Đả tự: Sided Lovettt
***
- Có phải nếu ta không bỏ món đồ kia lại, các ngươi sẽ động thủ giết ta?
Lý Dật cười hì hì nhìn Mạc Tam, khóe miệng lộ một nụ cười toàn mỹ.
- Tiểu tử, biết điều là tốt rồi, chúng ta nhiều người như vậy, người cho rằng người còn cơ hội sao? Bây giờ cho ngươi cơ hội sống sót ngươi không cần, đợi sau này đừng trách Mạc Tam ta nữa!
Mạc Tam quát lớn.
- Ta nói, hán tử ngươi, giọng nói quả thật rất lớn, món đồ đó ở đây, nếu ngươi có bản lĩnh, thì đến lấy đi!
Lấy ma hạch Tứ giai của Vân Lôi Báo ra, Lý Dật ném nó lên, rồi bắt lấy, ném lên, bắt
lấy...
Bản thân Lý Dật không có gì, nhưng hành động của hắn khiến những người muốn cướp ma hạch ánh mắt đều đỏ lên.
Trị giá của ma hạch Tứ giai, những người thường ra vào Nạp Gia Sơn Mạch đều biết rõ, nếu có thể có được ma hạch Tứ giai, cuộc đời mình không cần phải lo lắng nữa. Một viên ma hạch Tứ giai có giá khoảng bảy, tám mươi vạn, khi đấu giá nếu may mắn, thậm chí có thể bán được gần hai trăm vạn!
Cứ tính theo một trăm vạn, trong Đế quốc Thiên Phong, một nhà bốn khấu, chi phí sinh hoạt một năm chẳng qua cũng chỉ mười kim tệ. Một trăm vạn, thậm chí tổ tôn tám đời cũng đủ dùng
- Tiểu tử muốn chết!
Mạc Tam phẫn nộ hét lớn, đại đao trong tay lao về phía Lý Dật.
Chỉ một bước chân nhẹ nhàng hắn đã tránh được một đạo của Mạc Tam.
- Ta nói ngươi... Ờ, là người... Gọi là Mạc Tam phải không?
Sau khi tránh được đòn công kích của Mạc Tam, Lý Dật nhẹ nhàng đứng một bên, nói một câu mà Mạc Tam không thể ngờ được.
- Ta chính là Mạc Tam gia của ngươi, tiểu tử ngươi có di ngôn gì nên nói nhanh, đừng ấp ấp úng úng nữa!
Mạc Tam không quan tâm đến ý nghĩa trong lời nói Lý Dật, nhưng nói những lời dọa người cũng rất thuận miệng.
- Không phải ý này, ta nói Mạc Tam à, sáng sớm có phải người ăn chưa no không tại sao đại đao của ngươi không có chút lực nào vậy?
Lý Dật cười hỏi.
- Khí thế một chút cho ta xem!
Mạc Tam hét một tiếng.
- Ngưu Vương Quyền!
Mạc Tam đối đại đao sang tay trái, dùng ra một Đấu kỹ.
Ngưu Vương Quyền, chẳng qua cũng chỉ là Đấu kỹ Huyền Vũ Trung cấp, lực thi triển lớn vô cùng, có thể so với Toái Cốt Chưởng của Lý Gia. Nhưng mà, Đấu kỹ Huyền Vũ Trung cấp, Lý Dật thật sự không quan tâm.
Không cần thi triền Đấu kỹ nào, Lý Dật dùng tay đánh ra, Thiên Khôn Địa Càn Châu trong cơ thể vận chuyển, nhất thời nâng thực lực của Lý Dật lên cấp bậc Đấu Vương.
“Bốp” một tiếng, Mạc Tam ngã văng ra xa.
Lý Dật thu quyền, trạng thái lại quay trở lại cảnh giới Bát Tinh Đấu Sư.
- Ta nói Mạc Tam, sáng sớm chưa ăn no, đừng ra ngoài đánh với người ta, như vậy sẽ chịu thiệt đó!
Lý Dật thôi thôi nắm tay nói.
- Tiểu tử, người dùng Đấu kỹ gì vậy?
Mạc Tam khó khăn bò dậy, khóe miệng chảy ra một dòng máu.
Một quyền của Bát Tinh Đấu Vương, không phải thứ mà hiện tại Mạc Tam có thể chịu đựng, mặc dù Lý Dật đã lưu lại ba phần đấu khí.
