Hai Đấu Tôn, gần mười Đấu Hoàng, loại thực lực này ở Thiên Phong đế quốc tựa hồ có thể nói là nghịch thiên. Nhân số Đấu Hoàng bên Đấu Thần điện, hoàng thất và Lý Minh mặc dù không rơi vào thế hạ phong, nhưng ít hơn một Đấu Tôn, điều này tựa hồ có thể nói là kết cục thất bại đã định. Khó trách Bắc Trác lại tự tin như vậy, thì ra hắn thật sự đã mời một cường giả cấp bậc Đấu Tôn tới từ Đại Hạ đế quốc để viện thủ!
Lần này Bách Phái hơi tính toán sai lầm, mặc dù có cân nhắc Bắc Đấu tông có thể sẽ giả bộ đàm phán để dụ người của hoàng thất, Lý Minh chui vào bẫy, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, Bắc Trác lại âm mưu hãm hại cả Đấu Thần điện.
Nếu Bắc Trác đã âm mưu hãm hại cả Đấu Thần điện, vậy cục diện hôm nay nhất định là không chết không thôi, Bách Phái cũng không hề nhiều lời, chỉ lạnh lùng nói:
- Vậy xin thỉnh giáo cao chiêu của Bắc tông chủ!
Thân hình Bách Phái khẽ động, đã ở giữa không trung bên ngoài mấy chục thước. Bắc Trác hừ lạnh một tiếng, không chút suy nghĩ, theo sát lao theo.
Với tư cách điện chủ của phân điện Thiên Phong, Bách Phái đã rất nhiều năm không có cơ hội triển lộ qua thân thủ, Bắc Trác cũng có mười năm không xuất hiện trên núi Bắc Đấu, thực lực của hai người rút cuộc như thế nào, trận chiến cấp bậc Đấu Tôn này sẽ như thế nào, thật sự rất đáng được tất cả mọi người chờ mong.
Chỉ có điều, bất luận là thế lực bên nào, giờ phút này đều không có tâm tình đi thưởng thức cuộc chiến đỉnh phong này. Theo Bách Phái, Bắc Trác cũng lao lên không trung, Đấu Vương, Đấu Hoàng phía dưới cũng lao đến chém giết.
Thiên Phong đế quốc chỉ sợ mấy ngàn năm qua không xuất hiện tình cảnh này, mấy ngàn cường giả đồng thời sử dụng Đấu Khí, tình cảnh này thử hỏi đồ sộ như thế nào. Trong mấy ngàn người, thực lực thấp nhất cũng là Đấu Sư cường giả trên ngũ tinh, có thể nói tất cả cường giả đỉnh cao của Thiên Phong đế quốc đều gia nhập vào cuộc chiến hôm nay.
Cho dù là một Đấu Hoàng cường giả, trước mặt tràng diện này cũng lộ vẻ nhỏ bé.
Trên trận, người duy nhất không động thủ chỉ có Hạ Hậu Thuần. Trên khuôn mặt tuấn tú của Hạ Hậu Thuần mơ hồ lại có vẻ sợ hãi, tình cảnh chém giết đồ sộ nhưng cũng vô cùng thê thảm đối với một Đấu Tôn còn trẻ như hắn mà nói, giống như cuộc chiến giữa những con sâu con kiến. Thế nhưng mùi huyết tinh nồng đậm đến mức tận cùng, cộng thêm mùi cơ thể bị Đấu Khí oanh kích thậm chí là thịt nát, lại mang tới cho người ta một loại cảm giác khó thở huyết mạch sôi trào
Ầm ầm ầm....
Thanh âm liên tiếp bạo liệt, sau khi Đấu Khí ngũ sắc và thánh hệ Đấu Khí trắng sữa đối chọi với nhau giữa không trung cao hơn trăm mét, tạo thành vô số mảnh vỡ Đấu Khí, xoay tròn rơi về hướng chiến trường, dư thế không giảm, trong nháy mắt giết chết vô số Đấu Sư cường giả.
Cảnh chém giết trời đất tối sầm giằng co hơn nửa canh giờ, cuối cùng dần lộ ra xu thế thắng bại.
Tư tế Đấu Thần điện, Ảnh vệ Long vệ hoàng thất, và cường giả tinh anh của Lý Minh tử thương hơn phân nửa, bị bao vây trên cỏ, đối mặt với công kích gấp mấy lần mình của Bắc Đấu tông và Tứ đại gia tộc.
