- Tông gia các người cũng đã xuất hiện, như vậy kế tiếp, Diệp gia, Hồng gia cũng có thể rất nhanh xuất hiện, đợi cho cường giả của hai nhà kia chạy tới, lúc đó chỉ sợ mình thật sự muốn đi cũng không được nữa rồi. Như vậy ta phải sử dụng một chiêu mạnh nhất a!
Trong lòng Lý Dật thầm nghĩ như vậy.
Tay phải sờ lên hình săm hình kiếm trên cánh tay trái, Lý Dật dùng một đạo ý niệm truyền qua.
- Chủ nhân!
Nhận được ý niệm của Lý Dật, Kiếm linh Phá Thiên Kiếm lập tức truyền đến một thanh âm vô cùng vui sướng.
Lần trước phá vỡ không gian của Thôn Thiên Thú, Lý Dật đã cho Kiếm linh sử dụng một khỏa dược tề khôi phục linh hồn, thực lực của Kiếm linh lúc này cũng đã khôi phục không ít, bản thân Kiếm linh mở ra linh trí cũng tương đối, Kiếm linh được Lý Dật đối xử tốt, trong lòng rất là cảm kích.
Lần này được Lý Dật dùng ý niệm triệu hoán, Kiếm linh lập tức truyền đến những thanh âm vô cùng vui sướng.
- Ân, ngươi hãy giết nữ nhân kia!
Lý Dật thản nhiên nói.
- Không có vấn đề, chủ nhân, bất quá chỉ là một cái Đấu Hoàng nho nhỏ mà thôi.
Thanh âm Kiếm linh tràn ngập khinh thường nói.
- Nhưng ta lúc này cũng không có thể dư thừa nguyên liệu để phối chế dược tề cho ngươi!
Lý Dật đau lòng nói, mỗi một lần phối chế loại dược tề khôi phục linh hồn lực, Lý Dật cũng phải cảm thấy chảy máu một lần, vì giết chết Tông Băng, tốn hao một cái giá lớn như vậy, trong lòng Lý Dật xem ra, vẫn có chút cảm giác không đáng.
- Cái này chẳng qua là phụ trợ mà thôi, chủ nhân, dùng nó cũng chỉ có thể phát ra được một ít uy lực. Nhưng uy lực chân chính của Phá Thiên Kiếm, chủ yếu vẫn dựa vào thực lực của chủ nhân thúc dục ra.
Kiếm linh nói ra ý nghĩ của mình:
- Thúc dục một lần Phá Thiên Kiếm, đối với tình huống hiện tại mà nói, tiêu hao cũng là quá lớn, vạn nhất bồi bổ không không kịp, ta sẽ biến mất.
- Được rồi…
Lý Dật hung hăng nói.
- Ta sẽ đem đấu khí quán thâu vào trong Phá Thiên Kiếm, hỗ trợ cho ngươi.
- Được, chủ nhân!
Kiếm linh vui sướng kêu lên.
Lý Dật cùng với Kiếm linh trao đổi rất nhanh, cũng chỉ trong nháy mắt. Lý Dật ngẩng đầu nhìn Phong Lưu Ngọc, khóe miệng lộ ra một tia cười tàn nhẫn.
- Phong Lưu Ngọc, ngươi đã muốn lấy đi tánh mạng của ta, như vậy ngươi sẽ phải tiếp một chiêu mạnh nhất của ta, đừng nói là ta không nói trước, một chiêu này, lực sát thương rất là cường đại! Ngươi hãy cẩn thận mà đón đỡ!
Lý Dật phá lên cười.
Tay phải ấn vào hình xăm bên cánh tay trái, ngay lập tức cả người Lý Dật đều đắm chìm vào bên trong một cỗ khí thế kinh người!
- Kia… Đó là cái gì!
Nhìn thấy một màn này, Lý Nhiên đứng cách đó không xa thét lên một tiếng kinh hãi! Tiếng thét của hắn vừa dứt, Ma Kiếm trên tay hắn liền điên cuồng run rẩy lên, cảm thấy Oán linh ở bên trong Ma Kiếm rất là run rẩy sợ hãi và dường như chúng nó bắt đầu không ngừng khóc thét. Những người còn lại ở đây, ngoại trừ hắc bào Tông Băng bởi vì đang được che mặt, không nhìn thấy rõ diện mạo ra, Phong Lưu Ngọc, Lý Tùng cùng với những tên Ảnh Vệ, thậm chí kể cả Lý Hàn, hầu như tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía hình ảnh đang trôi nổi ở giữa không trung.
