bên ngoài, còn những cường giả thâm trầm nham hiểm thì cũng không ít, nhưng với thực lực của lão đại, thì cũng không cần sợ bọn họ.”
Lý Dật mỉm cười, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ ta nên sợ Tam Đại Bá Vương sao?”
Lời này ngược lại làm Khảm Kì sững sờ, đối với sư huynh cao thâm mạt trắc này, Khảm Kì vẫn không nhìn thấy, nhưng nếu nói Lý Dật có đủ vốn liếng để đấu cùng Tam Đại Bá Vương thì Khảm Kì không tin.
“Đại sư huynh sao lại nói vậy, Học viện La Lan có viện quy nghiêm khắc, Tam Đại Bá Vương đó mặc dù không hòa thuận, nhưng cũng e ngại viện quy, nên cũng không xảy ra xung đột gì lớn đâu. Lại nói chúng ta đi theo lão sắc quỷ, thuộc về thế lực trung lập, bình thường cũng sẽ không có ai đến chỗ chúng ta tìm phiền phức cả.” Khảm Kì trả lời, nói mà không diễn đạt được suy nghĩ của mình.
Đám phế vật này, đương nhiên không ai muốn đến chỗ bọn chúng tìm phiền phức cả, bởi vì căn bản bọn chúng không xứng.
“Đó là trước đây, giờ ta đã là đại sư huynh của ‘Vô loạn hoa quật’, hắc hắc, Học viện La Lan về sau, e rằng sẽ có Tứ Đại Bá Vương rồi!”
Lý Dật nói thẳng ra dã tâm của mình, nghe được Khảm Kì kêu khổ, Học viện La Lan là nơi nào? Là nơi mà cường giả như mây, ngọa hổ tàng long, hỗn loạn còn hơn ngoài biển, muốn xưng vương xưng bá ở đây, nếu không có đủ bối cảnh hoặc thực lực, vậy thì chờ rước lấy bi kịch rồi.
“Khảm Kì, dường như ngươi không tin lời của ta hả?” Lý Dật dừng bước, cũng đưa mắt đánh giá Khảm Kì. Nói thật, Lý Dật vẫn rất muốn có người như Khảm Kì bên mình, một cường giả thiên phú như Khảm Kì, thực lực mặc dù cũng bình thường, nhưng đạo lí đối nhân xử thế thuần thục, là người nhạy bén khéo đưa đẩy, xuất thân là thương nhân, với cơ sở này thì đã hơn gấp trăm lần đại quản gia Thời Lương, xuất thân từ một tên trộm, của Lý minh ở Thiên Phong Đế quốc.
“Khảm Kì, lẽ nào ngươi chấp nhận cả đời này uất ức chấp nhận làm ngân hàng lưu động kiêm chân chạy cho người khác như một cẩu tử sao?” Lý Dật nhìn thẳng Khảm Kì, cọn cách trực tiếp uy hiến hắn.
Sắc mặt Khảm Kì như trò tàn, thấy ánh mắt của Lý Dật như quỷ mị, đại sư huynh này, thật không đơn giản, nhìn người mà dường như có thể đi guốc trong bụng người ta.
Khảm Kì động lòng nói; “Đại sư huynh, ngươi nói không sai, nếu Khảm Kì ta muốn làm một nhân vật nhỏ bình thường, ta căn bản không cần thiết phải đến Học viện La Lan, nịnh bợ bọn Đỗ Lạp, ta có đủ tiền để một nhân vật nhỏ như ta có một cuộc sống an nhàn. Nhưng cái ta muốn, là vinh quang của một nhân vật làm mây làm gió trong Đấu Thần Đại lục, đây là kì vọng mà gia tộc ta ký thác, cũng là điều ta theo đuổi.”
“Vậy thì được rồi, Khảm Kì, ta thích nghe lời thật lòng, lại càng thích tính cách linh động. Được rồi, từ nay về sau hãy đi cùng ta, đừng có nịnh bợ bọn Đỗ Lạp thấp kém nữa, đám đó căn bản là một đám phế vật, ngươi phải làm cho mỗi kim tệ của Tinh Tạp Hoa ngươi trở nên không thừa, vì cũng không thể lấy được gì mà ngươi muốn từ chỗ bọn hắn. Còn Lý Dật ta thì có thể, ta không bảo đảm ngươi sẽ sống thật an toàn, nhưng ít ra sẽ làm cho ngươi trở thành một nhân vật nổi tiếng trong Đấu Thần Đại lục!”