- Hạ Hậu Thuần các hạ, ngươi có thể xuất thủ!
Giữa không trung, âm thanh sôi trào sát ý của Bắc Trác vang lên, khiến đám cường giả đang bị bao vây không khỏi run rẩy. Tình cảnh như vậy, nếu không có gì bất ngờ, thất bại của Đấu Thần điện, hoàng thất và Lý Minh chỉ là vấn đề thời gian, nếu có thêm một Đấu Tôn cường giả gia nhập trận chiến, như vậy kết cục thắng bại đã hoàn toàn định ra.
Nghe thấy Bắc Trác kêu mình ra tay, sắc mặt Hạ Hậu Thuần thay đổi mấy lần, cuối cùng cắn răng, bay lên giữa không trung đồng cỏ, một hào quang rực rỡ mơ hồ xuất hiện trong lòng bàn tay.l
- Bảo hộ bệ hạ!
Thủ lĩnh Long vệ Thần Mộc hét lớn một tiếng, Đấu Khí hóa cánh, một đạo Đấu Khí Cự Mộc đồng thời hóa ra, nện về hướng Hạ Hậu Thuần. Cùng lúc đó, ba Đấu Hoàng cường giả trong Ảnh vệ cũng tấn công lên trên. Dưới sự oanh kích toàn lực của bốn Đấu Hoàng cường giả, Hạ Hậu Thuần cũng không dám khinh thường, song chưởng vỗ ra bốn đạo hào quang rực rỡ nghênh đón bốn luồng Đấu Khí.
Ầm ầm ầm…. giữa không trung vang lên bốn tiếng nổ ầm ầm, uy lực không sai biệt gì so với đối chọi của hai Đấu Tôn cường giả. Dưới sự trùng kích của năng lượng cường hãn, người vây công không khỏi thối lui hơn mười mấy thước, còn người bị vây công cũng nhanh chóng kết xuất Đấu Khí phòng ngự, chống đỡ mảnh vỡ Đấu Khí đang tàn sát bừa bãi.
Tứ đại Đấu Hoàng dưới một kích của Hạ Hậu Thuần, lập tức như lá rụng rơi thẳng xuống, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
- Bắc Trác, ngươi thật sự muốn truy sát tận cùng sao?
Bách Phái giận dữ, ngữ khí trở nên rét lạnh.
- Ha ha ha, lẽ nào Bách điện chủ còn cho rằng có khả năng thỏa hiệp?
- Hừ!
Bách Phái hừ lạnh một tiếng, thân ảnh bỗng nhiên biến mất. Một giây sau, Bách Phái đã xuất hiện ở biên giới chiến trường, tung ra một luồng Đấu Khí trắng noãn, như một quả trái phá nổ tung trong đám đệ tử Bắc Đấu tông, trong nháy mắt thu hoạch được tính mạng của mười mấy tên cường giả.
- Tới Bắc Đấu cấm địa!
Âm thanh trong trẻo của Bách Phái, cho dù trên chiến trường đang hò hét ầm ĩ, cũng truyền đến tai mỗi người từng chữ rõ ràng.
Bắc Đấu cấm địa! Chính là nơi chôn cất tông chủ các thời kỳ của Bắc Đấu tông, cho dù là tông chủ hiện tại Bắc Trác cũng không thể tự ý tiến vào, trừ phi hắn chuẩn bị viên tịch bên trong. Bản thân di thể của một cường giả chính là một tòa bảo tàng, vì vậy để di thể tông chủ Bắc Đấu tông không bị quấy rối, Bắc Đấu tông đã đặc biệt thiết lập cấm địa này.
Lúc này hiển nhiên không có khả năng dẫn mọi người trốn về Đế đô, khả năng duy nhất có thể làm, chính là trốn vào Bắc Đấu cấm địa chờ đợi viện quân. Đây cũng là cách duy nhất Bách Phái có thể nghĩ đến lúc này.
Nói xong, thân hình Bách Phái khẽ động, hai luồng Đấu Khí vô cùng hùng hậu chia ra tấn công Bắc Trác và Hạ Hậu Thuần. Một khi điện chủ phân điện Thiên Phong thật sự nổi giận, toàn lực ra tay, uy thế hiển hách cho dù lấy một địch hai, không ngờ cũng làm cho hai vị Đấu Tôn không thể không toàn lực ứng phó.
