Cảm giác đầu tiên vị Tông chủ Nam Thiên tông này đem đến cho Lý Dật là sự bình thản không chút kì lạ, nhưng khi ta nhìn lại một lần nữa, thì sẽ cảm thấy sự bất trắc thâm sâu của biển lớn.
- Tại hạ Vạn Triều Lý Dật, bái kiến Tông chủ các hạ.
- Không cần! Lý Dật các hạ còn trẻ mà đã có tài như vậy, nhìn khắp Đấu Thần đại lục, cũng coi như là thiên tài của những thiên tài, Nam Thiên tông của ta không có mắt, đã đắc tội với các hạ rồi, xin các hạ thứ lỗi!
Nam Thiên tông Tông chủ mặc dù nói những lời khách sáo, nhưng thần thái vẫn lạnh lùng nghiêm nghị.
- Tông chủ khen nhầm rồi! Xin hỏi Tông chủ các hạ, giao kèo giữa tại hạ các Đại trưởng lão Quý Tông có còn hiệu lực không?
- Đương nhiên, Nam Thiên tông một phương Cửu đỉnh, há lại lật lọng. Bổn Tông sẽ bắt tay chuẩn bị khởi động Truyền Tống trận!
Mọi người vừa lấy lại tinh thần sau việc Lý Dật cưỡi hắc mã chiến thắng Nam Thiên tông Đại trưởng lão xong, nghe Nam Thiên tông Tông chủ nói như vậy, lại ngây người ra. Lý Dật đã khiến Nam Thiên tông bị một phen mất mặt, bất luận là với môn phái nào, liệu có thể bỏ qua chuyện này được sao. Câu nói nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy của Nam Thiên tông Tông chủ, lại làm cho mọi người càng lo lắng, mọi người không khỏi cảm thán, dù sao cũng là Tông chủ một tông phái, phong thái này quả là người phi thường mới có thể địch nổi.
Vì thế sau một hồi náo động, mấy trăm người một lần nữa quay trở lại vị trí ngọc thạch chờ đợi truyền tống. Chỉ có điều là không có yên tĩnh như lúc trước, ai nấy đều đang bàn tán gì đó, rất nhiều ánh mắt thỉnh thoắng liếc nhìn về phía Lý Dật. Hơn trăm người này được đưa đến những nơi khác nhau, đến những điểm truyền tống không giống nhau. Cùng với việc mỗi người đến một nơi khác nhau, thì tin tức Vạn Triều Lý Dật đánh bại Nam Thiên tông Đại trưởng lão sẽ rất nhanh mà lan truyền khắp Đấu Thần đại lục, ý đồ muốn mượn Đại trưởng lão để dương danh lập vạn như vậy sắp được thực hiện rồi.
Đại trưởng lão bị thương rất nặng, dĩ nhiên không có sức chủ trì Truyền Tống trận, Nam Thiên tông bèn mời một Đấu Hoàng khác ra thay thế vị trí của lão.
Cửu đại Đấu Hoàng tề tựu, Nam Thiên tông chủ ngự trên không, lúc này mọi người mới phát hiện, ngay chính giữa Đại điện, là một cái đài bằng ngọc thạch vuông vức treo lơ lửng trên không. Nam Thiên tông Tông chủ đang ngồi xếp bằng trên đó, Cửu đại Đấu Hoàng song chưởng đặt nhẹ lên nền ngọc thạch, lập tức chính vòng ánh sáng xán lạn khác nhau tuôn chảy về phía đài ngọc thạch Tông chủ đang ngồi.
Chính vầng ánh sáng hợp làm một, vầng sáng lớn lên, hướng xuống bao phủ lấy mấy trăm người phía dưới, cảm nhận được ánh sáng này, ngọc thạch dưới bàn chân mỗi người cũng sáng lên. Cùng với ánh sáng này ngày càng mạnh, một trận dao động không gian kịch liên chậm rãi tuôn tràn.
Lý Dật nhớ tới Vô danh trận pháp trong bí tịch, cũng có loại Di hình trận pháp, chỉ có điều quy mô không có hùng vĩ như vậy, không cần Cửu đại Đấu Hoàng và một Đấu Tôn cường giả điều khiển, mà chỉ cần một Đấu Tôn cường giả, với một sự bố trị trận pháp nhất định, trong nháy mắt có thể đưa người ta di chuyển cả trăm dặm.
Truyền Tống trận của Nam Thiên tông, dường như là phiên bản mạnh hơn của Di hình trận pháp, số người trong một lần truyền tống, khoảng cách, đều không phải là con số mà Di hình trận pháp có thể có được.
