- Quả nhiên, giống như lời nói của Lưu Chiêm, sau khi mọi người uống Ngọc Lộ Hoàn, những độc chất kia đối với chúng ta cũng không có tác dụng. Bởi vì như vậy, chúng ta mới đáp ứng yêu cầu của Lưu Chiêm, giả bộ đầu nhập vào Lý Minh, nằm vùng ở đó chờ mệnh lệnh của Lưu Chiêm. Thiếu chủ, tất cả chúng ta đều bị bắt buộc. Nếu như chúng ta không làm lời của hắn, thì Lưu Chiêm nhất định sẽ giết chết chúng ta, Thiếu chủ đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng ta.
Lão Yên lớn tiếng kêu lên.
- Bỏ qua cho các ngươi? Như vậy, ta hỏi các ngươi một câu, bỏ qua cho các ngươi, thì ai trả lại công đạo cho các huynh đệ vừa bị giết kia đây?
Nghe thấy Lão Yên nói, Lý Dật lạnh lùng hỏi.
- Nếu như bỏ qua cho các ngươi, như vậy ta làm sao đối mặt được với các huynh đệ đó?
- Thiếu chủ, chúng ta bị bắt buộc? Chúng ta cũng đều không làm chủ được chính mình.
Lão Yên lớn tiếng kêu lên.
- Lão Yên, lúc trước ngươi gia nhập Lý Minh, cũng nên biết phong cách làm việc của ta, cho dù ngươi theo lệch của Lưu Chiêm làm việc, nhưng trước khi ngươi đầu nhập vào Lý Minh, thì cũng nên tìm hiểu phong cách hành sự của ta.
Lão Yên cầu xin tha thứ đối với Lý Dật một chút tác dụng cũng không có, Lý Dật càng nói càng thêm lạnh như băng.
- Ngươi cảm thấy, thái độ như vậy, ta sẽ tha cho ngươi sao?
Nhìn Lão Yên, trên mặt Lý Dật lộ ra một tia cười lạnh, làm cho Lão Yên nhìn thấy không tự chủ được bản thân rùng mình một cái.
- Vậy ngươi, rốt cuộc muốn như thế nào?
Lão Yên hỏi ra lời này, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.
- Còn như thế nào nữa? Ngươi chết đi!
Lý Dật quát to một tiếng, thân thể quỷ dị vặn vẹo vài cái, nhanh chóng bắn tới trước mặt Lão Yên.
Lý Dật đã là Đấu Hoàng cường giả, thực lực Đấu Hoàng cường giả muốn dùng Huyễn Sát lao đến trước mặt Lão Yên, dù cho trước mặt Lão Yên có không ít bang chúng Thanh Trúc Bang, Lý Dật đơn giản chỉ cần dùng dùng Huyễn Sát quỷ dị tránh đi, là đã đứng mặt Lão Yên.
- Ta sai rồi!
Nhìn thấy Lý Dật đột nhiên xuất hiện, Lão Yên cuống quít lớn tiếng kêu lên.
- Đã muộn rồi!
Lý Dật nói từng chữ từng câu giống như một khối băng, làm cho Lão Yên hết sức rõ ràng, tại trên tay Lý Dật, hắn phải chết là không thể nghi ngờ.
- Lão tử liều mạng với ngươi!
Đến khi sắp chết, Lão Yên đột nhiên bạo phát, hung hăng đánh về phía Lý Dật.
Sinh tử trước mắt, Lão Yên không nhớ sử dụng Đấu kỹ, dùng đấu khí cảnh giới Đấu Vương, toàn lực quán thâu vào đôi tay của mình, hung hăng hướng về phía Lý Dật đánh tới.
- Con kiến hôi mà thôi!
Lý Dật trong miệng cực kỳ khinh thường, nói, Âm Dương Thần Lôi trong tay cấp tốc bắn ra, trực tiếp chui vào trong thân thể của Lão Yên.
Đấu Hoàng cường giả phát ra Âm Dương Thần Lôi, căn bản là không phải Lão Yên có thể ngăn cản được. Không chỉ như thế, Lý Dật cũng phi thân đến, đánh ra một quyền hung hăng oanh tạc trên người Lão Yên.
Quyền này mang theo đấu khí Hỏa hệ, lôi hỏa tương ngộ, lập tức tại trên người Lão Yên nổ mạnh.
