- Yêu cầu thứ hai càng đơn giản.
Lý Dật cũng biết vị Đấu Hoàng này tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn giết Long Ngạo Thiên trước rồi chờ mình nói yêu cầu thứ hai, vì vậy cũng không miễn cưỡng, trên mặt hiện lên luồng tà ý, chuyển hướng sang Tông Băng đang đau khổ dùng Đấu Khí phòng ngự chèo chống trong trận pháp:
- Kêu Tông đại tiểu thư của các ngươi cởi hết quần áo nhảy múa...... Bản thiếu gia thật sự muốn nhìn xem loại phụ nữ như đàn ông này có phải nữ nhân hay không!
- Vô sỉ hạ lưu.
Tông Băng có thân phận thế nào chứ, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu ô nhục như vậy, lập tức mắng chửi. Chẳng qua nữ nhân này mặc dù thực lực bất phàm, lạnh lùng quyết đoán, nhưng cũng không giỏi mắng chửi người khác, chỉ mắng được một câu “Vô sỉ hạ lưu”, cuối cùng không tìm ra được lời nào độc ác hơn.
- Lý Dật các hạ, lão phu thành tâm thỏa hiệp, ngươi đừng tưởng rằng lão phu thực sự sợ ngươi, cùng lắm thì liều chết phá lưới, Lý Dật các hạ cũng đừng yêu cầu quá đáng.
Vấn đề là Lý Dật không phải thành tâm thỏa hiệp, trong tình huống bản thân chiếm hết ưu thế này, có cơ hội một lần hành động đánh chết hai đại Đấu Hoàng, một Đấu Vương của tứ đại gia tộc, nếu Lý Dật bỏ qua, vậy thì quá đáng tiếc.
Lý Dật nhếch môi, không cho rằng như vậy:
- Chẳng phải chỉ là thoát y nhảy múa thôi sao, chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được, còn nói là thành tâm. Lão đầu, thành tâm của ngươi cũng rẻ quá!
Sắc mặt vị Đấu Hoàng này lập tức trở nên khó coi vô cùng, đây rõ ràng là đối phương muốn tiêu diệt mình.
- Vậy được rồi, Lý Dật, chúng ta liền chết phá lưới, lưỡng bại câu thương!
Khi đã quyết định dốc sức liều mạng, trên người Đấu Hoàng cao lớn tràn ra khí thế kinh người.
- Chỉ dựa vào ngươi muốn lưỡng bại câu thương với bản thiếu gia, chỉ sợ còn không xứng!
- Nếu có thêm bổn hoàng này nữa thì sao?
Giữa không trung bỗng nhiên truyền tới một âm thanh cường tráng, không phải là Phong Hoàng quen thói mượn gió bẻ măng thì còn có thể là ai?
Đấu cánh Lưu Ly vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng, Hải Hâm hạ xuống sau lưng Lý Dật, hình thành xu thế tiền hậu giáp kích bao vây Lý Dật.
Phong Hoàng đến thật là đúng lúc, nếu bình thường mình thật ra cũng không sợ hắn, chẳng qua hiện tại Đấu Khí bản thân còn chưa khôi phục hoàn toàn, trước mặt còn có một vị Đấu Hoàng bát tinh, vẫn phải phân tâm điều khiển “Kim úng đồ long trận”, nhiệm vụ này không thể hoàn thành.
Xem ra cần phải dùng một át chủ bài.
- Phong Hoàng các hạ, bọn Tông Băng vẫn còn bị bao trong trận, không cần nói nhiều, tốc chiến tốc thắng!
Hải Hâm hiện thân, Đấu Hoàng cao lớn khí thế đại thịnh, lôi cầu Đấu Khí ngưng tụ ầm ầm lao tới. Mặt khác Hải Hâm cũng biết lúc này không tiện đánh lâu, chỉ quyết khẽ động, một đạo gió lốc Đấu Khí thoạt nhìn rất mỏng manh, yên lặng cuốn về phía Lý Dật.
Hai đại Đấu Hoàng đồng loạt xuất thủ, không khí xung quanh đều ngưng lại thành sát khí vô hình, khiến cho Lý Dật ở bên trong cảm thấy rất áp lực, tăng Đấu Khí lên tới cực hạn, Lý Dật vẫn cường ngạch.
- Hồi Phong Chưởng, xoắn kình!