- Ta đã dùng Đấu kỹ sao?
Lý Dật giả vờ kinh ngạc hỏi.
- Các ngươi nói thử xem, ta có dùng Đấu kỹ sao?
idan.vn
Sau khi hỏi Mạc Tamxong Lý Dật quay người, hỏi những người xung quanh.
Thấy Lý Dật hỏi mình, những người vốn dĩ định giết Lý Dật đều lùi bước, sợ Lý Dật đột ngột công kích.
- Cùng tiến lên, mọi người giết tiểu tử này, sau này bán ma hạch chia tiền!
Trong lúc quan trọng như vậy Tạ Vũ đột nhiên hét lên, nâng trường thương Tạ Vũ lao về phía Lý Dật trước.
Nhìn hành động của Tạ Vũ, Lý Dật thầm gật đầu, chỉ số thông minh của Tạ Vũ này còn cao hơn Mạc Tam.
Có Tạ Vũ dẫn đầu, ba mươi mấy cấp bậc Đấu Sư sau lưng đều tiến lên nhằm giết Lý Dật.
- Thanh Vân Thủ, Vân Bộ!
Lý Dật đồng thời thi triển hai Đấu kỹ, thân thể giống như hồ điệp, bay lượn giữa một đoàn người, Thanh Vân Thủ vừa xuất ra, Vân Bộ như suối, rất trôi chảy, khiến Lý Dật có cảm giác kỳ lạ.
Thanh Vân Thủ không ngừng lao về phía cổ tay những người kia, từng tiếng ầm ầm vang lên, đợi đến lúc Lý Dật xuyên qua đoàn người này, bọn họ đều mở trừng mắt kinh ngạc.
Ba mươi mấy Đấu Sư cường giả, Lý Dật lại chỉ dùng một chiều nhẹ nhàng như vậy, lại đoạt hết binh khí của họ. Cổ tay đau nhức, thấy binh khí bày đầy mặt đất, những người này nhìn Lý Dật, giống như ban ngày gặp phải quỷ vậy! Bầu không khí đầy quỷ dị!
- Quỷ à?
Một Đấu Sư cuối cùng không chịu nổi bầu không khí này nữa, hét to một tiếng, chạy về hướng Xích Thủy Trấn.
Một đạo nhân anh bay nhanh, đến sau lưng Đấu Sư kia, vươn một bàn tay vỗ vào sau lưng hắn.
- Bắt lấy!
Những kẻ muốn chạy đều ngã xuống đất, không biết sống chết gì nữa.
- Ai còn muốn chạy, kết cục của kẻ đó đều như vậy!
Lý Dật nói, ngay lúc hắn vừa nói xong trên mặt người đang nằm dưới đất bắt đầu chảy máu, xem bộ dạng không thể sống nổi.
Đối mặt với nhóm người muốn bỏ chạy trốn chết này, Lý Dật phải mạnh tay, nếu không cũng không thể trấn áp được bọn họ.
- Đại nhân tha mạng! Đại nhân, tiểu nhân nhất thời mù mắt, mạo phạm đại nhân, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi một lần!
Những tên cướp kia đều quỳ xuống lớn tiếng khẩn cầu.
- Ha ha, tha cho các ngươi cũng không phải không được, nhưng các ngươi phải thành khẩn với ta!
Lý Dật trực tiếp nói ý đồ của mình.
- Vâng vâng, sau này chúng tôi có thể xem đại nhân là đầu lĩnh, đại nhân muốn chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ làm như vậy!
Nhiều tên cướp nói.
- Nhưng mà, lời nói các ngươi, ta không thể tin được. Đây là một lọ thuốc độc, những người uống nó, ta sẽ tin người đó, đương nhiên sẽ tha. Những người không uống ha ha, người này chính là tấm gương!
Lý Dật lấy ra một cái lọ, luôn tiện còn đá thi thể dưới chân rồi nói.
- Cái đó, đại... đại nhân, có thể hỏi một chút, bên trong là độc dược gì vậy?
Bọn cướp ngây người một lát, rất nhanh, một hán tử lắp bắp hỏi.
- Ha ha, đây là độc dược độc môn của ta, hàng năm đều phải uống thuốc giải do ta tự chế mới có thể áp chế độc tính. Nếu không lúc phát độc, các ngươi sẽ phải đau đớn ba ngày ba đêm, sau đó toàn thân thối rữa mà chết!