Chỉ là nghĩ như vậy, dao động không gian kịch liệt đó liền làm cho tất thảy sự vật trước mắt bị vặn vẹo như những hình ảnh hư ảo không thể nắm bắt được.
Sau một khắc, lúc Lý Dật mở mắt ra, đã đi đến một Đại điện khác. Bố trí trong Đại điện này cơ bản là giống với bố trí trong Đại điện Truyền Tống của Nam Thiên tông, chỉ có điều trước mắt không đầy kín những người như lúc nãy. Bên cạnh hắn, ngoại trừ Phì Phì cùng đám công tử bột, chỉ còn rải rác mấy người, nghĩ lại có thể là bọn họ đã được đưa đến những chỗ khác rồi.
- Ha ha, đến rồi!
Đỗ Lạp kinh ngạc vui mừng reo lên, mặc dù ở Đại Hạ Đế Đô có xảy ra chút chuyện, nhưng cuối cùng đã có thể trở về Vô loạn chi vực mà không có nguy hiểm gì, đám công tử kia thấy rất hào hứng.
- Nơi đây cũng là một bộ phận của Nam Thiên tông sao?
Lý Dật nghe ngóng. Nếu là những lời như vậy, thì cần cẩn thận một chút, vị Nam Thiên tông Tông chủ thâm sâu bất khả đó, làm cho Lý Dật có một cảm giác bất an.
- Truyền Tống trận nơi đây thuộc về Trung Thiên tông! Đại sư huynh không biết à, các phần của Truyền Tống trận trong Đấu Thần đại lục thuộc về Ngũ đại tông phái Trung Thiên tông, Đông Thiên tông, Nam Thiên tông, Tây Thiên tông, Bắc Thiên tông, Ngũ đại tông phái này vừa là đồng minh, vừa là đối thủ cạnh tranh. Mặc dù cần mượn Truyền Tống trận của đối phương, nhưng cũng thường vì chuyện lập Truyền Tống trận ở một nước nào đó mà tranh đấu.
Khảm Kì có vẻ rất thông thuộc giới thiệu cho Lý Dật nghe. Thương nhân lập nghiệp, đối với chuyện chuyên chở trong Đấu Thần đại lục, Khảm Kì có thể nói rõ như trong lòng bàn tay, Truyền Tống trận này coi như là một loại hình chuyên chở đặc biệt!
Nghe được rằng chỗ này không phải địa bàn của Nam Thiên tông, Lý Dật thấy có chút an tâm, xem trang phục của những người làm kia, quả nhiên khác với người làm của Nam Thiên tông. Đi cùng mọi ngườ ta khỏi Đại điện Truyền Tống của Trung Thiên tông, bên ngoài Đại viện, sớm đã có mấy cỗ xe ngựa tinh xảo xa hoa đợi. Có lẽ tin tức bọn hắn trở về đã sớm truyền đi, dựa vào tác phong làm việc của đám công tử này, thì sẽ không lập tức trở về Học viện La Lan.
- Khảm Kì, giới thiêu một chút về Học viện La Lan cho ta nhé!
Cố ý chọn ngồi cùng xe với Khảm Kì, Lý Dật muốn có một cái hiểu đại khái và rõ ràng với hoàn cảnh sắp đối mặt.
- Đại sư huynh muốn biết gì, không phải khoác lác, đối với Vô loạn chi vực, Khảm Kì tôi cũng được xưng tụng là vạn sự thông đó.
- Nói gì cũng được, sau này nếu có gì đặc biệt cần hỏi, sẽ lại thỉnh giáo!
- Vậy trước tiên nói về môi trường bên trong Học viện La Lan đã nhé.
Khảm Kì nghĩ một chút, dường như đang đắn đo xem nên biểu đạt thế nào mới có thể khiến Lý Dật hiểu rõ được:
- Vô loạn chi vực của Học viện La Lan, nằm ở trung bộ của Đấu Thần đại lục, là một thế lực đơn độc không thuộc bất kì một quốc gia nào. Nhưng đối với cái tên Vô loạn chi vực này, ta ngược lại luôn không cho là đúng, nó nên được gọi là Hỗn loạn chi vực thì mới thích hợp được.
- Nói làm sao đây, bốn phía của Vô loạn chi vực các thế lực mọc lên san sát, cực kì hỗn loạn. Phía nam là cường quốc số một của Đấu Thần đại lục Đại Thần Vương Triều, phía bắc là nơi ít dấu vết người nhất, nguy hiểm nhất, rừng sâu Ma thú Thế giới đóng băng. Còn phía đông và phía đây, có hai trong Tứ đại Ma tông của Đấu Thần đại lục chiếm cứ: Thiên Ma tông và Ác Ma tông. Ngoài ra, góc đông bắc là rừng sâu Tinh Linh!
