Đả tự: Sided Lovettt
***
Đồ bán đi ngày càng nhiều, ngoài Thánh Thư ra còn có đủ loại bản đồ, Công pháp, Đấu kỹ Quyển trục, đan dược kỳ quái, thiên địa kỳ vật và các loại vũ khí trang bị thượng phầm.
Không thể không nói, đây là hội đấu giá có số lượng và phẩm chất nhiều nhất trong mấy hội đấu giá Lý Dật đã từng tham gia. Nghĩ đến lời thị nữ kia từng nói, dù là Đại thế lực ở Đế Đô cũng ký gửi ở đây, Lý Dật đã biết tại sao phẩm chất của những thứ ở đây lại cao vậy.
Nguyên nhân có hai cái. Thứ nhất chính là các Đại thế lực ở Đế Đô đều là những gia tộc rất cần thể diện, nếu lấy của gia tộc ra đấu giá thì sẽ bị người đời cười thối mũi. Còn nguyên nhân thứ hai chính là vì Tế Thần Điển. Mỗi năm dưới chân núi Tam Thánh Sơn đều tập trung một lượng lớn cường giả, mà chỉ có cường giả cấp này mới liều mạng vì những thứ đó. Còn những đại gia ở Đế Đô thì quá đủ rồi, trừ phi có thứ thật sự tốt, nếu không thì họ đâu có rỗi hơi mà đi mua?
Thời gian dần trôi đi, những thứ xuất hiện cũng ngày càng quý giá hơn. Mấy món đồ xuất hiện đằng sau đã có người ngồi trên Nhã Các tham gia, khiến không khí vốn đã nóng bây giờ càng thêm sôi nổi hơn. Đặc biệt là có những kẻ tranh giành đến đỏ gay mặt mày khiển Lý Dật nhìn mà phải cười thầm.
Không phải hội đấu giá này không có thứ gì khiến Lý Dật thích mà là hắn không thật sự có hứng thú nhiều với những thứ xuất hiện. Dù gì với nhãn lực của Lý Dật thì hắn quả thật không hứng thú mấy với những món đồ bình thường.
Đúng lúc Lý Dật mơ màng muốn ngủ thì Đường Huệ đã bán được một món vũ khí nhìn cũng được với giá cực cao. Sau đó cô ta lại nhận lấy một chiếc đĩa bạc từ tay thị nữ, giở tấm khăn phủ bên trên ra, là một miếng ngọc bài màu lục thúy.
Đối diện với những ánh mắt nghi hoặc, Đường Huệ cười nói:
- Ta nghĩ chư vị đã đến chân núi Tam Thánh Sơn rồi thì đều có vài phần hứng thú với Tế Thần Huyết Điển trong truyền thuyết đúng không? Mà những vị có mặt ở đây, ta nghĩ nhiều vị cũng chuẩn bị tham gia Tể Thân Huyết Điện lần này. Hà hà, có điều, Đấu Thần Điện trước nay làm chuyện gì cũng thần bí, vì thế nhiều năm nay, cái gọi là Tề Thần Huyết Điển rốt cuộc được tổ chức ở đâu, tình hình thế nào thì không ai được biết. Mà những người sống trở ra, do quy định của Đấu Thần Điện nên đương nhiên không thể tùy tiện để lộ ra ngoài. Vì thế có thể thấy, tình hình cụ thể của Tể Thần Huyết Điên là tin tình báo quan trọng đến mức nào. Mà bên trong miệng ngọc bài này ghi chép mọi điều liên quan đến Tế Thần Điển, nhưng cụ thể đến mức nào, do chưa xem nên ta cũng không biết!
Nghe lời giới thiệu của Đường Huệ, những ánh mắt vốn nghi hoặc bỗng trở nên sôi sục, đặc biệt là những kẻ sắp sửa tham gia Tế Thần Điển thì càng hiếu kỳ hơn. Nếu những gì Đường Huệ nói là thật thì giá trị của món đồ này là vô cùng lớn! Vì dù ở tình huống nào đi nữa, nếu có đủ tư liệu và tin tức thì tự nhiên người sẽ có ưu thế hơn rất nhiều so với người khác.
Lần này thì không chỉ ở đại sảnh, nhiều kẻ ngồi trên Nhã Các cũng lộ ra ánh mắt thích thú, ngay cả hai con mắt vốn đang nhắm hờ của Lý Dật cũng đã mở to!
Với hắn thì thứ này chắc chắn đáng để ra tay!
Có điều, tuy không khí trong đại sảnh đã sôi sục hơn, nhưng cũng có vài kẻ rất bình tĩnh. Sau một lúc trầm ngâm có người nói nhỏ:
- Nếu người của Đấu Thần Điện không để lộ tin tức thì tin tức trong thứ đó ở đâu mà ra chứ?