Lý Dật cười lạnh nói.
Nghe nói sẽ không chết ngay lập tức, lại có mấy hán tử đứng lên, đến trước mặt Lý Dật, Lý Dật phát cho mỗi người một viên, nhìn bọn họ uống
- Được rồi, những người đã uống thuốc đứng bên này!
Lý Dật tiện tay chỉ một khoảng đất trống cho những người đã uống thuốc đứng một bên.
Một lát sau, thấy những người đã uống độc được không xảy ra vấn đề gì, lần lượt có không ít người xin thuốc uống ngay cả Mạc Tam cũng đến uống xem ra Mạc Tam này cũng là người lấy cũng được bỏ cũng được.
Tạ Vũ đứng đó suy nghĩ một lúc, rồi cũng uống thuốc. Thấy Tạ Vũ uống thần tình Lý Dật nhẹ nhàng một chút, trong mắt Lý Dật, Tạ Vũ là người có tư cách làm lão đại của đám người này, sau cùng, chỉ còn hai người không uống thuốc.
- Các ngươi, muốn uống thuốc rồi theo ta, hay muốn chết?
Lý Dật hỏi hai người còn lại.
- Hừ!
Một hán tử hừ mũi.
- Được rồi, vậy chết đi!
Lý Dật cơ bản không còn cho hai người này cơ hội, Thanh Vân Thủ vung ra, hai người kia cùng lúc phun máu tươi ra, rồi ngã trên mặt đất chết.
Thủ đoạn sấm sét của Lý Dật lập tức dọa được bọn cướp, những tên cướp bình thường giết người không chớp mắt này đã bắt đầu run chân, cái chết ở ngay trên đầu, họ cũng thấy
so.
- Được rồi, Tạ Vũ, sau này ngươi là thủ lĩnh bọn họ, đây là thuốc giải trong một năm, đề chỗ ngươi trước!
Lý Dật tiện tay đem cho Tạ Vũ lọ thuốc giải.
Lý Dật làm vậy, đã dùng thuốc giải đề nâng uy tín Tạ Vũ, có thuốc giải này trong tay, nhóm người này không thể không nghe lời Tạ Vũ.
- Các ngươi ở đây, chẳng qua cũng chỉ vì tiền, ở đây có một vạn kim tệ, các ngươi chia nhau trước. Còn nữa, mỗi ngày đều phải cử một người ngồi ở quán trọ bình dân ta đã trọ, có việc gì ta sẽ đi tìm các ngươi!
Lý Dật nói.
- Vâng đại nhân!
Thấy Lý Dật chia tiền, trong mắt bọn cướp chợt hiện lên tia quang mang quỷ dị, một vạn kim tệ, mỗi người có thể có khoảng ba trăm kim tệ. Món tiền này, đủ để họ tiêu xài trong thời gian dài.
- Được rồi, ta cũng phải đi rồi, nhớ kỹ lời ta nói!
ta nói: Nói xong câu này, Lý Dật trực tiếp để Hồng Thiên Thánh Giả truyền năng lượng, sau lưng xuất hiện Song dực Đấu khí vỗ hai cánh, Lý Dật bay lên.
- Đấu Hoàng! Đại nhân là Đấu Hoàng cường giả!
Thấy bộ dạng Lý Dật trước khi đi, bọn cướp hoàn toàn bái phục Lý Dật, Đấu Hoàng cường giả, là cấp bậc bọn họ chỉ có thể ngưỡng vọng! Có thể làm thuộc hạ của một Đấu Hoàng cường giả, những người này cũng can tâm tình nguyện.
- Được rồi, đại nhân đi rồi, mọi người quay về Xích Thủy Trấn thôi!
Tạ Vũ lạnh lùng nói. Ba thi thể còn lại, cũng không chôn cất, dẫn đoàn người quay lại Xích Thủy Trấn.
o0o
Rời khỏi phạm viXích Thủy Trần, Lý Dật lại dùng tốc độ thông thường quay lại Đế Độ, suốt chặng đường hắn đều đi đường lớn, người đi đường cũng nhiều, hắn không thể thi triển tốc độ của mình, lại thêm Lý Dật chưa từng đến Đế Đô, trên đường đi tiện thể vừa nghe ngóng tình hình Đế Đô.