- Giết cho ta!
Tiếp theo một tiếng rít gào từ trong miệng Lý Dật truyền đến, ở giữa không trung, thanh trường kiếm kia lập tức lóe lên hào quang rực rỡ, toàn bộ bầu trời vào đêm lập tức trở nên vô cùng sáng rực, ánh sáng chói mắt làm cho mọi người không dám nhìn thẳng.
Lý Dật cũng thật không ngờ, khi hắn cùng với Kiếm linh sử dụng Phá Thiên Kiếm lại xuất hiện uy lực như vậy!
Giữa không trung, phảng phất như có một con quái vật cự đại, nó có Song dực Đấu khí, trong miệng đang ngậm lấy một đầu lâu huyết hồng sắc, hai chân trước như tia chớp lóe sáng, hai mắt của nó to chừng bằng một cái chậu rửa mặt lớn, trong ánh mắt của nó toát ra lục sắc quang mang, hào quang tỏa ra làm cho người ta có thể nghe thấy ‘oanh’ một tiếng, toàn bộ tất cả kiến trúc chung quanh đều bị vỡ vụn! Nhất thời toàn bộ già trẻ lớn bé của Lý gia cũng đều xuất hiện cả ra ngoài. Những người bị ánh hào quang kia đánh trúng người, vô luận là Ảnh Vệ, Lý gia hộ vệ hay là người bình thường, hầu như không ai có thể may mắn thoát khỏi, đều bị ánh hào quang đánh trúng, tất cả đều trực tiếp nằm dưới mặt đất không biết sinh tử như thế nào.
Lúc này, trong người Lý Dật có cảm giác năng lượng nhanh chóng bị rút đi, dù cho Thiên Khôn Địa Càn Châu mãnh liệt vận chuyển, đem thiên địa nguyên khí rất nhanh thu nạp vào trong thân thể, cũng không thể cản nổi đấu khí bị tiêu hao rất nhanh!
Nhất thời toàn bộ Lý gia đều liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết, ngay cả hai cha con Lý Tùng và Lý Nhiên đối mặt với tia sáng công kích này, cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng của Ma Kiếm mà miễn cưỡng chống cự lại được.
Bất quá lúc này chỉ mới là bắt đầu, kế tiếp, lại có vô số đạo kiếm quang hướng về bốn phương tám hướng bay ra, sau đó tụ tập thành một thanh kiếm quang khổng lồ, hung hăng hướng về phía Phong Lưu Ngọc cùng với hắc bào nữ tử Tông Băng mà công kích.
- Băng nhi, cẩn thận!
Mắt thấy thanh cự kiếm kia đang rơi vào đỉnh đầu Tông Băng, thân thể Phong Lưu Ngọc đột nhiên chấn động, một cỗ đấu khí mãnh liệt hiện ra. Đồng thời hai chân hắn dùng sức đạp xuống đất một cái, thân thể liền nhảy dựng lên, trên tay cũng nhanh chóng thúc dục ra đấu khí.
Một đạo đấu khí màu vàng mang theo một cỗ khí thế hung hãn không ngừng hiện lên trên bàn tay hắn, nhanh chóng tạo thành một cái tấm chắn hình tròn, tấm chắn kia màu sắc càng ngày càng đậm, và càng lúc càng lớn lên, chỉ một lát sau đã bao trùm nửa người hắn. Ngay sau đó, khi thân thể của hắn sắp chạm vào chuôi kiếm quang cự đại này, tấm chắn màu vàng trong tay hắn lập tức giơ lên cao trực tiếp nghênh đón.
Oanh!
Tấm chắn màu vàng cùng với kiếm quang tiếp xúc với nhau, ở giữa không trung truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, tấm chắn kia không tạo thành một trở ngại gì cho kiếm quang cự đại kia, trực tiếp chém thẳng vào thân thể của Phong Lưu Ngọc, tiếp tục rơi thẳng xuống dưới.
Phong Lưu Ngọc bị kiếm quang chém thẳng vào thân thể, thậm chí hắn cũng không kịp hét lên một tiếng, thân thể của hắn liền trực tiếp phân ra thành hai, ở giữa không trung có một mảnh huyết hồng phun ra. Đường đường là một Đấu Hoàng cường giả như vậy mà không chống cự nổi một kích của kiếm quang cự đại kia!
