Một con sông lớn cuồn cuộn chảy ngang trước mặt, đám người Lý Dật bị dòng sông chặn lại, đám công tử đó bộ dạng thê thảm rách rưới, đang ra sức dùng đấu khí chặt cây đốn gỗ, dùng mây song, định đan một chiếc bè gỗ để vượt sông.
Khi Tam Nguyệt Hoa Tiêu Lan lại gần, chiếc bè gỗ cũng đã làm được bảy tám phần, thấy hai Đấu Hoàng cường giả lại gần, đám người Đỗ Lạp vội đưa bè gỗ xuống sông. Dòng sông chảy siết vô cùng, đám công tử kia chỉ biết kết bè gỗ, nhưng lại quên làm mái chèo, bè gỗ vừa xuống nước liền theo dòng nước lao nhanh về phía hạ lưu, khiến đám công tử chơi bời kia sợ hãi kêu gào, nhưng cũng không biết làm cách nào khác.
Còn ba tên Đấu Hoàng của đám Tam Nguyệt Hoa Tiêu Lan, mỗi người cũng đang ôm một Đấu Vương, phía sau lại còn có một Đấu Hoàng đỉnh cao đang đuổi gấp, cũng không dám liều lĩnh ra tay, nhưng cũng không muốn bỏ qua mục tiêu, do vậy chỉ theo sát phía sau.
Trôi nổi mấy giờ đồng hồ, với dòng sông chảy xiết như vậy, có lẽ cũng đã phải trôi được hàng trăm dặm. Đột nhiên, một vách đá cao mười mấy mét xuất hiện ở cuối dòng sông, dưới ánh trăng mờ ảo, khi đám người Đỗ Lạp phát hiện ra điều này thì đã cách vách đá không tới mười mét.
- Khốn kiếp, ai đưa ra cái ý kết bè gỗ chết tiệt này thế.
- A!
Một trận kêu gào kinh hoàng vang lên, sau đó bè gỗ liền rơi từ trên vách đá xuống. Dưới tiếng thác nước gầm gào, bè gỗ cũng hơn chục gã công tử rơi tõm xuống hồ nước ở phía dưới. Bè gỗ nhanh chóng tan vỡ, đám công tử kia cũng đều là cường giả tu luyện đấu khí, nên dưới lớp đấu khí phòng ngự cũng không bị trọng thương gì, mỗi tên tìm lấy một cây gỗ, ôm chặt lấy.
Lý Dật đứng trên không nhìn thấy rõ ràng, hồ nước trước mặt mênh mông một màu nước, cũng không biết là rộng tới đâu, cũng không rõ là do ban đêm hay vì lý do gì đó mà hồ nước lại có màu đen kịt.
- Đã tiến vào Ma Chi Lĩnh Vực rồi, hừ, đám người này đã vào Ma Chi Lĩnh Vực thì cũng không thể sống sót được. Chúng ta đi thôi!
- A Huệ làm thế nào, nó....
- Kệ nó vậy, hoàn thành nhiệm vụ thì phải trả giá.
Tam Nguyệt Hoa Tiêu Lan nói xong, thực sự không quan tâm gì tới A Huệ đang ở trong tay Lý Dật nữa, dẫn theo hai Đấu Hoàng còn lại bay đi, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.
Thông thường, trong rừng ma thú, ở những nơi nhân loại vẫn chưa chinh phục được đều được gọi là Ma Chi Lĩnh Vực, ở trong Ma Chi Lĩnh Vực, ma thú mới là kẻ thống trị, có những ma thú cao cấp thậm chí còn xây dựng được những đế quốc, vương triều ở trong Ma Chi Lĩnh Vực giống như xã hội của nhân loại.
Thôi được, Ma Chi Lĩnh Vực của núi Tạp Khắc Tư, xem ra lần này có chuyện hay rồi. Lý Dật tuy không thích đám công tử chơi bời này, nhưng nể mặt Phì Phì, Lý Dật vẫn quyết định làm một phèn bồ tát cứu khổ cứu nạn. Tuy nhiên, nếu thực sự gặp phải ma thú cao cấp mà không thể có cách nào đối phó, Lý Dật cũng sẽ tuyệt đối không liều mạng chống lại, đành phải xem vận khí của đám công tử này thế nào. Đặt A Huệ trên bờ sông, Lý Dật thi triển đấu dực, lần lượt vớt từng tên công tử đang ôm gỗ vật lộn với thác nước lên.