Sau ba ngày, Lý Dật đã đến Đế Độ.
Đứng trước cửa thành, Lý Dật lập tức có một loại cảm giác Đế Đô quả nhiên là Đế Đô. Trong Đế quốc Thiên Phong Vạn Triều Thành cũng có thể xem là một thành lớn, nhưng so với Để Độ, Vạn Triệu Thành như một đứa trẻ gặp đại nhân. Chỉ bức tường thành trước mặt, tường thành Vạn Triều Thành cao khoảng hai mươi mét, trong mắt Lý Dật, như vậy cũng đã đủ, tường thành cao hai mươi mét, đủ để ngăn kẻ địch lại bên ngoài thành. Nhưng Để Đô, đứng dưới tường thành, Lý Dật phải ngẩng cao đầu mới nhìn được tình hình trên tường thành, bốn phía đều là tường thành, cao khoảng bốn mươi mét!
Phải xây một tường thành cao như vậy, vậy phải tốn khá nhiều sức người sức của, trong Để quốc Thiên Phong, chỉ có Để Đô mới có tư cách điều động nhiều sức người sức của như
vậy.
o0o
Lý Dật vào thành, lính canh ở công thành chỉ xem xét sơ qua Lý Dật mà thôi. Mỗi ngày người ra vào Đế Đô thật sự quá nhiều, trong mắt những binh lính này, chỉ cần không phải trọng phạm do ban phủ phát lệnh truy nã, còn lại không cần quan tâm.
Vào Đế Đô, trên đường đều lát những viên đá màu xanh, chân giẫm lên trên, vô cùng chắc chắn.
Đi một vòng trên phố, Lý Dật thường đi đến những nơi đông người. Người nhiều, chắc chắn nơi đó rất hay, có quán trọ bình dân để ở, là điều mà người mới đến như Lý Dật quan tâm...
Đi đến con đường phồn hoa, mắt Lý Dật đột nhiên sáng lên.
Với ánh mắt nhạy cảm của Lý Dật, một cánh tay đen nhẻm đã vươn về phía ngực hắn, quả nhiên vừa đến Đế Đô, kẻ trộm đã có ý định với hắn.
Lý Dật nhanh tay chộp lấy cánh tay đang vươn về phía hắn, ra sức vặn tay. Bên tại Lý Dật lập tức vang lên tiếng rên đau khổ.
Hắn cái nhìn, một thiếu niên thân hình gầy gò, ăn mặc xốc xếch xuất hiện trước mặt hắn.
- Đại gia tha mạng! Đại gia tha mạng... Ta không cố ý ăn cắp đồ của đại gia. Thật sự... thật sự mẹ tiểu nhân bị bệnh nặng...
Người kia thấy tình cảnh này, đâu còn dám nói dối, vội mở miệng kêu xin.
Nhưng cái loại thủ đoạn này, Lý Dật kiếp trước đã gặp không ít, không đợi đối phương nói xong hắn hừ lạnh:
- Tại sao ngươi không nói trong nhà người trên có mẹ tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ mới sinh đang mong người về?
Tên trộm kia nghe Lý Dật nói vậy, trước tiên sững sờ, sau đó run lên, miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, chỉ thở hổn hển nhìn Lý Dật. Thấy biểu hiện của hắn, Lý Dật khẽ động lòng, lẽ nào mình đã đoán sai? Hắn không nói dối?
Lý Dật quan sát cẩn thận tên trộm này, thấy y phục hắn đầy bùn đất, trên tay đều chai sạn, xem ra không phải kẻ ham ăn biểng làm. Hắn biết, kẻ trộm bao giờ cũng chú ý giữ gìn đôi tay mình, thủ đoạn trộm đồ vừa rồi của đối phương tuy có thể xem như cao minh, nhưng rõ ràng động tác rất cứng nhắc, dường như vừa mới học, nếu không cũng không bị phát hiện, nên hắn lạ lùng hỏi:
- Trước đây người làm gì?
Tên trộm im lặng một lúc rồi đáp:
- Lúc nhỏ chắn ngựa cho nhà giàu, vì bị chủ sa thải, không tìm được việc, mẹ lại lâm trọng bệnh, mới bất đắc dĩ...