Dưới công kích của hai đại Đấu Hoàng, sử dụng Hồi Phong Chưởng cần chút quyết đoán, nếu như thực lực chênh lệch quá xa, Hồi Phong Chưởng không cách nào xoắn hai luồng Đấu Khí ra ngoài, như vậy dựa vào Đấu Khí phòng ngự của bản thân căn bản không cách nào tiếp nhận sức mạnh khổng lồ như vậy, kết cục chính là xương cốt cũng không còn.
Đương nhiên, Lý Dật có can đảm sử dụng Hồi Phong Chưởng, cũng là vì thực lực của Đấu Hoàng đỉnh phong.
Hai luồng Đấu Khí bị Hồi Phong Chưởng xoắn kình kéo lê một đường vòng cung quỷ dị, thẳng đến “Kim úng đồ long trận”. Lực lượng khổng lồ xông tới phía dưới, Đồ Long trận rung động một hồi, tựa hồ tan vỡ, nhưng trong nháy mắt, sức mạnh trong trận pháp lập tức tràn đầy, lưỡi dao gió đánh úp về phía Tông Băng và vị Đấu Hoàng thấp bé càng thêm mãnh liệt. Phía trên lá chắn băng trên người Tông Băng lập tức hiện ra vết rạn như mạng nhện, vị Đấu Hoàng kia kinh hãi kiên cường viện thủ, lá chắn băng bảo vệ mới không tiếp tục rạn nứt.
- Cận chiến!
Vị Đấu Hoàng cao gầy cũng kinh hãi, không nghĩ tới Lý Dật có đấu kỹ lập lờ tinh diệu như vậy, lập tức không quan tâm, nhào tới, Đấu Khí trong tay lượn lờ đan xen thành một thanh trường kiếm lôi điện màu tím, bổ xuống người Lý Dật.
Hải Hâm là hạng thông minh, mặc dù không hiểu trận pháp gì, cũng nhìn ra được chỗ cổ quái của trận pháp, nghe thấy Đấu Hoàng cao gầy nhắc nhở, lập tức từ bỏ oanh kích Đấu Khí, tay phải run lên, thình lình xuất hiện một thanh đao tàn ảnh.
Lý Dật cũng không kiêng kỵ loại chiến pháp áp sát này, chính là một loại chiến pháp chiến đấu lâu dài giữa Đấu Hoàng, Đấu Khí hao tổn cũng ít, trong tình huống này, hai vị Đấu Hoàng thường thường phải đấu hơn mấy ngày mấy đêm mới có thể phân ra thắng bại. Dựa vào huyễn bộ quỷ dị, Lý Dật hoàn toàn có thể đối pphos với giáp công của hai đại Đấu Hoàng, nhưng nếu muốn tranh thủ đi điều khiển trận pháp lại không thể.
Thứ mà vị Đấu Hoàng cao gầy mong muốn, hiển nhiên chính là hiệu quả này.
Mất đi điều khiển của người bày trận, “Kim úng đồ long trận” dần dần hòa hoãn, vòng xoáy thiên địa linh khí hình thành cũng bắt đầu tán loạn.
- Lý Dật, còn không thúc thủ chịu trói. Ha ha ha, tiểu tử ngươi cũng có hôm nay, biết rõ mùi vị không có lối thoát chưa!
Hải Hâm một mặt làm nhiễu loạn tâm thần Lý Dật, trên tay cũng không hề chậm rãi, đao tàn ảnh do Đấu Khí biến thành rất chân thực, mũi đao không rời khỏi yếu điểm của Lý Dật.
- Thúc thủ chịu trói? Trong từ điển của bản thiếu gia không thấy từ này.
Ngoài miệng không rơi vào thế hạ phong, nhưng tình thế hiện tại Lý Dật đã có chút khốn đốn. Vết thương bị Diệp Khinh Vũ đánh lén, vốn đã khép miệng đang có xu thế rạn nứt trong khi đánh nhau kịch liệt, dốc sức chiến đấu với 800 tử sĩ đã tổn hao không ít Đấu Khí. Hiện giờ bị hai Đấu Hoàng bức bách, ỷ lại Vân Bộ tinh diệu mặc dù có thể chèo chống, nhưng trận pháp bị phá là chuyện sớm muộn. Đến lúc đó ba vị Đấu Hoàng thêm một Đấu Vương nổi tiếng, tình thế đúng là cực kỳ hung hiểm.
Nhưng Lý Dật vẫn chưa sử dụng át chủ bài!