Đã đến nước này rồi, Lý Dật cũng không định tiếp tục che mặt nữa.
- Lý Dật, mẹ kiếp ngươi là Đấu Hoàng.
Lúc này, Đỗ Lạp dáng vẻ rách rưới, ánh mắt nhìn Lý Dật đã thay đổi hoàn toàn, thái độ trên mặt của rất buồn cười.
- Mười triệu kim tệ của ta lúc nào nhận được?
Lý Dật vừa giũ giũ bộ quần áo do cứu người nên đã bị ướt hết, vừa ra vẻ trêu đùa nói.
- Không vấn đề, đại sư huynh! Khảm Kì, đưa tinh tạp của ngươi đây.
- Ai là đại sư huynh của ngươi, luận tuổi tác ngươi lớn hơn ta mấy tuổi mới đúng!
- Lão háo sắc có một quy định với chúng ta, thực lực của ai mạnh nhất chính là đại sư huynh, Lý Dật ca, ngươi làm đại sư huynh của chúng ta là hợp nhất.
Đỗ Lạp dáng vẻ nịnh nọt.
- Đúng, đúng, Lý Dật ca, nếu không có người, chúng ta bây giờ vẫn còn ở dưới hồ uống nước lạnh.
Khảm Kì cũng vội phụ họa.
Đám công tử chơi bời này không có bản lĩnh gì khác, ăn uống chơi bời, gió chiều nào xoay chiều ấy thì lại rất giỏi, thấy Đỗ Lạp gọi Lý Dật là đạt sư huynh thì đột nhiên hiểu ra, ở trong Ma Chi Lĩnh Vực mà không có Đấu Hoàng cường giả như Lý Dật thì chắc chắn phải chết, hắn không làm đại ca thì ai làm đại ca nữa?
- Đại ca, sau này ngươi là thủ lĩnh của chúng ta rồi.
- Không hi vọng gì ở lão háo sắc được, thì chúng ta sau này liền trông cậy vào Lý Dật ca vậy.
Những tên công tử này có thực sự công nhận địa vị đại ca của mình, Lý Dật lúc này cũng không có tâm tư mà suy nghĩ, chuyện phiền toái mới chỉ bắt đầu mà thôi.
- Đỗ Lạp, biết Tứ Nguyệt Hoa vì sao muốn ám sát ngươi không?
- Hừ, chẳng phải là do tên đệ đệ thân mến của ta làm hay sao?
Nói đến đệ đệ, khuôn mặt Đỗ Lạp hiện lên vẻ ngoan độc:
- Nếu đối xử tốt với ta, vậy vị trí người kế vị quốc chủ nhường cho hắn cũng được, mấy lần định ra tay hạ sát ta, ta quyết sẽ không nhường cho hắn. Đợi đến khi lão già kia chết đi, ta sẽ tước chức tước của hắn, giáng hắn làm thứ dân.
- A Huệ, có phải đệ đệ của Đỗ Lạp phái các ngươi tới?
Lý Dật quay lại hỏi.
- Không biết!
A Huệ trả lời rành rọt.
- Nói hay không cũng không sao cả, nếu đã rơi vào tay anh em chúng ta, mỹ nữ, hãy đợi mà hưởng thụ.
Đỗ Lạp dáng vẻ tà ác, đúng là chó khó đổi tính thích xơi phân, vừa thấy mỹ nữ là đã quên hết cả chuyện cả đệ đệ, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng dâm tà, ngay cả chuyện chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm cũng quên hết.
- Ngươi dám!
- Sao lại không dám!
- Được rồi, đừng cãi nhau nữa, bây giờ không phải lúc cãi nhau. A Huệ dù sao cũng là Đấu Vương, thêm một cường giả thêm một phần lực lượng, chúng ta muốn thoát khỏi Ma Chi Lĩnh Vực thì phải đoàn kết nhất trí, nếu không các ngươi ở lại đây, bổn thiếu gia không mặc kệ các ngươi.
- Đại sư huynh đừng nổi giận, chúng ta nghe lời đại sư huynh.