Đường Huệ tung tung miếng ngọc bài trong tay cười nói:
- Vị tiên sinh đây hỏi rất hay. Ta nghĩ, nếu không giới thiệu một chút thì chưa biết chừng sau này vì nó mà Bang Thổ Lang bọn ta sẽ gặp rắc rối lớn. Hà hà, lại lịch của nó cũng rất ngẫu nhiên. Khoảng vài chục năm trước, phía sau Tam Thánh Tiểu Trấn có một thiên tài, sau khi hắn tham gia Tế Thần Huyết Điển, tuy có thể sống sót trở về nhưng vì phế phủ đã bị thương nên tính mạng cũng không còn được dài. Trước khi chết, hắn đã đích thân ghi lại mọi chuyện xảy ra trong Tế Thân Huyết Điên vào miệng ngọc bài này, hy vọng giúp hậu nhân thuận lợi hơn khi tham gia Tế Thần Huyết Điển. Chỉ đáng tiếc, hậu nhân của hắn lại không ra gì để nó lưu lạc trong nhân gian, cuối cùng nó đã rơi vào tay Bang Thổ Lang chúng ta. Đường Huệ ta dùng danh tiếng của bồn bang đảm bảo nguồn gốc của vật này là chính xác, tin tức bên trong chắc chắn là có ích! Vì vậy, giá thấp nhất của nó, là mười vạn kim tệ! Người có kiến thức chắc sẽ biết tin tức trong nó chắc chắn xứng đáng với giá tiền đó! Vậy thì đấu giá bắt đầu!
Dường như cảm nhận được ánh mắt Lý Dật có ý gì, Thần Thần bỗng nói nhỏ:
- Nó đúng là thứ tốt. Tuy với bản lĩnh của ngươi có lẽ sự nguy hiểm của Tể Thần Huyết Điển ảnh hưởng không nhiều lắm, nhưng nếu có được nó thì chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều!
Lý Dật nhìn cô ta một cái rồi cười:
- Xem ra ngươi cũng có hứng thú? Có điều, ba trăm kim tệ của ngươi, ngay cả phần lẻ của mười vạn kim tệ cũng không tới!
Thần Thần cười không nói gì. Lý Dật lại nhìn về phía sân khấu.
Hình như Cố Vân đã từng nói chi phí của mình ở Lang Các sẽ tính hết cho hắn... Không biết mua hàng trong hội đấu giá thì có tính không nhỉ?
Trong đại sảnh, lời nói của Đường Huệ vừa dứt, toàn bộ bỗng yên lặng đến bối rối.
Mười vạn kim tệ không hề là con số nhỏ. Rất nhiều kẻ cả đời cũng chẳng kiếm được từng đó tiền. Kẻ nào có được con số đó thì lại muốn mua một cuộn Công pháp cấp cao gì đó hơn.
Hơn nữa, thứ này chỉ có tác dụng với những ai tham gia Tế Thần Điển. Nhiều kẻ đã mất đi hứng thú. Dù gì thì nó cũng không thực tế như Công pháp hay Đấu kỹ.
Còn những kẻ trên Nhã Các, tuy có ý nhất định phải có, nhưng thân phận ai cũng cao, đương nhiên không thể mạo muội mở miệng.
- Mười một vạn!
Sau một lúc yên lặng phía dưới có người lên tiếng.
- Chẹp chẹp, hắn không phải là Thiếu Đoàn trưởng của Dong binh đoàn gì đó ở phía Tây Đế Đô đó sao? Sao hắn lại đến đây?
- Mười một vạn kim tệ, vốn cũng nhiều quá nhỉ?
Những lời bàn tán vừa nổi lên thì đã có người hét lên, ép giá của Thiếu Đoàn trưởng kia xuống
- Mười ba vạn!
- Mười bốn vạn!
- Mười bốn vạn tám nghìn!
- Mười bảy vạn!
- Mười chín vạn!
Mọi người nhanh chóng ra giá, tuy không loại trừ việc có kẻ làm loạn, nhưng hầu hết ai ai cũng nghiến răng hét giá, rõ ràng là đều có ý nhất định phải có được nó!
Những kẻ trên Nhã Các đều hàm tiếu nhìn sự hỗn loạn phía dưới, có thể là coi thường cũng có thể là chưa thèm ra giá.
- Hai mươi lăm vạn!
Đột nhiên một giọng nói uể oải vang lên, kéo cái giá đang bò từng nghìn kim tệ một lên cao tít.
Những kẻ đang cạnh tranh giá quay phắt đầu lại, đến khi nhìn rõ được gương mặt nửa cười nửa không của gã thiếu niên ngồi trên Nhã Các thì đã có vài kẻ toàn thân run lên bần bật.
Nói ra thì chuyện của Lý Dật hôm nay cũng không phải quá khoa trương nhưng thái độ hiểm độc của hắn khiến rất nhiều người đã đánh ký hiệu nguy hiểm lên người của hắn.
Lý Dật mở mồm đương nhiên thu hút được sự chú ý từ những gian Nhã Các khác, đặc biệt là vị Bốc Lang kia, ánh mắt nhìn Lý Dật từ xa mang đầy sự kỳ dị.