Tình thế tuy hung hiểm, nhưng vẫn chưa tới thời điểm vạn bất đắc dĩ, đối phương có chuẩn bị mà đến, có người thay thế cường ngạnh hay không rất khó nói. Nếu hắn tùy tiện vận dụng át chủ bài tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt.
Ầm.
Một tiếng vang thật lớn, “Kim úng đồ long trận” cuối cùng tan vỡ. Sắc mặt Tông Băng có chút tái nhợt triệu hồi phòng ngự lá chắn băng, gằn giọng kêu hai chữ:
- Lý Dật!
Sau đó hóa thành một đạo tàn ảnh, với tư thế dốc sức liều mạng gia nhập chiến đoàn.
Bị trận pháp vây khốn chật vật không chịu nổi đã thôi rồi rồi, lại còn kêu Tông đại tiểu thư cởi sạch quần áo khiêu vũ, đây đã là lý do đầy đủ để Tông đại tiểu thư giết hắn một vạn. Nhìn thấy Tông Băng ra tay, vị Đấu Hoàng thấp bé há chịu khoanh tay đứng nhìn, tức tối hóa thành một đạo Đấu Khí vô cùng sắc bén, bão tố bắn về phía Lý Dật.
- Tứ đại gia tộc và Bắc Đấu tông thật sự quá đề cao bản thiếu gia rồi!
Ánh mắt hung hãn chợt lóe lên trong mắt Lý Dật, càng là tuyệt cảnh càng kích phát ra tiềm năng của Lý Dật, hắn vẫn chưa triệu hồi hai con át chủ bài là con rối mị ảnh và Phá thiên kiếm, Lý Dật thủ quyết phi động, nhiệt độ trong không gian đột nhiên tăng cao, tựa hồ hỏa nguyên tố bên trong thiên địa linh khí ở phạm vi hơn mười dặm đều bị hút sạch đến bên người.
Giữa thiên địa cực nóng, tất cả vật chất bên trong phạm vi mấy chục thước đột nhiên bốc cháy.
- Bạch Hổ trung giai, Lưu Hỏa Liệt!
Dù sao cũng là trong đế đô, hỏa nguyên tố tương đối dồi dào, hơn nữa đồng dạng là đấu kỹ Bạch Hổ, thời gian chuẩn bị Lưu Hỏa Liệt ngắn hơn nhiều so với Huyết Nguyệt Cuồng Cương. Trong nháy mắt, Nam Minh Lưu Hỏa đan xen tạo thành một con mãnh thú liệt diễm. Liệt diễm nóng bỏng đã không phải là màu da cam hoặc đỏ thẫm bình thường, mà là màu sáng bạch, lấy thái xoáy thiêu đốt vạn vật xoay tròn thành một trận liệt diễm cuồng phong, lấy Lý Dật làm trung tâm, càn quét ra xung quanh.
Đấu kỹ Bạch Hổ! Dù là chiếm hết ưu thế, bốn đại cường giả đối mặt với đấu kỹ Bạch Hổ này cũng không còn chút máu. Hai vị Đấu Hoàng cao thấp không chút nghĩ ngợi, đồng thời chắn trước mặt Tông Băng, nhanh chóng bày ra từng đạo phòng ngự che chắn. Cho dù là loại cường giả giống như truyền thuyết, thành danh nhiều năm như Phong Hoàng Hải Hâm cũng vẻ mặt ngưng trọng.
Ầm.
Mãnh thú Liệt Diễm ầm ầm nổ, một biển lửa nóng bỏng bên trong phạm vi vài trăm mét, ngay cả hòn đá trong biển lửa cũng bị đốt thành tro tàn. Rất lâu sau đó, hỏa diễm xung quanh mới chậm rãi tản đi, bốn đại cường giả thân đều cháy đen, tầng tầng Đấu Khí che chắn không còn sót lại chút gì.
- Thật là lợi hại!
Hải Hâm phun ra một ngụm máu đen, khen tự đáy lòng, xem ra bị thương cũng không nhẹ.
So với ba người Tông thị hợp lực đối kháng, mặc dù hình tượng chật vật, nhưng cũng không chịu ảnh hưởng gì lớn. Chẳng qua mái tóc màu nâu xinh đẹp của Tông Băng bị hủy hoại không còn.
Diệp Khinh Vũ và Long Ngạo Thiên cũng đã không thấy bóng dáng, không biết là bị đốt thành tro bụi hay là đã sớm cao chạy xa bay.
