Đả tự: Sided Lovettt
***
Tiếng cười lạnh tanh đầy sát khí của Lý Dật lập tức phá vỡ không khí đặc quánh ở khu vực này. Chỉ chốc lát mà sát khí từ tất cả các phía tỏa ra ngùn ngụt khiến mọi thứ dường như lạnh băng băng.
Lúc đó, ánh mắt kỳ dị của tất cả mọi người đều dừng ở trên người Lý Dật, chắc chắn có rất nhiều kẻ đều không hiểu rõ tại sao mà trong hoàn cảnh này mà Lý Dật vẫn có được sự tự tin như vậy.
Ba kẻ bọn Bốc Lang nghe Lý Dật nói vậy đều cười nhạt, dường như ba bên đã vứt bỏ hết thành kiến mà cùng từ từ bao vây Lý Dật lại.
Thấy hành động này của chúng Lý Dật khẽ nhếch mép, vặn vặn cổ, nhìn chúng với ánh mắt kỳ dị. Hai tay hắn chốc chốc lại rung lên, còn Đoạn Hồn Nhận cũng đang khẽ chuyền động chiếc Sa y Đấu khí cũng đang rừng rực cháy.
Cứ một tấc khoảng cách giữa bọn Bốc Lang và Lý Dật được rút ngắn, là một chút không khí bị đông cứng thêm. Bỗng nhiên, ánh mắt Lý Dật thay đổi, tay phải vung mạnh, Đoạn Hồn Nhận mang theo một mảng sáng bay ra phía sau.
Keng~~
Một âm thanh giòn tan vang lên từ phía sau Lý Dật, ngay sau đó, một cái bóng đen loạng choạng thổi lui mấy bước rồi mới đứng vững lại, con dao găm nhọn mà dài trong tay hắn thì nun lên bần bật.
Kẻ đánh lén chính là Tông Kiệt Khánh. Hắn vốn cho rằng dù Lý Dật có lợi hại thế nào thì trong hoàn cảnh này chắc chắn cũng không kiên trì được bao lâu. Nhưng không ngờ, dù vừa rồi cả ba đều đã xuất chiều nhưng phản ứng và sức mạnh của Lý Dật vẫn nhanh và mạnh như vậy.
- Ta đã nói rồi, ta sẽ không nương tay đâu!
Lý Dật cười lạnh:
- Hơn nữa, nếu muốn thắng thì hãy dùng bản lĩnh thực sự, đánh lén như thế không có tác dụng gì đâu!
Tông Kiệt Khánh cười hề hề không nói gì.
Bốc Lang bỗng bật cười ha ha:
- Xem ra Lý Dật tiều bằng hữu rất tự tin! Chẳng nhẽ ngươi tưởng rằng hôm nay có thể thoát khỏi đây thật sao? Thôi được rồi, hôm nay sẽ cho người thấy thế nào là sự khác biệt thực lực! Hai vị Thiếu gia, xin nhường!
Vừa dứt lời Bốc Lang dậm mạnh chân, một đạo đấu khí màu xanh lục cuộn lên từ bàn chân, bao phủ lấy toàn bộ thân thể hắn, rồi ngưng tụ lại thành một bộ Áo giáp Đấu khí tinh xào!
Trên bộ áo giáp là từng cụm ánh sáng xanh lục nhạt, cảm giác như một loại thực vật nào đó.
Lý Dật hơi khựng lại một chút rồi cười:
- Mộc thuộc tính sao? Đấu Vương cường giả? Ha ha...
Thấy Bốc Lang bỗng dùng Áo giáp Đấu khí, Lý Hạo và Tông Kiệt Khánh nhìn nhau rồi cùng lùi nhanh ra sau vài chục bước, để lại một khoảng đất trống rộng
Sau khi Áo giáp Đấu khí hình thành, Bốc Lang cười lạnh băng vững mạnh tay lên, một đạo đấu khí như một con giao long lao quát về nơi Lý Dật đang đứng.
Cùng với sự càn quét của đấu khí, mặt đất khắp nơi dường như đều sáng lên một màu xanh lục, đâu đó thậm chí còn thấy cả có chui ra từ những khe đá.
Uỳnh!!
Trước khi luồng đấu khí ấy quét đến mình, Lý Dật dùng hai tay đánh ra, đúng lúc chạm vào nó thì thân hình bị bật ra sau.
Khi rơi xuống đất, mặt đất vốn rất kiên cố đã bị Lý Dật dẫm cho nứt thành một đường.
Chỉ một chiều, uy lực của Đấu Vương cường giả đã thể hiện rõ ràng.