Ngay sau đó, kiếm quang kia rơi xuống mặt đất, toàn bộ mặt đất lập tức bị rung lên, lại ‘oanh’ lên một tiếng vang thật lớn, mặt đất cũng không chịu nổi sức tàn phá của nó, trực tiếp tạo thành một hố sâu dài mấy chục thước! Lúc này nhìn thấy Tông Băng, tuy rằng nàng được Phong Lưu Ngọc nhắc nhở mà tránh thoát khỏi một kiếp, nhưng cũng bị năng lượng ba động kia mà bị ngã xuống vào bên trong khu gạch ngói bị tàn phá kia mà không biết rõ sinh tử!
Một mảnh yên tĩnh! Giống như là bị chết lặng!
Một kích kinh người qua đi, toàn bộ bên trong tràng diện không phát ra một chút thanh âm nào nữa. Trầm mặc một hồi lâu, Lý Nhiên đã sớm bị ngốc trệ nhìn Lý Dật hoảng sợ kêu lên:
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là quái vật gì!
Phải biết rằng, một kiếm này của Lý Dật trực tiếp đánh bại hai Đấu Hoàng cường giả a! Trong đó một Đấu Hoàng cường giả trực tiếp bị phân thây hai mảnh!
Mà lại nhìn những người khác cũng không tốt hơn gì, ngoại trừ hai cha con Lý Tùng cùng với vài người ở phía sau hắn, tràng diện nhìn lúc này gạch ngói bị tàn phá mặt đất bị xới tung lên. Mặc dù vẫn còn có người sống sót, nhưng mấy trăm tên Ảnh Vệ lúc này chỉ còn là mấy người, nhưng những người kia giờ phút này đều có bộ dáng lung lay sắp đổ, hiện tại đừng nói là muốn ngăn cản Lý Dật, chỉ sợ là có thể đứng vững cũng là một vấn đề.
Giờ khắc này, trong lòng Lý Nhiên thật sự là hơi khiếp sợ, những thứ khác không nói, chỉ nói đến Phong Lưu Ngọc, người khác thì không biết, nhưng hắn lại rất là biết rõ, ngoại trừ chuôi Huyết Hồn Ma Kiếm này, Phong Lưu Ngọc chính là con bài tẩy của Lý gia. Hắn chẳng những có được thực lực cấp bậc Đấu Hoàng, mà Công pháp cũng hết sức đặc thù. Tuy rằng biểu hiện của Phong Lưu Ngọc là sử dụng loại đấu khí màu vàng, nhìn qua thì cũng giống như các đấu khí bình thường khác, nhưng trên thực tế đấu khí đã được áp súc vô số lần, mới áp súc ra được đấu khí tinh hoa. Tuy rằng công kích của hắn có thủ đoạn rất là đơn giản, gần như chỉ là đem đấu khí bắn ra mà thôi, nhưng uy lực của nó lại cực kỳ khủng bố. Mà mỗi lần công kích, hao phí đấu khí so với các Công pháp khác thì ít hơn rất nhiều, cho nên dưới tình huống bình thường, đấu khí của hắn so với người bình thường bền bỉ hơn mấy lần. Mà cũng chính bởi vì công kích của hắn có thủ đoạn đơn giản, căn bản không cần quá nhiều chuẩn bị, cho nên mỗi lần ra tay tần suất cũng là cực nhanh. Có thể nói, chỉ bằng hai điểm này, Lý gia liền có thể cậy nhờ vào hắn hoành hành tại Đế quốc này mà không có gì phải sợ.
Chỉ là con bài tẩy mà Lý gia coi là lớn nhất, Phong Lưu Ngọc, lại bị Lý Dật dùng một chiêu phân thây, chết trong nháy mắt! Loại thực lực khủng bố này, chỉ sợ Đấu Tôn cường giả cũng chưa chắc có thể làm được!
- Chẳng lẽ, hắn là Đấu Tôn cường giả?
Nghĩ vậy, Lý Nhiên có chút hoảng sợ nhìn về phía Lý Dật.
Mà lúc này Lý Dật cũng không có hướng về phía Lý Nhiên, sau khi trắng trợn giết chóc một phen, chuôi cự kiếm này tự động rút về bên trong thân thể Lý Dật.
Không phải Lý Dật không muốn tiếp tục công kích, mà tình huống hiện tại Lý Dật đã tiêu hao rất nhiều năng lượng!
Sắc mặt Lý Dật lập tức trở nên trắng bệch. Chỉ nghe thấy trong miệng hắn truyền đến một tiếng ho khan rất nhỏ.