Lý Dật ngạc nhiên, có thể tồn tại giữa nhiều thế lực như vậy, Học viện La Lan xem ra không phải là đơn giản. Học viện La Lan không những có thể tồn tại được, mà còn phát triển thành Học viện số một của Đấu Thần đại lục, thu hút đệ tử quyền thế của vô số các Đại Đế quốc, và rất nhiều thiếu nam thiếu nữ không quản đường xa vạn dặm đến đây học với ý chí trở thành tuyệt đỉnh cường giả.
Dựa vào điểm này, đã khiến Lý Dật phải lau mắt mà nhìn Học viện La Lan.
Khảm Kì tiếp tục nói:
- Kì thực, Vô loạn chi vực không có biên giới cố định, nó nằm trên một bình nguyên phía trên bốn về là núi bao quanh, chu vi cũng không quá trăm dặm, do Tổng viện và Cửu đại phân viện cấu thành, Cửu đại phân viện phân biệt dạy Cửu hệ Đấu khí, là nơi để học viên mới gia nhập học tập tu luyện. Đạt tới được điều kiện nhất định nòa đó, thì có thể xin hoặc do đạo sư giới thiệu để gia nhập Tổng viện.
Nói đến đây, Khảm Kì ngừng lại một chút, một tên công tử khác ngồi cùng xe cười rồi bổ dung:
- Vô loạn chi vực kì thực là một thành thị cỡ vừa lấy Học viện La Lan làm trung tâm, tất cả đều được vận chuyển nhờ tu luyện Đấu khí. Đương nhiên, ngoài chúng tôi ra, cho nên ngoài những lúc phải ngồi ở Vô loạn chi vực, thời gian còn lại, chúng tôi thường xin nghỉ phép đến những thành thị phụ cận. Không dám dối gạt lão đại, ở những thành thị xung quanh đều có cứ điểm của chúng tôi, nếu lão đại thích, thì chúng tôi nguyện ý đưa lão đại vô đó để hưởng thụ cuộc sống hoang đường tốt đẹp!
- Là cuộc sống hoang dâm thì có!
Lý Dật cười cười, gật đầu với tên công tử lụa là này:
- Nhưng ta không thích chơi cùng những cô gái bán thân!
- Yên tâm đi, chơi với những cô gái phong trần đó chỉ là những lúc khi đi bên ngoài thôi, kì thực chúng tôi đều có những tình nhân cố định, chỉ có điều không ổn định lắm, có lúc sẽ đổi cho nhau để dùng đó mà.
- Được thôi, chuyện này sau này hãy nói, tước tiên nghe xem Khảm Kì còn điều gì muốn nói không!
Lý Dật chuyển chủ đề.
- Không có gì hay để nói cả, cũng như Lạp Bố Lí nói đó, Vô loạn chi vực chính là một thành thị, do một cái tâm và chính cái trấn tụ thành. Nơi đây cái gì cũng xcó, cuộc sống ăn chơi, dị phẩm hiếm quý, binh khí đan dược, Công pháp Đấu kĩ, tranh giành đánh ghen, ẩu đả đánh nhau, đương nhiên mỗi quốc gia có một mĩ vị riêng!
- Cám ơn Khảm Kì, về sau trong Học viện, chúng ta là bạn. Xem các ngươi đã gọi ta một tiếng Đại sư huynh, ai sám khi dễ các ngươi thì hãy nói với ta, ta nhất định sẽ xử lí bọn chúng.
Ở Vô loạn chi vực, không có bạn thì không được, đám công tử bôt này mặc dù thực lực không nhiều, nhưng ai trong số đó cũng đều có một bối cảnh gia đình bất phàm, tạo mối quạn hệ tốt với bọn họ, ít nhất có thể không phải buồn về chuyện kim tệ.
- Trong tình huống bình thường, thì không có ai khi dễ chúng ta. Lại nói, trong Học viện, nội quy quy định xử phạt đối với chuyện ẩu đả vô cùng nghiêm khắc, nhẹ thì trục xuất khỏi Học viện, nặng thì phế bỏ đan điền khí hải. Có điều, muốn đánh nhau cũng dễ, trong đấu trường mỗi ngày đều có người so đấu, đánh nhau ở đó thì hợp pháp, nhưng nếu thắng, không những được ghi vào điểm, mà còn có thể tiến vào Đấu bài Danh bảng của Học viện.