Chỉ thấy Lão Yên lộ ra thần sắc kỳ quái, gương mặt ngây ngốc, đứng bất động trên mặt đất, trong thân thể truyền ra từng tiếng bạo liệt, rất nhanh thân thể Lão Yên giống như đồ sứ, các bộ vị trên thân thể biến thành từng mảnh rớt xuống.
Lôi hỏa lực, trực tiếp đem thân thể Lão Yên xé rách, Lôi hệ lực thì bao trùm từng mảnh nhỏ thân thể của Lão Yên, không cho rơi xuống mặt đất, Hỏa hệ lực ngay lập tức đem những mảnh nhỏ kia đốt thành tro bụi, biến thành khói xanh, biến mất tại thiên địa.
Nhìn một màn tà dị, người của Liên minh Bang hội ai lấy đều biến sắc. Đã từng giết người, nhưng chưa từng gặp qua thủ đoạn giết người như vậy. Bang chủ Thanh Trúc Bang, một Đấu Vương đỉnh phong, tại Đế đô Đế quốc Thiên Phong cũng là một nhân vật hô phong hoán vũ, cứ như vậy mà chết ở trong tay Lý Dật.
- Tất cả người của Thanh Trúc Bang, một tên cũng không để lại!
Lý Dật hung hăng nói, đưa tay mạnh mẽ vung lên.
Rất nhanh, những người Liên minh Bang hội, cùng Lý Minh xông lên, mạnh mẽ giết chết người Thanh Trúc Bang.
Bị người Thanh Trúc Bang đánh lén, trong lòng Lý Minh sớm đã nổi giận, hiện tại nhận được mệnh lệnh của Lý Dật, mỗi người đều vọt tới Thanh Trúc Bang, nhiệt tình đánh giết.
Đối mặt với Lý Minh cùng Liên minh Bang hội, tất cả bang chúng Thanh Trúc Bang tuyệt đối lâm vào hoàn cảnh xấu, hơn nữa Bang chủ Lão Yên đã bị một chiêu của Lý Dật đánh chết, những người Thanh Trúc Bang đã sớm sợ đến bể mật. Cho nên khi đối mặt với người của Lý Minh cùng Liên minh Bang hội, Thanh Trúc Bang khí thế mất hết, chỉ có thể hoàn toàn bị tàn sát.
Rất nhanh, những người Thanh Trúc Bang đều bị tàn sát không còn một ai.
Rất nhanh trên mặt đất, chất đầy đất thi thể, lúc này mọi người ca khúc khải hoàn trở về Đế đô.
o0o
- Vương thúc thúc, Vương Cường huynh đệ, lần này thật sự là đa tạ các ngươi.
Về đến Đế đô, Lý Dật mời phụ tử Vương Cường đến tửu lâu xa hoa nhất. Bên trong tửu lâu, Lý Dật giơ chén rượu, hướng về phía phụ tử Vương Minh Dương nói.
- Ha ha, Lý hiền điệt thật sự là khách khí, mọi người hiện tại đều quan hệ tốt đẹp như vậy, lần này chúng ta đắc tội với Bắc Đẩu Tông, từ nay về sau Dong binh đoàn Thiết Kiếm cùng với Lý Minh, đều là sinh tử đồng minh.
Vương Minh Dương cười lớn nói.
Vương Cường giơ chén rượu trong tay, bắt đầu hít hơi vài cái.
- Kim Lan Dịch hai trăm năm, hắc hắc, Lý Dật huynh đệ thật sự là hào phóng!
Vương Cường hung hăng co rúm nói.
- Nếu như ta nói không nhầm, một chén rượu này giá trị một trăm kim tệ phải không?
- Vương Cường huynh đệ thật sự là chê cười rồi.
Nghe thấy Vương Cường nói, Lý Dật nhẹ nhàng cười.
- Bất quá chỉ là một trăm kim tệ một ly rượu mà thôi, tiền tài bất quá là vật ngoài thân, những vật này so với tình nghĩa của Lý Minh cùng Dong binh đoàn Thiết Kiếm thì tính là cái gì?
Nghe thấy Lý Dật nói, Vương Minh Dương sững sờ một chút.
- Tốt, tốt, hay cho một câu nói ‘tiền tài bất quá là vật ngoài thân’. Ha ha, Lý hiền điệt quả thật là thiếu niên anh kiệt, thật sự là có hào khí vạn trượng.