Lời nói của Lý Dật, người khác nghe hoặc giả chỉ như lời nói đùa, nhưng đã từng cùng Lý Dật trải qua nguy hiểm Ma thú sâm lâm ở Tạp Khắc Tư, phong ba Truyền tống trận ở Đại Hạ Đế đô, hình tượng Lý Dật trong mắt Khảm Kì thay đổi liên tục, Khảm Kì dường như có một loại lòng tin bản năng đối với Lý Dật.
“Ta tin ngươi, lão đại!” chỉ câu này là đủ rồi, Lý Dật đã rõ, bản thân bây giờ xem như đang có một văn một võ bên mình, về chuyện nên huấn luyện hai đệ tự với hai tính cách khác nhau này thế nào, Lý Dật còn cần phải suy nghĩ rất nhiều.
Khi trở về “Vô loạn hoa quật” thì sắc trời đã tối đen, vừa thấy bọn Lý Dật trở về, đám người Đỗ Lạp đang tụ tập trong đại viện liền vây đến, Đỗ Lạp không khách khí nói với Khảm Kì: “Làm cái quỷ gì vậy, sao mà giờ mới về, đi, đến Nhất phẩm các ăn cơm!”
Nhưng vẻ mặt của Khảm Kì rất bình tĩnh: “Nhất phẩm các để ăn cơm? Được thôi, ai mời đây?”
Đỗ Lạp đang nhấc chân đi ra, nhìn lên nhìn xuống nghiêm túc đánh giá Khảm Kì một lượt, tức giận nói: “Gặp quỷ rồi hả, Khảm Kì, lẽ nào Tinh Khả Lí của ngươi hết tiền rồi?”
“Đỗ Lạp thiếu gia đã bao giờ thấy Tinh Tạp Lí của ta hết tiền chưa?” Khảm Kì điềm nhiên cười nói, khiến Đỗ Lạp có một cảm giác muốn phát điên.
“Cái đó đương nhiên là ngươi mời rồi, tên ngu ngốc nhà ngươi!”
“Ta nhớ ta đã mời ngươi không biết bao nhiêu lần rồi, là bạn của ngươi, ta cảm thấy có một câu cần nhắc nhở ngươi, trước giờ các ngươi chưa từng mời ta đó!”
Đỗ Lạp đáng thương hai tay dùng hết sức níu mái tóc màu nâu nhạt của mình, phát điên mà nhìn Khảm Kì, sau đó nhìn qua đám quần áo lụa là kia, không hỏi hiểu: “Ai có thể nói cho ta biết đây là chuyện gì? Đứa nào trong các ngươi đã dùng cửa kẹp đầu của Khảm Kì lại hả? Ta điên mất!”
Bốp ——
Một cái tát chói tai đập mạnh trên mặt của Đỗ Lạp, lập tức năm dấu tay đỏ tươi hiện lên. Đỗ Lạp đáng thương hoàn toàn ngây người ra!
“Nói rõ một chút, ta không phải ngu ngốc, trước giờ đầu cũng chưa bị cửa kẹp qua, trái lại, trong mắt ta, các ngươi mới là phế vật ngu ngốc. Kể từ hôm nay, các ngươi không có quyền sai ta làm này làm nọ. Nếu các ngươi có thể chung sống với ta như bạn bè, ta sẽ cố gắng hết sức làm nghĩ vụ của một người bạn với các ngươi.”
Đỗ Lạp cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, nhìn Lý Dật mà không dám tin, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khảm Kì, ngươi dám đánh ta, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?”
“Đương nhiên biết, ngươi sẽ nói, tên Khảm Kì ngốc nghếch, đợi sau khi ta kế thừa chức vị Quốc chủ Long Phi Đế quốc, sẽ băm cả gia tộc ngươi ra cho cá ăn, đúng không?” Khảm Kì mỉa mai dùng giọng điệu của Đỗ Lạp nói.
"Biết rõ mà còn dám đánh ta?"
“Nhưng thiếu gia Đỗ Lạp thân yêu à, ngươi cũng nên biết, với bộ dạng tính tình của ngươi bây giờ, đừng nói tương lai có thể kế thừa vị trí quốc chủ thuận lợi hay không, cứ cho là có thể kế thừa, ngươi có thể uy phục đám Vương công Đại thần của Long Phi Đế quốc hay không? Những người đó, có người nào không phải là người tinh anh túc trí đa mưu!”