Khá thảm hại, nhưng Lý Dật lần này không hề lui bước, ngược lại hắn còn cười, lầm nhầm với mình:
- Đây chính là sự khác biệt giữa cấp bậc sao? Đúng là thú vị!
- Hừ!
Bốc Lang cười nhạt, không hề vì Lý Dật lui bước mà nương tay. Hai tay hắn vung lên liên tục, vô số những con giao long bằng đấu khí đang lao về Lý Dật.
Đối diện với cảnh tượng này, sắc mặt Lý Dật vẫn không hề biến đổi, trước khi đấu khí đâm vào mình hắn dẫm nhẹ vào không trung một cái.
- Vân Bộ!
Xoẹt!!
Ảo ảnh dưới mặt đất bị phá tan thành từng mảnh, còn Lý Dật lúc này mới xuất hiện ở một bên khác. Rõ ràng là một loạt đòn công kích vừa rồi của Bốc Lang không hề hấn gì đến hăn.
Bốc Lang nhìn mà co đồng tử, một lúc sau nghiến răng:
- Thân pháp Đấu kỹ?
- Bốc Bang chủ quả nhiên có nhãn lực!
Lý Dật cười ha hả, rồi nét mặt trở nên lạnh lẽo:
- Chỉ có điều, cũng chỉ là lão quỷ có nhãn lực tốt mà thôi! Vừa rồi người đánh đã tay chưa? Giờ đến lượt Thiếu gia ta rồi!
Lời nói chưa dứt, mũi chân Lý Dật dậm mạnh xuống mặt đất, thân hình như điện lao về phía Bắc Lang để lại phía sau là vô số tàn ảnh.
- Dựa vào người mà cũng đòi tiếp cận ta? Đúng là nực cười!
Bốc Lang cười nhạt, vung hai tay lên. Hắn biết đòn tấn công bình thường không thể gây trở ngại gì cho Lý Dật. Vậy là hắn kết ấn ký, từ ống tay áo hắn một làn sóng đấu khí tràn về phía Lý Dật.
- Mộc Ảnh Thương Trận!
Theo sau tiếng hét, làn sóng đấu khí đang cuồn cuộn bỗng ngưng tụ lại giữa không trung biến thành một khu rừng ảo. Thủ ấn của Bốc Lang lại thay đổi, khu rừng bỗng quyện vào nhau, chớp mắt đã biến thành vô số ảo ảnh của những cây trường thương rồi Bốc Lang lại vung tay hét:
- Tiến!
Viu viu viu!!
Những cây thương đấu khí màu xanh lục bắn về phía Lý Dật đang lao tới, tạo nên từng đợt từng đợt gợn sóng đấu khí.
Nhưng Lý Dật chỉ cười nhạt một tiếng, rồi thân hình hắn rung lên, trở nên hư ảo vô cùng, tốc độ vốn đã nhanh nay dường như còn tăng lên mấy lần. Trong khoảng thời gian gần như không thể, hắn dã lách qua được sự tấn công của những cây thương để xông tới trước mặt Bốc Lang.
Từ trước tới giờ, Lý Dật vẫn luôn rất tự tin với tốc độ này!
- Có chút bản lĩnh!
Dù gì Bốc Lang cũng là Đấu Vương cường giả, cảnh tượng trước mắt tuy khiến hắn hơi ngạc nhiên nhưng không hề sợ hãi. Chỉ là lúc này hắn không kịp làm gì khác ngoài việc bắn ra một đạo đấu khí hình lưỡi đao khổng lồ chém xuống đầu Lý Dật.
Lý Dật nhếch mép cười, đột ngột dừng lại rồi vung chân lên!
- Điệp Tiên Thoái!
Âm~!
Đấu khônổ tử cung, tạo nên một chuỗi tiếng nổ lan rộng ra khắp nơi.
Chiêu này Lý Dật đã tính từ lâu, đương nhiên chặn được chiều của Bốc Lang, nhưng khi hắn rơi xuống cũng không tránh được việc thở dốc, bàn chân dường như đang run lên.
Nhìn bộ dạng của Lý Dật có vẻ thảm hại, nhưng Bốc Lang cách đó không xa sắc mặt còn khó coi hơn. Mái tóc dài phiêu dật của hắn đã bị rối tít, sắc mặt trắng bệch, nực cười nhất là ống tay áo phải của hắn đã bị rách te tua, để lộ ra bàn tay gầy guộc kỳ dị.