Nói đến đây, giọng hắn trở nên nghẹn ngào:
- Đại gia, việc hôm nay ta không có gì để giải thích... Ta, ta chỉ xin đại gia đừng đem ta đến cửa quan... Nếu người cảm thấy không bớt giận, thì cứ đánh, tạ... ta không thể vào ngục... Đại gia, nhà ta còn mẹ già chờ ta chăm sóc...
Lý Dật nghe hắn luôn miệng nhắc mẹ già, không biết tại sao, trong lòng nhất thời mềm nhũn. Kiếp trước, Lý Dật tuy là sát thủ trong Thế giới ngầm, nhưng hắn cũng xuất thân nghèo khó. Kiếp trước Lý Dật chưa từng bắt nạt những người yếu thế như thế này, hơn nữa còn cứu giúp họ. Tên trộm này khiến Lý Dật nhớ lại một chút ký ức ở kiếp trước.
Lý Dật thở dài, lấy ra một món tiền, đem cho hắn.
Tên trộm sửng sốt, rồi nói:
- Đa tạ đại gia, tiểu nhân không dám nữa, không bao giờ dám nữa...
Nói xong hắn quay đầu chạy.
- Chờ một chút!
Tên trộm đang muốn chạy, lại nghe Lý Dật nói, cơ thể không khỏi run lên, Lý Dật biết hắn hiểu lầm, liền cười giải thích:
- Đừng lo, ta không phải muốn lật lọng, ta chỉ muốn người đưa ta đi thăm mẹ ngươi!
Thấy đối phương nhìn mình không hiểu, Lý Dật lại nói:
- Có lẽ ta có cách giúp bà ấy không chừng!
- Người là y sư?
Vẻ mặt tên trộm liền vui vẻ, nhưng lập tức lại buồn bã, lầm bầm:
- Dù người là y sự cũng vô dụng không giúp nồi đâu...
Lý Dật cười nói:
- Không thử sao biết?
Nghe Lý Dật nói vậy, tên trộm quan sát Lý Dật một lát, thấy Lý Dật không giống người tầm thường mới gật đầu nói:
- Vậy được, mời người đi theo ta!
Trên đường đi, Lý Dật biết tên trộm này tên là Thì Lương. Nghe thấy cái tên này, Lý Dật nhất thời không biết nên cười hay khóc, thầm nghĩ cái tên này và việc trộm cắp thật có duyên với nhau!
Nơi Thì Lương ở nằm ở thành Tây, nơi đó thuộc vùng nghèo khổ, bọn người Lý Dật đi về hướng Tây, những kiến trúc bên đường càng cũ kỹ. Một lúc sau, không còn thấy cảnh Đế Độ phồn hoa ban nãy nữa.
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý về nơi ở của Thì Lương, nhưng khi đến đó, Lý Dật còn có chút kinh ngạc. Mấy cái giá rất đơn giản, tùy tiện vắt thêm mấy mảnh bạt che mưa che gió, không gian bên trong không rộng miễn cưỡng có thể nằm một người. Chỉ là mặt đất bên trong âm
ướt, những người ở những căn nhà cấp cao như Lý Dật không thể biết trên thế gian còn những người sống ở nơi như vậy.
Lý Dật đứng bên ngoài có chút sững sờ:
- Các ngươi sống ở đây sao?
Thì Lương không nói gì, chỉ cười khổ, vẻ ngượng ngùng trong nụ cười, khiến cho Lý Dật thấy vậy cũng có chút thông cảm.
Thì Lương vừa vào nhà, vừa nói:
- Mẹ, con đã về!
Lý Dật lắc đầu, vạch bức màn bước vào trong,
Thì Lương hơi xấu hổ giới thiệu với mẹ:
- Vịnày là...
Lý Dật thấy lão nhân nằm trên một cái giường, đắp một mảnh chăn bông đang định ngồi dậy, vội ngăn lại:
- Bá mẫu, đừng ngồi dậy, nằm như vậy được rồi, ta là bạn của Thì Lương, hôm nay đến thăm người.
Hắn biết Thì Lương không muốn mẹ biết việc của mình, nên vội nói trước, rồi nhìn Thì Lương cười cười, ra hiệu đừng lo lắng.