Nghe thấy Lý Dật nói một câu như vậy, Vương Minh Dương rất là có cảm xúc nói.
Vương Minh Dương không biết, câu nói ‘tiền tài bất quá là vật ngoài thân’, là do Lý Dật ở kiếp trước nhớ lại một câu danh ngôn cho nên cũng mượn câu danh ngôn nói mà thôi, Lý Dật thật không ngờ, chính một hành động nho nhỏ như vậy, khiến cho Kiếm Hoàng Vương Minh Dương cảm thán một phen.
- Rượu ngon, ta thật sự là rất lâu mới uống được rượu ngon như vậy!
Vương Cường sau khi uống một ngụm, nhắm mắt nói.
- Vương Cường, Lý thúc thúc ở trong này, không được thất lễ!
Nhìn thấy bộ dáng Vương Cường, Vương Minh Dương nhíu mày.
- Ha ha, không quan hệ, không quan hệ, người tuổi trẻ, tính tình ngay thẳng mới là chuyện tốt, mới là chuyện tốt.
Lý Hàn liên tục nói, tại trong mắt Lý Hàn, Kiếm Hoàng Vương Minh Dương là một đại nhân vật, có thể cùng Kiếm Hoàng uống rượu cùng một chỗ, đó là vinh hạnh vô cùng lớn lao rồi.
Hai con mắt nhìn chằm chằm vào Lý Hàn một chút, trên mặt Kiếm Hoàng lộ ra một tia thần sắc quái dị.
- Lý huynh, bộ dáng của huynh, khiến ta nhớ tới một người.
Nhìn Lý Hàn, Vương Minh Dương đột nhiên nói.
- A, không biết Kiếm Hoàng các hạ nhớ tới ai?
Nghe thấy Kiếm Hoàng nói, lông mi Lý Hàn có chút nhảy lên, chợt bình tĩnh lại.
- Ân, hồi tuổi trẻ, ta có may mắn đi qua trung tâm đại lục, lúc đó ta có gặp qua một nhân vật phong vân ở nơi đó, Lý huynh cùng người đó, trông rất giống nhau.
Vương Minh Dương nhíu mày nói.
- A. Kiếm Hoàng các hạ nói là vị nào vậy?
Lý Hàn vẫn như trước nhàn nhạt hỏi.
- Chỉ biết là người đó có ngoại hiệu gọi là La Tôn Giả, nhưng ta lại không biết vị đó rốt cuộc có tên gọi là gì.
Kiếm Hoàng nói ra.
- Tôn Giả, A…
Nghe thấy Vương Minh Dương nói, Lý Hàn rất kinh ngạc, sau đó cũng bình tĩnh lại.
- Kiếm Hoàng các hạ thật sự là nhìn nhầm, vài chục năm nay, ta một mực không có rời khỏi Đế quốc Thiên Phong. Tôn Giả, đó là Đấu Tôn cường giả a, Lý Hàn làm sao có thể đạt tới tu vi như vậy.
Lý Hàn cười cười, có vẻ ngượng ngùng nói.
- Ha ha, là ta nhìn nhầm, vị đại nhân vật kia, năm đó ta cũng bất quá gặp qua một lần mà thôi.
Kiếm Hoàng vừa cười vừa nói.
- Đến đây, uống rượu uống rượu, hôm nay hai vị giúp tiểu nhi làm ta thật sự cảm kích, nếu không có Kiếm Hoàng các hạ ra tay, Lý Minh hôm nay tình thế quả thật vô cùng không tốt.
Lý Hàn liên tục nói, đem chén rượu trong tay nhấc lên.
- Ha ha, đâu có gì, ngày hôm nay dù cho là ta không tới, Lý Dật cũng có năng lực thu phục đám người Lưu Chiêm kia.
Kiếm Hoàng ha ha phá lên cười, ở trong lòng Kiếm Hoàng thầm nghĩ, vị cường giả một ngụm nuốt mất Lưu Chiêm kia, nhất định là do Lý Dật mời tới giúp đỡ. Có nhân vật như vậy, dù cho mình không ra mặt, vị Bát Tinh Đấu Hoàng cường giả kia cũng sẽ đánh bại Hải Kim.
Nhìn thấy Lý Hàn hướng về phía mình giơ chén rượu lên, Vương Cường nói.
- Cám ơn Lý thúc thúc, cám ơn Lý thúc thúc.