Lý Dật nhìn A Huệ một cái:
- Còn ngươi thì sao?
A Huệ vốn dĩ cũng không có chủ ý gì, không nghĩ gì cả, nói luôn:
- Ta nghe theo ngươi!
- Được, Đỗ Lạp, trước khi rời khỏi dãy núi Tạp Khắc Tư, các ngươi không ai được động vào A Huệ. A Huệ, ngươi cũng nghe rõ đây, nếu còn định tiếp tục ám sát, ta sẽ vứt ngươi xuống hồ.
Giải quyết xong sự chia rẽ trong nội bộ, Lý Dật quan sát tình hình rồi trầm tư nói:
- Nếu chúng ta chèo thuyền đi lên thượng du, nếu không có gì bất ngờ thì trong một hai ngày là có thể rời khỏi Ma Chi Lĩnh Vực. Chỉ cần ra tới khu vực rìa của dãy núi Tạp Khắc Tư, chúng ta coi như an toàn.
Nghe Lý Dật nói vậy, đám người cũng không dám dừng lại, thu thập đơn giản một chút rồi tiến lên phía thượng du. Ma Chi Lĩnh Vực vốn dĩ ít ngươi tới, căn bản không có cái gọi là đường xá, hai bờ sông lại đầy cây gai rậm rạp, khiến đám công tử kia vừa đi vừa kêu trời kêu đất, lại còn không ngừng dùng những lời ác độc nhất để chửi mắng Phì Phì, lúc này có lẽ Phì Phì đang liên tục hắt xì hơi.
Đi được một hai dặm, đám công tử ăn chơi trên người đã bị cây gai cào rách, có mấy gã lúc rơi xuống hồ còn bị mất giày, lúc này chân đã phồng rộp hết lên, sau khi ra sức cầu xin, Lý Dật mới đồng ý cho mọi người nghỉ ngơi một lát.
Đám người nghe thấy có thể nghỉ ngơi liền nhanh chóng leo lên một tảng đá hình bát úp ngược, ngồi thở hồng hộc.
Đột nhiên, phiến đá đó đột nhiên chuyển động, suýt nữa thì khiến đám công tử rơi xuống. Mọi người vội nhìn lại thì phát hiện ra, đây vốn không phải là phiến đá mà là mai của một con cự Ma Quy. Loại Ma Quy này tuy là ma thú cấp năm, nhưng vốn dĩ nhát gan, công kích cũng có hạn, chỉ có lực phòng ngự là vô cùng kinh người, cho dù là Đấu Tôn cường giả muốn đánh vỡ mai rùa cứng rắn kia cũng không phải là chuyện đơn giản. Đó cũng chính là chỗ dựa để bọn chúng có thể sống được ở trong Ma Chi Lĩnh Vực.
Ma Quy đó đang ngủ trưa thì bọ một đám người leo lên trên lưng nên vội vã thò chân nhảy xuống dòng sông bơi đi. Nhưng bi kịch là Ma Quy này không bơi về thượng du, lại bơi về phía hồ nước. Lý Dật vô cùng tức giận, liên tục đánh ra mấy đạo đấu khí, nhưng vừa cảm thấy công kích, Ma Quy đã vội rụt đầu vào trong lớp mai. Đối với lớp mai còn cứng hơn cả kim thiết này, một cường giả có cảnh giới Đấu Hoàng đỉnh cao như Lý Dật không ngờ cũng không có cách gì.
Đám người vất vả đi được hai dặm, chỉ trong nháy mắt đã bị Ma Quy bơi về chỗ cũ. Thấy không có cách nào thoát khỏi đám người trên lưng, Ma Quy liền bơi xuống chỗ vách đá, nhảy thẳng xuống.
Những tiếng kêu gào lại vang lên, A Huệ vô thức ôm chặt lấy Lý Dật.
Một tiếng ầm ầm vang lên, Ma Quy có thể tích năm sáu mét rơi xuống mặt hồ, khiến nước tung bọt trắng xóa. Mấy gã công tử bị đánh văng xuống nước, Ma Quy dường như cũng không thể lặn hết xuống nước, chỉ có thể nổi trên mặt nước, nhanh chóng bơi về phía giữa hồ nước. Lý Dật lại đành thi triển đấu dực, lần lượt vớt mấy gã công tử ăn chơi kia lên.