Phác một tiếng, một ngụm máu tươi liền phun ra.
- Dật nhi! Ngươi bị sao thế?
Nhìn thấy Lý Dật thổ huyết ra, ở đằng sau lưng Lý Dật, là Lý Hàn cuối cùng cũng kịp phản ứng, nhanh chóng bước tới đỡ lấy thân thể Lý Dật.
- Phụ thân yên tâm, con không sao, chỉ là vừa rồi tiêu hao quá nhiều… ặc ặc..
Nói còn chưa dứt lời, ngoài miệng Lý Dật không nhịn được lần nữa ho khan lên.
Lý Hàn thấy thế vội vàng nói ra:
- Ngươi trước không nói nữa, vừa rồi mới tiêu hao quá nhiều đấu khí, lại còn bị thương, để cho vi phụ xem qua thương thế!
- Không cần!
Lý Dật vội vàng lắc đầu, hắn tự tay chỉ về phía hắc bào nữ tử ở bên trong đống gạch vụn nói:
- Trước phụ thân không cần lo cho con, để con giết chết Tông Băng. Nếu không sau này nhất định hậu hoạn vô cùng!
Nghe thấy Lý Dật nói về hắc bào nữ tử, Lý Hàn đầu tiên là sững sờ, lập tức lắc đầu nói:
- Không còn kịp rồi, đã có người hướng về nơi này đi tới! Chúng ta trước hết là hãy rời khỏi nơi này rồi tính!
Lý Dật nghe vậy trên mặt biểu lộ không cam lòng, nhưng hắn tựa hồ như là nghĩ tới điều gì đó, do dự một chút sau đó gật đầu nói:
- Được rồi, chúng ta trước hết đi đến hội họp với Na Na đã.
Nói xong, hai cha con liền hướng về phía cửa ra vào chạy đi.
Nhìn thấy hai cha con Lý Dật muốn chạy trốn, Lý Nhiên tựa hồ mới khôi phục lại, ngoài miệng kêu lên:
- Lý Dật, ngươi đừng nghĩ là chạy trốn!
Nói xong, Ma Kiếm ở trên tay hắn vung lên, một con Hỏa Điểu liền hướng phía hai người bay nhanh đến.
Đối với uy lực của Ma Kiếm, Lý Dật tự nhiên là biết rõ ràng, con Hỏa Điểu này hoàn toàn có thể so sánh với Âm Dương Thần Lôi, nhưng lúc này hắn căn bản không cách nào sử dụng Đấu kỹ, thậm chí Âm Dương Thần Lôi cùng Nam Minh Lưu Hỏa mất đi đấu khí thúc dục, cũng không thể phóng thích ra được.
Chỉ có thể sử dụng lá bài tẩy khác mà thôi, Lý Dật trong nội tâm thầm nghĩ.
- Tiền bối, nếu ngươi không ra tay, ta có thể chết ở chỗ này!
Lý Dật đột nhiên lớn tiếng nói.
Nghe thấy lời Lý Dật nói, hai cha con Lý Tùng, Lý Nhiên rất là ngạc nhiên, cùng với Lý Dật đánh nhau đã lâu như vậy, hắn cũng không có cảm giác được, bên người Lý Dật lại còn có một vị tiền bối!
Nếu như bên mình nhiều người như vậy, trong đó còn có cả Đấu Hoàng cường giả đều không có cảm giác bên người hắn che dấu thêm một người, như vậy vị tiền bối bên cạnh Lý Dật tu vi khẳng định là quá kinh người!
Chẳng lẽ, Lý Dật cố ý dọa nạt sao? Sự tình này hoàn toàn vượt qua ý nghĩ của hai cha con Lý Tùng, sau khi Lý Dật hét to lên một tiếng, không gian trước người Lý Dật vặn vẹo một hồi, một thân ảnh liền lập tức xuất hiện ở sau lưng Lý Dật.
Một nữ nhân gương mặt mang theo vài phần đờ đẫn chợt hiện ra. Sau khi nữ tử này xuất hiện chỉ thấy trên tay nàng vung lên, một đoàn năng lượng bạch sắc bàng bạc hóa thành một con mãnh hổ màu trắng trực tiếp hướng về phía Hỏa Điểu đánh tới, hai luồng năng lượng chạm vào nhau, Bạch Hổ miệng rộng mở ra, trực tiếp đem Hỏa Điểu kia nuốt vào trong bụng.
<br