Hai đạo Đấu Khí nện ra, Bách Phái thủ quyết phi động, khói mù phía trên chiến trường cấp tốc tiêu tán, hiện ra bầu trời xanh lam, ngay phía trên bầu trời, mặt trời rực rỡ màu vàng tựa hồ nhận được cảm ứng gì đó, ánh sáng bắt đầu vặn vẹo, từ bốn phương tám hướng hội tụ tới không trung chiến trường. Một luồng khí tức rừng rực huy hoàng bao vây chiến trường, phía dưới luồng khí tức này, tất cả lực lượng đều lộ vẻ nhỏ bé.
Thiên Địa dị tượng, Bạch Hổ đấu kỹ!
- Thánh Quang Ban Diệu!
Một tia bạch quang vô cùng hoa mắt hiện lên, giữa bạch quang tựa hồ còn kèm theo những điểm màu đen xoay tròn, sau đó tất cả mọi người tựa hồ đều thất thần trong mấy giây. Có rất nhiều cường giả không cách nào nhìn rõ ánh sáng, bởi vì thân thể của bọn họ đã bị tách rời. Đồng cỏ màu xanh trong nháy mắt biến thành màu khô vàng, chân núi Bắc Đấu tựa hồ trong nháy mắt đã chuyển sang mùa thu.
Đấu Tôn cường giả thi triển Bạch Hổ đấu kỹ, loại rung động này hầu như làm người ta tan vỡ. Trong phương hướng Bách Phái nện ra Bạch Hổ đấu kỹ, tất cả cường giả dưới Đấu Vương trong nháy mắt bỏ mình, cho dù là cường giả Đấu Vương cũng chịu những tổn thương khác nhau.
Thiên Phong điện chủ, hôm nay ý định đại khai sát giới rồi!
Thừa dịp cơ hội Bách Phái sử dụng đấu kỹ Bạch Hổ, những cường giả trong hoàng thất, Đấu Thần điện và Lý Minh còn có thể chạy trốn, nhanh chóng mở đường máu xông ra ngoài, thẳng đến Bắc Đấu cấm địa!
Những cường giả còn có thể sống sót trong trận chém giết này, thực lực đều không kém, để chạy trốn, tốc độ bay vút lên núi của bọn họ có thể nói là kinh thế hãi tục, chỉ chốc lát đã tới cửa vào của Bắc Đấu cấm địa.
Cửa vào Bắc Đấu cấm địa ngược lại không có người thủ vệ, chỉ có một đạo Đấu Khí phong ấn, dưới một kích hợp lực của mọi người lập tức liền tan rã. Đây cũng không phải nói Bắc Đấu cấm địa phòng vệ không nghiêm, thử nghĩ nếu không phải trong tình huống cực kỳ cấp thiết, người bình thường muốn mở được phong ấn cũng cần tốn khá nhiều khí lực, thời gian đó cũng đủ để Bắc Đấu tông phát giác.
Bên trong cửa vào lại là một huyệt động rất lớn, vừa mở cửa động, trước mặt đã xuất hiện một luồng khí tức lạnh léo như băng. Huyệt động rất lớn, hiển nhiên cũng không phải tự nhiên mà do nhân công xây dựng thành. Hai bên thông đạo rộng rãi có mái vòm hình cung là từng gian thạch thất, bất luận trên mái vòm hay là trên cửa đá của mỗi gian thạch thất đều có chạm khác những hình vẽ tinh xảo. Bảy viên Dạ minh châu cực lớn được khảm nạm trên mái vòm theo vị trí của Bắc Đấu thất tinh. Ánh sáng trong huyệt động mặc dù không quá sáng nhưng cũng đủ nhìn thấy đồ vật.
Chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần cầm bảy viên dạ minh châu này đi đấu giá, sợ rằng cũng đủ để chấn hưng một gia tộc.
- Bách điện chủ, Đấu Thần điện tự tiện xông vào thánh địa mai táng tổ tiên của người khác mà không sợ mất mặt sao?
Bên ngoài cấm địa, Bắc Trác giương giọng châm chọc nói.
Đám người Bách Phái làm gì có công phu đôi co những chuyện này với hắn, kiểm lại một chút, cha con Cung thị, Lý Hàn, phần tử nòng cốt như Bạch Khiết vẫn còn. Tam đại thế lực trốn vào cấm địa, không ngờ chỉ còn lại 50-60 người!