Nét mặt Bốc Lang có vài phần thảm hại dị thường. Hắn trừng mắt nhìn Lý Dật, một lúc sau thì bỗng bật cười:
- Giỏi! Giỏi! Giỏi! Rất giỏi! Lý Dật người quả nhiên rất giỏi! Ta không ngờ ngươi nhìn có vẻ chỉ là Lục Tinh Đấu Sư, vậy mà lại có bản lĩnh như vậy! Ta nghĩ, với thực lực lúc này, nếu một chọi một, thậm chí không một Đấu Sư nào là đối thủ của ngươi! Công pháp người tu luyện xem ra không đơn giản! Chả trách mà ngay cả Ảnh Ma Đại Pháp ngươi cũng dám đem ra trao đổi!
Lý Dật cười:
- Điều ngươi không ngờ được còn nhiều lắm! Ta nhắc ngươi một điều, giờ bảo cả đám cùng tấn công còn kịp đấy! Đợi khi ngươi thảm bại trong tay ta rồi thì không kịp đâu!
Lời nói châm biếm của Lý Dật khiến sắc mặt Bốc Lang biển xanh rồi lại biến trắng. Với địa vị của hắn, ra tay với Lý Dật đã là mất mặt rồi. Tuy hắn không hề quan tâm đến vấn đề thể diện, nhưng lúc này bị Lý Dật nói như thế, nộ hỏa trong đầu hắn càng cháy cao hơn!
Đường đường là một Đấu Vương cường giả mà lại bị một Đấu Sư nhỏ nhoi coi thường? Đây không phải chuyện nực cười sao?
Bốc Lang nhếch mép cười lạnh tanh:
- Ta vốn định giữ toàn vẹn thi thể cho người, nhưng nếu người đã muốn tìm đến cái chết thì cũng đừng trách ta!
Nói đến đây, Bốc Lang cười nham hiểm, hai tay vỗ vào nhau, một luồng đấu khí đậm đặc nổi lên trong lòng bàn tay hắn, ấn ký biến hóa nhanh chóng luồng đấu khí biến thành một con Liệt Điểu!
Con Liệt Điểu xuất hiện khiến Áo giáp Đấu khí trên người Bốc Lang nhạt đi vài phần, dường như chị trong chớp mắt, con Liệt Điểu bằng đấu khí đã to ra đến vài mét. Ấn ký trong tay Bốc Lang lại thay đổi, conLiệt Điểu bay vòng quanh người hắn.
Theo đó, nguyên khí thiên địa ở xung quanh dường như bị nó hút lại, ào ạt tràn về phía đó.
Quảng trường bỗng nổi lên một trận cuồng phong con Liệt Điểu đấu khí ngửa lên trời kêu một tiếng kinh thiên động địa!
- Cái này...
Lý Dật bất giác thối lui vài bước, dường như hắn cảm nhận được cái gì đó không hay.
Hình như lão ta muốn liều mạng?
Cảm giác này khiến Lý Dật dở khóc dở cười, hắn không ngờ vốn chỉ định chọc tức lão quỷ này một chút mà lại thành ra ép hắn đến mức liều mạng!
Mà chiêu này xem ta không nhẹ đâu!
- Bang chủ định dùng chiêu đó sao?
Người trong Bang Thổ Lang bắt đầu bàn tán.
- Còn không phải sao? Chiêu này dường như là chiêu giấu đáy hòm của Bang chủ rồi. Từ khi ta nhập Bang chưa từng thấy qua Bang chủ sử dụng. Không ngờ lần này lại... Xem ra Bang chủ bị chọc tức thật rồi!
- Vậy chúng ta làm thế nào? Tiếp tục ở đây xem hay là...
- Xem cái gì mà xem? Còn không mau lui xuống! Bị cuốn vào rồi e là đến cọng lông cũng không thoát nồi!
- Lui! Lui! Lui!
Đám ngươi Bang Thổ Lang cứ như gặp phải ma, đâu có thể lo đến việc phòng bị ngăn không cho Lý Dật chạy thoát nữa? Tất cả vội vàng rút lui ra khỏi quảng trường những kẻ nhát gan thậm chí không dám đứng ngoài nhìn.
Lý Hạo và Tông Kiệt Khánh sắc mặt hơi thay đổi, nhìn cảnh tượng này, hai người bọn chúng nhanh chóng quyết định, vung mạnh tay một cái, mấy chục bóng người đều nhanh chóng tránh xa.
Quảng trường vốn ồn ào lúc này chỉ còn lại có hai người.
Tuy không còn khí thế và uy phong như lúc mới bắt đầu.
Nhưng lúc này, sát khí và không khí ngột ngạt trên quảng trường khiến người ta cảm thấy khó thở.