- Ghi vào điểm có thể khiến ngươi tốt nghiệp thuận lợi, ví dụ như đạt được năm ngàn điểm đồng thời tấn cấp Đấu Sư cường giả, có thể được Học viện ban huy chương bằng sắt. Đạt được một vạn điểm đồng thời tấn cấp Đấu Vương cường giả thì nhận được huy chương bạc. Đạt được hai vạn điểm và tấn cấp Đấu Hoàng cường giả, thì có thể nhận được huy chương vàng. Ngươi biết không, ở bên ngoài ba loại huy chương này được đãi ngộ đặc biệt thấy rõ. Còn nếu có tên trong Đấu bài Danh bảng, mặc dù không liên quan gì đến chuyện tốt nghiệp, nhưng có có thể chiếm được một danh bài tốt, thì coi như không cần huy chương tốt nghiệp, cũng sẽ bị các thế lực lớn lôi kéo đó.
- Khảm Kì, ngươi hiện nay có được bao nhiêu điểm rồi?
Lý Dật cười cười hỏi.
Nghe được vấn đề mà Lý Dật hỏi, Khảm Kì luống cuống với vẻ mặt đau khổ nói:
- Gia tộc của ta cho ta mục tiêu thấp nhất là phải có được huy chương bạc để tốt nghiệp thuận lợi, hiện nay ta tuy đã đạt được tới Đấu Sư cảnh giới, nhưng điểm thì đáng thương thay mới chỉ có một ngàn hai trăm phần thôi, nói đến tốt nghiệp hãy còn quá sớm!
- Ta còn thảm hơn!
Cái tên gọi là La Bố Lí kia cũng cười nói hì hì:
- Ta muốn có được huy chương bạc, nhưng ta lại chưa đạt tới Đấu Vương cảnh giới, điểm thì lại là số âm. Ha ha, ta cùng Đỗ Lạp đã dự định sẽ cùng lăn lộn cả đời này trong Học viện rồi.
- Điểm mà cũng có giá trị âm ư?
- Dĩ nhiên rồi, cúp học, đem nữ nhân vào kí túc xá, uống say mèm trong thư viện, lại còn nhìn trộm nữ đạo sư tắm, hủy hoại tấm điêu khắc Đấu Thần của Học viện vân vân, chúng ta rút ra được bài học xương máu, làm những chuyện đó sẽ bị trừ điểm!
La Bố Lí biểu lộ vẻ mặt giống như cái vò bị sứt mẻ.
Lý Dật cũng hiểu ý rồi cười, nói:
- Học trò Đỗ Bố Lí thân yêu, xem ra ngươi vĩnh viễn sẽ không có cách nào tốt nghiệp rồi.
- Lão đại ngươi sai rồi, kì thực muốn đạt được huy chương, ngoài Đấu khí cảnh giới và điểm ra, vẫn còn một đường tắt có thể đi!
Đỗ Bố Lí nói một cách thần bí.
- Nói nghe một chút!
- Lão đại không biết đó chứ, Học viện La Lan cứ cách bảy năm sẽ tổ chức đại hội một lần, phàm là học viên có tên trong ghi chép của Học viện đều có thể tham gia. Chỉ cần trong đai hội bảy năm có một lần đó đạt được thành tích tốt, tiến vào vị trí một trăm kẻ mạnh, thì có thế căn cứ vào thực lực Đấu khí giành được huy chương tương ứng.
Lý Dật hỏi đầy hứng thú:
- Học viện La Lan có bao nhiêu đệ tử?
- Có mấy vạn người đó!
- Không phải ta xem thường ngươi, Đỗ Bố Lí, dựa vào thực lực của ngươi, có thể vào nhóm một trăm kẻ mạnh sao?
- Ha ha, lão đại nghĩ vậy là không đúng rồi, dựa vào thực lực của ta đương nhiên không được rồi, nhưng những việc thực lực không làm được, thì kim tệ có thể làm được!
Lý Dật chợt ngộ ra:
- Ngươi định mua chuộc đối thủ của ngươi? Đúng rồi, đại hội bảy năm một lần đó, khi nào thì bắt đầu?
- Còn khoảng tám tháng nữa, ta và đám người Đỗ Lạp trong ngày này, sẽ giành được huy chương, chúng ta sẽ có thể rời khỏi cái nơi đáng chết này, trở về gia tộc để hưởng thụ những thứ mà chúng ta nên hưởng thụ.
<br