Nếu không phải Bách Phái liều mạng, ngay cả 50- 60 người này, chỉ sợ cũng bỏ mạng rất nhanh dưới sự công kích của hai đại Đấu Tôn. Đấu Thần điện mất mặt không nói, còn phải bồi thường hơn mười tư tế đi vào, cũng khó trách Bách Phái muốn đại khai sát giới.
- Đừng tưởng chạy vào Bắc Đấu cấm địa, bản tôn sẽ không có cách bắt các người? Hừ, các ngươi đợi chôn cùng tổ tiên Bắc Đấu tông ta đi!
Mặc dù ngữ khí của Bắc Trác rất cuồng vọng, nhưng nhất thời vẫn chưa có dũng khí phá vỡ cấm kỵ ngàn năm của Bắc Đấu tông.
- Bắc tông chủ, ngươi đang nằm mơ sao, cho ngươi chôn cùng tổ tiên trước? Không dối gạt Bắc tông chủ, chúng ta hiện tại đang cho tổ tiên ngươi ăn roi đây.
Cung Đính Thiên lớn tiếng đáp.
Nói vậy thì hơi quá, chỉ có điều chuyện Hoàng Đế bệ hạ đang làm lúc này cũng không được xem là phải đạo.
Sau khi quan sát Bắc Đấu cấm địa, vững tin không có gì cổ quái, Cung Đính Thiên không khách khí mở ra một gian thạch thất.
Trong thạch thất, có một di thể lơ lửng giữa không trung, quanh thân hiện ra một tầng hào quang màu ngà sữa. Thi thể được bảo tồn tương đối hoàn hảo, biểu lộ trên mặt giống như đang ngủ say, ngoại trừ khuôn mặt có chút tái nhợt, hoàn toàn không khác gì một người sống.
Chỉ có điều làm người ta tiếc nuối chính là, ngoại trừ cỗ di thể này, trong thạch thất hoàn toàn trống rỗng, đừng nói không có binh khí cao phẩm đấu kỹ công pháp, ngay cả của cải cũng không có thứ gì. Cung Đính Thiên thoáng thất vọng.
Liên tiếp mở mấy gian thạch thất khác, ngoại trừ những di thể tông chủ có khuôn mặt khác nhau, cũng không thu hoạch được gì, Cung Đính Thiên cũng không có hứng thú, trở lại thông đạo rộng lớn, cùng Bách Phái thương lượng đối sách.
Tình hình lúc này, muốn dựa vào 50-60 người trong cấm địa thoát khỏi núi Bắc Đấu trở lại Đế đô, tuyệt đối không có khả năng. Nhưng chỉ cần Bắc Đấu tông tuân thủ nghiêm ngặt tông luật, không tiến công cấm địa, kéo dài thời gian, Thị Huyết thân vương, Tam Thánh Sơn Đấu Thần điện trong Đế đô chắc chắn sẽ biết trên núi Bắc Đấu đã phát sinh chuyện gì, đến lúc đó viện quân vừa đến, trong ngoài giáp công, muốn san bằng núi Bắc Đấu ngược lại cũng không phải việc khó.
Tính toán như vậy, trong lòng mọi người cũng thấy an tâm hơn một chút, để mấy người lưu lại cửa ra vào cấm địa để canh gác, đám người còn lại đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, tĩnh tâm khôi phục Đấu Khí. Đặc biệt là Bách Phái, vì yểm hộ mọi người xông vào cấm địa Bắc Đấu, cũng dốc ra toàn lực, Đấu Khí hao tổn rất lớn.
Mặt trời lúc này đã dần dần ngả về hướng tây, ngoại trừ mùi máu tươi vẫn nồng đậm như cũ, ngọn núi Bắc Đấu yên tĩnh đến mức như chưa từng xảy ra chiến đấu. Tất cả những người trong cấm địa đều cảm thấy sợ hãi khi màn đêm kéo đến. Cấm địa này đối với Bắc Đấu tông mà nói, cũng không có gì lực trói buộc thực chất gì, Bắc Trác là tông chủ, hoàn toàn có khả năng thừa dịp đánh lén lúc ban đêm.
Mà viện quân của Đế đô và Đấu Thần điện, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sớm nhất cũng phải đợi đến lúc bình minh mới có thể xuất hiện ở núi Bắc Đấu.
Như vậy, đêm nay đối với 50-60 người trong cấm địa mà nói chính là một đêm sống chết.
<br