Chỉ là một chiêu đấu kỹ Bạch Hổ, cũng tiêu hao Đấu Khí của Lý Dật cực lớn, một chiêu này, sắc mặt Lý Dật tái nhợt như tờ giấy, thở dốc bất định. Nếu không có ma khí Thiên Khôn Địa Càn Châutại, chỉ sợ sớm đã không cách nào chống đỡ thân thể đứng yên.
Bốn đại cường giả, rõ ràng không chết người nào cả! Điều này ít nhiều nằm ngoài dự đoán của Lý Dật.
- Lý Dật, đốt đã nghiền chứ, giờ đến phiên bổn hoàng ra chiêu, nếu ngươi tiếp được chiêu này, bổn hoàng xem như phục ngươi hoàn toàn!
Hải Hâm cũng rất nhạy cảm, hiển nhiên nhìn ra Lý Dật đã sa cơ lỡ vận, cho nên dám tung ra cuồng ngôn này.
- Xem ra một chiêu này của Phong Hoàng cũng là đấu kỹ cấp Bạch Hổ, nếu bản thiếu gia nhận, một chữ phục chỉ sợ không thể hiện được phong phạm của Phong Hoàng!
- Quả nhiên có chút ý tứ, công phu mạnh miệng ở Thiên Phong đế quốc thật sự không có ai có thể so sánh. Vậy ngươi nói đi, nếu tiếp được một chiêu này của ta, muốn ban thưởng cái gì. Ha ha ha, Phong Hoàng ta cam đoan, bất luận ngươi đưa ra cái gì ta đều đáp ứng ngươi, bởi vì một chiêu này qua đi, ngươi chắc chắn sẽ chết!
- Phong Hoàng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi sao? Thủ đoạn của bản thiếu gia, Phong Hoàng còn chưa lĩnh giáo đủ sao? Được, ta tiếp một chiêu này của ngươi, cũng không cần cái gì khác, chỉ cần ngày mai trong giải thi đấu tuyển chọn phò mã, ngươi cởi trần chạy một vòng là được?
Nếu Lý Dật nói tiếp được một chiêu của Hải Hâm, muốn lấy mạng của hắn, Hải Hâm cũng chỉ cười cười, nhưng là nói cởi truồng chạy một vòng, lại khiến Hải Hâm thật sự nổi giận. Hải Hâm đường đường là một Phong Hoàng, nếu quả thật cởi truồng chạy một vòng trước mặt vạn người, người của Bắc Đấu tông sau này cũng không dám ngẩng đầu bước đi ở đế đô.
Kỳ thật Lý Dật vô cùng có tự tin có thể tiếp được một chiêu của Hải Hâm, nhiều nhất là hủy con rối mị ảnh. Chỉ là nhìn tình thế đêm nay, cho dù tiếp được một chiêu của Phong Hoàng không chết, bên cạnh còn có Tông Băng ước gì mình chết đến vạn lần.
Xem ra hai át chủ bài cuối cùng không thể không lấy ra.
Ngay lúc Lý Dật có ý định triệu hồi Mị Ảnh khôi lỗi Thôn Thiên thú, một tiếng cười thanh thúy bỗng nhiên xuất hiện trong tai mọi người. Lúc này, cho dù là chung quanh có người, cũng đều tránh xa, chỉ sợ những cường giả này tranh đấu tai bay vạ gió. Nhưng tiếng cười thanh thúy lại dùng tốc độ cực nhanh tới gần chỗ của năm vị cường giả.
- Khanh khách, ha ha ha, thật náo nhiệt, ta cứ thắc mắc không biết là ai, thì ra là các ngươi, khó trách từ xa đã nghe thấy đánh nhau như sét đánh. Lý Dật, tại sao lại đánh nhau với bọn họ chứ?
Người vừa đến vẻ mặt cười tươi như hoa, ánh mắt nhìn năm vị cường giả không khác gì nhìn mấy tiểu tử gà mờ ẩu đả ngoài đường, khí độ này làm cho người ta im lặng cực độ, ngoài Hoa Hoàng Dụ Thần đứng đầu trong thất hoàng Thiên Phong còn có thể là ai nữa chứ?
Nhìn thấy Hoa Hoàng Dụ Thần xuất hiện, Lý Dật biết tối nay mình không chết được, khóe miệng nhếch lên, hiện ra nụ cười đẹp mắt:
- Thần Thần tỷ, ta đang dạy dỗ cho mấy kẻ ngu xuẩn không biết sống chết này, nếu tỷ đến chậm một bước, mấy tên này đã bị làm thịt rồi!
<br