Nói một phen, dù sao cũng khiến Đỗ Lạp á khẩu không nói lại được. Đỗ Lạp ham ăn háo sắc là không giả, nhưng không phải là kẻ có thể thương lượng được, thân là con trai trưởng của Hoàng đế, theo truyền thống của Long Phi Đế quốc, sẽ là người thứ nhất thuận vị kế thừa, nhưng mấy đệ đệ cùng cha mẹ với hắn cũng đều là người tinh anh cả, đâu có kẻ nào là không nhìn chằm chằm vào vị trí hoàng trữ chứ. Hơn nữa tính tình của mình, lão gia hỏa nên chết mà không chết kia cũng rất rõ, bị đưa đến Học viện La Lan, phần lớn nguyên nhân cũng là vì lão gia hỏa nên chết mà không chết kia không thích mình, không muốn thấy mình rồi ngứa mắt. Trong tình huống này, có thể thuận lợi kế thừa vị trí quốc chủ Long Phi Đế quốc hay không, Đỗ Lạp biết rõ hơn bất cứ ai.
“Khảm Kì, đừng cho là ta không kế thừa được vị trí Quốc chủ thì không thể đối phó được với gia tộc của ngươi, gia tộc của ngươi là cái đinh, chẳng qua là có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi.”
“Không sai, trên trường chính trị, gia tộc của ta so với Hoàng tộc của ngươi, thì không bằng con kiến. Nhưng, nếu có thể có được sự ủng hộ về tài lực của gia tộc ta, Đỗ Lạp ngươi muốn kế thừa vị trí Quốc chủ, chưa chắc là không có khả năng, không phải sao?”
“Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì? Khảm Kì.” Như là lần đầu quen biết Khảm Kì vậy, phòng tuyến trong lòng Đỗ Lạp đã hoàn toàn bị đánh tan, trợn mồm trợn miệng nhìn Khảm Kì, hỏi một cách vô ý thức.
“Ý của ta rất rõ ràng, chúng ta, Khảm Kì ta và Đỗ Lạp ngươi liên thủ, Phi Long Đế quốc tương lai sẽ không rơi vào tay người khác, cách nói này đủ rõ ràng chưa?”
Đỗ Lạp trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới lạnh mặt lại hỏi: “Khảm Kì, rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan vậy, biến ngươi thành bộ dạng như bây giờ?”
Khảm Kì cười cười, chỉ vào Lý Dật nói: “Lão đại của chúng ta, nếu ta đoán không sai, lão đại cũng sẽ vui vẻ gia nhập liên minh của chúng ta, như vậy, tỉ lệ để ngươi kế thừa vị trí Quốc chủ của Long Phi Đế quốc sẽ lớn hơn rất nhiều, không phải sao? Thiếu gia Đỗ Lạp thân yêu!”
“Khà, ta hiểu rồi, các ngươi muốn giật dây ta đi tranh đoạt vị trí Quốc chủ của Long Phi Đế quốc, sau đó khống chế ta, để ta làm bù nhìn của các ngươi. Gặp quỷ rồi, Khảm Kì ngươi xem ta cũng ngu ngốc giống ngươi sao? Lẽ nào ngươi không biết, lão gia hỏa nên chết mà không chết kia, không thích ta một chút nào, các ngươi muốn ta mất mạng sao! Khốn nạn!”
Lý Dật rất hài lòng, quá hài lòng, Khảm Kì mạnh hơn Thời Lương nhiều, không những gặp qua thế sự, hiểu được quyền mưu, hơn nữa ăn nói lại khéo léo, đã quyết đoán lại biết dùng sách lược. Kì tài à, kì tài!
“Đỗ Lạp, ta cảm thấy ý kiến của Khảm Kì thật không tệ, ngươi nên chịu khó cân nhắc một chút. Còn về hình tượng của ngươi trong mắt cái lão nên chết mà không chết kia, thì ta sẽ phụ trách giúp ngươi đổi mới. Ta cảm thấy ngươi rất có hi vọng, nhưng trước tiên bản thân ngươi phải có lòng tin.” Lý Dật nửa thật lòng nửa đùa.<br