Nhưng bực mình là, mọi người dường như đã leo lên một chiếc thuyền không thể điều khiển, chỉ có thể để cho Ma Quy đưa bọn chúng vào sâu trong Ma Chi Lĩnh Vực, rời khu vực rìa của dãy núi càng ngày càng xa.
- Làm thế nào bây giờ, đại sư huynh?
Đỗ Lạp vẻ mặt đau khổ hỏi Lý Dật.
Lý Dật vẻ mặt thâm sì, đấy A Huệ vẫn đang ôm chặt lấy mình ra, đi tới phía đầu mai rùa, Ma Quy đó cứ cách một khoảng thời gian lại nhô đầu ra hô hấp, biết được quy luật này, Lý Dật bấm ngón tay, chờ đợi Ma Quy nhô đầu ra. Vừa nhô đầu ra, một tia lửa liền bắn ra.
Ma Quy đau đớn kêu lên, tốc độ bơi lại tăng lên không ít.
Bị thua thiệt, thời gian Ma Quy nhô đầu ra lại kéo dài, Lý Dật đang định đánh ra đạo đấu khí thứ hai thì đột nhiên bị xô mạnh về phía trước, thì ra Ma Quy đột nhiên dừng lại.
- Khốn kiếp, lại có chuyện gì thế!
Một gã công tử ăn chơi tinh mắt chỉ về phía trước kêu lên, dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy trăm mét phía trước là những điểm sáng màu xanh thẫm, rất nhanh mọi người đã kịp định thần lại, những điểm sáng theo cặp đó hiển nhiên chính là từng cặp mắt, ánh mắt xuất hiện ở trong hồ của Ma Chi Lĩnh Vực, không cần đoán cũng biết là mắt của ma thú. Nhưng sao lại xui xẻo như vậy, không ngờ lại gặp phải bầy ma thú.
Mười mấy người, một con Ma Quy, sau giây lát sững ngươi lại, không cần Lý Dật đánh nữa, Ma Quy vội quay đầu lại, tốc độ bơi lại tăng lên.
Nhưng nhanh thế nào cũng chỉ là một con rùa.
Tốc độ tiếp cận của những đôi mắt màu xanh thẫm kia nhanh chóng tới mức khiến người khác lạnh cả xương sống, từ tốc độ đó có thể thấy, dám ma thú này cũng không phải hạng cấp thấp.
- Chuẩn bị nghênh chiến!
Lý Dật hô lớn, nhanh chóng chia đám công tử ăn chơi ra thành bốn nhóm, phòng thủ ở bốn phía, ở phía sau là nơi nguy hiểm nhất đương nhiên do Lý Dật phòng thủ.
- Đại sư huynh, mang ta đi đi, nếu có thể sống sót, Phi Long Đế Quốc sau này ngươi một nửa ta một nửa.
Sự vô liêm sỉ của Lý Dật lập tức bị phản đối, ngay cả Khảm Kì cũng không kìm được chửi một câu. Đế quốc do tổ tông để lại đem cho đi mà không chút đau lòng, kẻ kế vị quốc chủ như vậy khiến Lý Dật cũng không biết phải nói gì.
- Kẻ nào còn dám làm loạn lòng quân, ta sẽ vứt ngay hắn xuống hồ.
Dù sao Lý Dật cũng đã quyết định, nếu thực sự không thể chống đỡ được thì sẽ đem theo Khảm Kì rời đi, dù sao trong số những kẻ này thì cũng chỉ có Khảm Kì là có chút giao tình với mình, càng quan trọng hơn là, tên gia hỏa này là một ngân hàng di động cực lớn.
Trong lúc nói chuyện, rầm một cái, một bóng đen nhảy ra khỏi mặt nước, tấn công về phía đám người ở trên lưng rùa, nhìn hình dáng thì bóng đen đó dường như là ma thú cấp bốn, Long Giáp Ngạc. Giống như Bạo Lang, Long Giáp Ngạc cũng là ma thú quần cư, dùng số lượng để giành phần thắng. Theo số lượng đôi mắt ở dưới nước thì ít nhất cũng phải có hàng mấy trăm con.
<br