Lão nhân nở nụ cười:
- Thì Lương nhà ta rốt cuộc cũng có bạn rồi. Đến đây, mau, mau lại đây ngồi, trong nhà đơn sơ, ngài phải chịu thiệt rồi, mau tìm một chỗ cho ngài ngồi đi!
Lão nhân nhiệt tình bảo, miệng vẫn cười tươi, nhưng vẻ mặt lại có chút đau khổ, nếp nhăn đầy mặt, khiến người ta không khỏi cảm động.
Trong căn phòng nhỏ cũ nát đó, Lý Dật và mẹ Thì Lương nói chuyện một lúc. Trong cuộc nói chuyện có thể thấy Thì Lương là một đứa con có hiểu, vì vậy, từ đầu đến cuối Lý Dật không hề nhắc đến chuyện Thì Lương ăn trộm. Về việc này Thì Lương tỏ vẻ rất biết ơn Lý Dật.
Lúc sắp đi, Lý Dật gọi Thì Lương ra ngoài hỏi:
- Lão nhân gia bị bệnh gì?
Trước tiên Thì Lương cảm kích nhìn Lý Dật, hắn cũng có thể biết được, chàng trai trước mặt thật lòng quan tâm mẹ hắn, nhưng về phiền muộn trên mặt vẫn không hề biến mất:
- Đại phu bảo mẹ ta mắc một bệnh gọi là “lung chứng, đều tại ta, ta vô dụng nên mới để mẹ mắc phải bệnh lạ này!
Nói đến đây, Thì Lương vẻ mặt tự trách, ánh mắt đầy bi thương.
Lý Dật chưa từng nghe đến loại bệnh này, nghĩ một lúc, rồi hỏi:
- Còn cứu được không?
Thì Lương chậm rãi lắc đầu, nén nước mắt nói:
- Không cứu được... Lão phu bảo bệnh này cần một loại thuốc, nhưng loại thuốc này quá đắt. Người cũng biết ta... Ai, thôi vậy, không nói nữa, đại gia, với việc của ta, ta đã rất cảm tạ người rồi, ta biết mẹ ta sợ là... Ta chỉ có thể để bà sống những ngày tốt hơn, nhưng ta... ta vô dụng!
Cuối cùng, Thì Lương cũng đã khóc.
Trầm mặc một lát, Lý Dật nói:
- Nói xem loại thuốc đó, là thuốc gì, không chừng ta...
Không đợi hắn nói xong Thì Lương đã lắc đầu, cảm kích nói:
- Không thể được, không thể được. Đại gia, ta biết người có lòng tốt, nhưng loại thuốc đó quá đắt, ta thật sự không hy vọng hão huyền như vậy...
Lý Dật thở dài, biết Thì Lương không muốn mang ơn của mình, nhưng vẫn kiên quyết nói:
- Không người cứ nói thử!
Thì Lương thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Là... Tử Tinh Quả!
Tử Tinh Quả, nghe Thì Lương nói vậy, Lý Dật đã biết. Tử Tinh Quả trong mắt người bình thường quý trọng như vậy, loại thuốc hiếm thấy này trên thị trường có giá ít nhất hơn một nghìn kim tệ. Những người bình thường cơ bản không thể mua nồi, nhưng Tử Tinh Quả trong mắt Lý Dật, không thể là vật quý hiếm gì.
- Ồ, ta vừa đến Để Đô, không biết ở đâu có bán Tử Tinh Quả?
Lý Dật thở phào hỏi, thấy Thì Lương bộ dạng như vậy, Lý Dật còn tưởng hắn muốn tìm loại thuốc gì đó vô cùng quý hiếm, không ngờ là loại Tử Tinh Quả này.
- Điều này tiều nhận biết, mấy cửa hàng lớn trong Đế Đô đều có bán!
Thì Lương vội nói.
- Tốt lắm, hai nghìn kim tệ có lẽ đủ rồi chứ?
Lý Dật sờ lên Dụng Giới, chiếc bàn trước mặt Thì Lương chợt xuất hiện một đống kim tệ nho.
- Đi! Đủ!
Thấy đống kim tệ trước mặt, Thì Lương liền gật đầu, một Tử Tinh Quả cũng khoảng một nghìn kim tệ, đồng kim tệ trước mặt này, cũng đã quá thừa thãi rồi.
- Nhưng mà...
Thì Lương về mặt lại đau khổ:
- Đại gia, ta không thể lấy, nhiều kim tệ như vậy, suốt đời ta cũng không thể trả nồi.