Lý Dật lại làm như không nhìn thấy ánh mắt đó, vẫn nhấm nháp trà một cách tao nhã, nhìn miếng ngọc bài với ý nhất định ta phải có được nó.
Có điều, nói thật là cái giá hai mươi lăm vạn kim tệ đó trong mắt nhiều Đại thế lực không thể coi là nhiều.
Chỉ là nhiều kẻ đang tính liệu thứ đó có đáng để đắc tội với gã thanh niên trẻ tuổi kia không thôi.
- Hai mươi sáu vạn kim tệ!
Sau một lúc yên lặng một giọng nói lại vang lên. Lý Dật nhìn thì ra kẻ đó là Thiếu Đoàn trưởng lúc nãy. Lúc này, dường như hắn chỉ hận một nỗi không nhảy lên sân khấu mà cướp miếng ngọc bài đi.
- Ba mươi vạn kim tệ!
Lý Dật không chớp mắt lấy một cái, chỉ ngả người ra sau, khoanh tay lại bình thản nói.
Sự bình thản của Lý Dật khiến Thiếu Đoàn trưởng sắc mặt hắn ta tái đi, sau khi lưỡng lự hồi lâu thì cắn cắn môi, dường như đã từ bỏ.
Lý Dật nở nụ cười hàm tiếu, khẽ gật đầu coi như là cảm ơn.
Lý Dật không ghét kẻ thông minh, đặc biệt là kẻ thông minh biết tiến biết lùi này.
Rất nhiều ánh mắt đang dính chặt lấy Lý Dật, nhưng hắn vẫn không động đậy chút nào, làm như kẻ vừa hét giá không phải mình vậy.
Đường Huệ hàm tiếu nói:
- Ba mươi vạn kim tệ, một cái giá không tồi! Nếu chư vị không có ai có hứng thú hơn thì...
- Ba mươi lăm vạn kim tệ!
Đường Huệ chưa nói xong bỗng có người hét lên.
Tiếng trả giá này khiến mọi người sững lại rồi cùng nhìn lên Nhã Các, nhưng lần này là gian Nhã Các khác.
Lý Dật cũng liếc mắt qua nhìn, trong gian Nhã Các đó là một người trẻ tuổi mặc áo xanh, tay phe phẩy một chiếc quạt giấy, dường như cảm nhận được ánh mắt của Lý Dật, hắn hàm tiếu khẽ gật đầu.
Mắt Lý Dật khẽ động động cũng hàm tiếu gật đầu, rồi hắn nhíu mày nói:
- Đại Tiểu thư, ngươi biết hắn ta là ai không?
Thần Thần nhìn sang nói nhỏ:
- Nếu ta không nhầm thì đó có lẽ là người thừa kế trực hệ của Tông Gia trong Tứ Đại Gia Tộc Đế Đô, Tông Kiệt Khánh. Nghe nói hắn không chỉ tu luyện công pháp đỉnh cấp của Tông Gia mà đằng sau còn có một Sư tôn tuyệt đỉnh lợi hại. Chỉ là không ngờ với thân phận của hắn mà cũng tham gia Tế Thần Điển.
Lý Dật cười:
- Thế đã là gì? Những năm gần đây vì Tông Băng mà Tông Gia hình như đã cùng bọn với Đấu Thần Điện rồi. Hắn không xuất hiện mới lạ ấy chứ! Hắn là gì của Tổng Băng?
Thần Thần nhìn Lý Dật một cách cổ quái, nét mặt như muốn nói không phải đến cái này mà ngươi cũng không biết đấy chứ, lưỡng lự một lúc rồi cô ta nói nhỏ:
- Nghe nói hắn là đệ đệ của Tổng Băng hoàn toàn khác với tên Tề Phóng kia.
- Đệ đệ của Tông Băng sao?
Lý Dật gãi gãi mũi:
- Vậy có nghĩa là, trong số những người Tông Gia ở đây thì hắn nói thế nào là thế đó đúng không? Hắn có biết chuyện ta đã phế Tề Phóng không? Nếu biết thì xem ra lần hét giá này cũng thú vị thật!
Nói đến đây Lý Dật lại nhìn xuống đại sảnh thản nhiên nói:
- Ba mươi tám vạn kim tệ!
- Bốn mươi vạn kim tệ!
- Bốn mươi mốt vạn!
- Bốn mươi lăm vạn!
Hội đấu giá nhanh chóng biến thành nơi cạnh tranh của Lý Dật và Tông Kiệt Khánh. Còn những thế lực khác thì chị hàm tiếu nhìn cảnh đó. Rõ ràng là không còn kẻ nào muốn gia nhập sự tranh chấp này.
- Một trăm vạn kim tệ!
Sắc mặt không hề thay đổi, Lý Dật cuối cùng thét ra một cái giá mang tính áp đảo khiến không khí dường như ngưng đọng.