Vừa nói xong, Vương Cường lại đem chén rượu ghé vào cái mũi của mình, hít thật sâu vài hơi, sau đó uống một ngụm, nhắm mắt lại đầy vẻ hưởng thụ.
- Vương Cường huynh đệ, yên tâm uống đi.
Nhìn thấy bộ dáng Vương Cường, Lý Dật cười cười, nói.
- Ngươi yên tâm, Hôm nay ngươi có thể uống bao nhiêu loại rượu này, ngươi cứ việc uống. Hôm nay uống không đủ, ta đóng gói cho ngươi mười bình, ngươi mang về nhà mà chậm rãi uống.
- Ngươi nói thật sao?
Nghe thấy Lý Dật nói, hai con mắt Vương Cường trợn tròn lên nhìn.
- Chỉ có mười bình rượu mà thôi, dù cho rượu ngon cũng chỉ là rượu mà. Vương Cường huynh đệ mang theo mấy ngàn người tới giúp ta, một chút tâm ý này của ta tính là gì?
Lý Dật cười nói.
Mười bình Kim Lan Dịch hai trăm năm, bất quá mấy vạn kim tệ, mấy vạn kim tệ tại trong mắt Lý Dật, không tính là cái gì. Kinh doanh của Lý Dật có hơn sáu mươi sòng bạc, ít nhất một ngày, cũng có thể cho Lý Dật hơn mười vạn kim tệ thu nhập rồi. Nhưng đối với Vương Cường, mấy vạn kim tệ là một con số lớn.
Dong binh cấp bậc Đấu Sư, có thể nhận nhiệm vụ, nhiều nhất cũng chừng trăm kim tệ. Dù sao, một dong binh cấp bậc Đấu Sư cũng chỉ có giá chừng trăm kim tệ, nhưng còn phải mạo hiểm rất lớn. Mặc dù Vương Cường là con trai của Kiếm Hoàng, so với một số dong binh dư dả hơn không ít, nhưng mà Kiếm Hoàng đối với Vương Cường yêu cầu thật là nghiêm khắc, bình thường cũng không cho hắn quá nhiều tiền. Cho nên, bình thường Vương Cường cũng không có nhiều kim tệ, muốn uống một ly hảo tửu một trăm kim tệ, đến ngay cả Vương Cường bình thường cũng không có cơ hội nếm thử. Nghe nói Lý Dật muốn đưa cho mình mười bình, Vương Cường cảm giác là không có khả năng?
- Tiểu muội, tới đây một chút!
Lý Dật lập tức đứng lên, hướng về phía một mỹ nữ hầu hạ gọi đến. Tại tửu lâu Đế đô xa hoa này, nhân viên phục vụ toàn là mỹ nữ.
- Ngài có chuyện gì muốn phân phó sao?
Nhìn thấy Lý Dật gọi mình, mỹ nữ vội vàng đi tới.
- Chuẩn bị cho vị kia mười bình Kim Lan Dịch hai trăm năm.
Lý Dật chỉ vào Vương Cường, đơn giản phân phó.
- A, được, vị đại gia này hãy chờ, ta lập tức đi chuẩn bị ngay!
Nghe thấy Lý Dật nói, vị mỹ nữ kia trên mặt lộ ra nụ cười mê người.
Mười bình Kim Lan Dịch, giá trị mấy vạn kim tệ a. Lần này, nếu bán xong mình được trích phần trăm thì cũng được vài trăm kim tệ.
- Hôm nay thật sự là ngày đại vận, may mắn gặp gỡ được người có nhiều tiền như vậy!
Mỹ nữ vội vàng đi về phía sau, vừa đi vừa thầm nghĩ.
- Ô, Lý Dật huynh đệ, ngươi thật đúng tốt quá!
Nhìn thấy hành động của Lý Dật, Vương Cường duỗi ra một tay, sờ lên đầu của mình, trên mặt lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
- Ha ha, Lý Dật nói lời, khi nào lại không giữ lời, từ nay về sau Vương Cường huynh đệ nếu còn muốn uống, cứ việc tới tìm ta, huynh đệ ta mời ngươi uống đủ.
Lý Dật cười lớn nói.
- Tốt, tốt, có thể có được bằng hữu như Lý Dật huynh đệ, Vương Cường ta xem như là người có vận khí tốt.
Vương Cường cũng cười ha hả.
<br