- Được rồi, ngươi ở Đế Độ, có lẽ rất rõ tình hình ở đây. Ta vừa đến Để Độ, đang định tìm một nơi để ở, ngươi đi thăm dò giúp ta, xem ở đâu có thể mua một căn nhà, tốt nhất là một căn nhà lớn. Ta nghĩ sau này sẽ có hơn một trăm người ở, món tiền này xem như thù lao người giúp ta thăm dò!
- Được, vậy được, ta sẽ đi ngay. Không phải ta tự đề cao mình, tình hình ở Đế Đô, tìm một người hiểu rõ nó như ta, rất khó đấy!
Thì Lương tự hào nói.
Nghe vậy, Lý Dật chỉ cười cười. Làm kẻ trộm, phải hiểu rõ tình hình là điều có thể lý giải.
- Ồ, được rồi, ta cũng định đi mua vài thứ, trong Đế Đô, cửa hàng nào lớn nhất, hàng hóa đầy đủ nhất?
Lý Dật đột nhiên hỏi.
- Ha ha, điều này... chỉ cần là người ở Đế Đô thì đều biết. Cửa hàng lớn nhất trong Đế quốc Thiên Phong, đương nhiên là Thiên Thần Thương Minh rồi. Đại gia muốn mua hàng hóa, ở đó mới đầy đủ nhất, nhưng giá cả lại cao hơn các nơi khác một chút, nhưng chất lượng nhất định được đảm bảo.
Thì Lương vội vàng giải thích.
Nghe Thì Lương nói vậy, Lý Dật lập tức hỏi thăm vị trí của Thiên Thần Thương Minh, sau đó thanh toán tiền, Lý Dật đi về hướng Thiên Thần Thương Minh.
o0o
Tổng bộ Thiên Thần Thương Minh ở phía Nam Đế Đô, nơi này là nơi buôn bán sầm uất nhất của Đế Đô. Tổng bộ Thiên Thần Thương Minh đặt ở đây, không nghi ngờ gì đã chiếm hết tất cả lợi thế. Chưa đến nơi, nhưng nhìn từ xa có thể thấy một tòa nhà cao bảy tầng hiện ra trước mắt. Trong Đế quốc Thiên Phong, một tòa nhà cao bảy tầng cũng đã có thể coi là một kiến trúc bậc cao, cả tòa nhà bao trùm một màu tím, tòa nhà không biết được sơn bằng gì, nhìn từ xa phát ra một sắc tím dịu.
Trước cửa mấy mỹ nữ ăn mặc chói mắt đứng đó đón khách, Lý Dật quan sát một lúc, những mỹ nữ này đã được đào tạo chuyên nghiệp, lúc Lý Dật vừa bước đến gần công Thiên Thần Thương Minh, mấy mỹ nữ mang theo động tác ưu nhã, khom lưng nói với Lý Dật:
- Hoan nghênh quang lâm, mời đại gia vào trong!
Lý Dật mỉm cười, bước vào bên trong.
Vừa vào đến một mỹ nữ nhiệt tình cười nói:
- Vị đại gia này rất lạ mắt, lần đầu tiên đến Thiên Thần Thương Minh sao?
- Ừ, lần đầu tiên đến!
- Tiểu nữ Tiểu Ly, hy vọng có thể giúp đại gia. Chúng tôi có bốn lầu dùng buôn bán, tầng trệt là đại sảnh, tầng thứ hai và thứ ba bán các loại vàng bạc và khoáng thạch, tầng thứ tư bán đan dược, tầng năm, tầng sáu không mở cửa với bên ngoài, tầng thứ bảy chuyên bán những món hàng quý, không biết đại gia muốn đến tầng nào?
Người phục vụ có tên Tiểu Ly tận tình giải thích.
- Ta muốn mua khoáng thạch, còn có một ít dược liệu, người dẫn ta đến tầng thứ hai và tầng thứ ba.
Lý Dật không nói cụ thể mình muốn mua món đồ gì, lên tầng lầu đi vài vòng xem thử có món đồ gì có thể mua không chính là mục đích thứ nhất của Lý Dật.
- Được, đại gia đi theo ta! Tiểu Ly cười nhẹ nhàng, đi trước dẫn đường, dẫn Lý Dật lên lầu.