Đả tự: Sided Lovettt
***
Quỷ U Phong Đồ bầu không khí thay đổi, vốn dĩ tình hình đã rất quỷ dị, thế nhưng Nạp Lan Hạ sớm đã bị Vệ Hàn bắt đi lúc này lại xuất hiện trong thời khắc then chốt nhất, chứng tỏ hắn đã sớm ẩn mình bên trong.
Mà với thanh thế của Thiên Địa Hỗn Độn Biến mà nói, người ngoài dù bất cứ tình huống nào cũng không thể giao thiệp được, duy chỉ có nguyên nhân chính là ngay từ lúc bắt đầu, mọi người đã bị rơi vào trong Quỷ U Phong Đô.
Nếu như nói, sự tồn tại của Nạp Lan Hạ, Nạp Lan Thiên Triết không biết thì đúng là quỷ mới tin.
Nhìn từ biểu hiện, Nạp Lan Thiên Triết cơ hồ đang chuẩn bị giết Nạp Lan Khánh ngay tại chỗ, sau đó để chức vị Thiếu Gia chủ cho Nạp Lan Hạ. Đến lúc đó, đại điển kế thừa đã kết thúc, sau khi ra khỏi Quỷ U Phong Đô, tộc nhân khác của Nạp Lan Gia cho dù trong lòng không muốn, thế nhưng cũng phải chấp nhận.
Thế nhưng cho dù nói thế nào, Nạp Lan Khánh cũng là con trai của Nạp Lan Thiên Triết, hắn lại vì muốn đề Nạp Lan Hạ có được chức vị Thiếu Gia chủ, ngay cả con trai của mình cũng không tiếc giết đi sao?
Lúc này, mọi người trong Quỷ U Phong Đô trong lòng chợt rùng mình.
Cho dù là Lý Dật và Cung Vô Song hay là người của Nạp Lan Gia, đến lúc này, người nào không cảm thấy kinh hãi vì sự âm thầm tàn nhẫn của Nạp Lan Thiên Triết.
Nạp Lan Khánh không nhìn Nạp Lan Hạ nữa, chỉ có điều, chuyện đã tới bước này, đội bên cơ hồ đã hoàn toàn trở mặt.
Hắn cười lạnh một tiếng, lui về sau vài bước, tránh khỏi phạm vi tấn công của Nạp Lan Hạ và Nạp Lan Thiên Triết. Đến lúc bản thân đến được vị trí an toàn nhất, ánh mắt thâm u mới từ từ nhìn về phía Nạp Lan Thiên Triết.
Nạp Lan Khánh lúc này, giống như thanh kiếm đã rút khỏi vỏ, khí thế kinh người!
Bắt đầu từ lúc hắn hiểu chuyện, đã bắt đầu biết âm thầm, giả vờ văn nhã, còn đến lúc này, cơ hồ khí tức âm lãnh bên trong tính cách mới được lộ ra, nhưng vẻ mặt vẫn cười, sự lạnh lẽo ấy có thể khiến mọi thứ đông cứng lại.
Hắn nhếch miệng, cơ hồ như vậy có thể khiến hắn dễ chịu hơn phần nào, sau đó hắn cuối cùng nói ra hai chữ...
- Tại sao?
Giọng điệu bằng lạnh không có chút tình cảm.
Trong đôi mắt của hắn hiện ra một ngọn lửa giận dữ bùng cháy, thế nhưng ngay lập tức lại bị sự lạnh lẽo áp chế. Cho dù là vậy, khí tức trên người hắn cũng càng khiến cho người khác ghê người. Cơ hổ hắn đã tuôn trào hết hung sát khí cả đời này của mình ra lúc này, trong ánh mắt lạnh lẽo ấy, thù hận, hung tợn, nghi ngờ, không cam tâm... Tất cả các thần sắc đều hiện hữu, thế nhưng đến cuối cùng, đều hóa thành từng luồng khí lạnh buốt người.
- Tại sao? Nạp Lan Thiên Triết! Phụ thân đại nhân của ta...
Hắn nghiến răng ken két:
- Hôm nay, chúng ta nếu đã trở mặt rồi... Vậy thì chút tình cha con vốn đã quá mỏng manh ấy cũng coi như mất rồi... Vì vậy, ta nhất định phải hỏi rõ! Tại sao? Tại sao cùng là con trai của ngươi! Thế nhưng ngay từ lúc sinh ra, ngươi đã không đếm xỉa tới ta đến một lần? Tại sao? Tại sao bao năm qua ta cố gắng như vậy? Ngươi vẫn đều coi thường? Tại sao? Tại sao mỗi lần trong gia tộc có bất cứ nhiệm vụ gì, người đều giao phần nguy hiểm nhất cho ta! Sau đó cho ta một đám thủ hạ phế vật nhất! Tại sao! Ngươi phái vô số người muốn giết ta? Tại sao? Khi ta biểu hiện ra một chút lòng hiếu thảo của mình, lại bị sự lạnh nhạt của ngươi làm cho tan nát? Còn hắn! Tên phế vật này! Tên phế vật chỉ biết cao ngạo ngang tàng tự coi mình là thiên tài! Tại sao ngươi lại yêu thương hắn như vậy? Còn ta! Một thiên tài thật sự như ta! Sự nỗ lực của ta còn vượt qua trăm nghìn lần hắn, ngược lại ngay cả một cái nhìn thẳng vào ta ngươi cũng không có? Nạp Lan Thiên Triết! Ta hỏi ngươi! Tại sao? Lẽ nào, ta không phải là con trai của ngươi sao?
Nạp Lan Thiên Triết thần sắc bất động về mặt vẫn lộ ra một nụ cười nhạt, một chuỗi câu hỏi của Nạp Lan Khánh lại không tạo cho hắn một gợn sóng nào trong lòng. Hắn chỉ như cười như không nhìn Nạp Lan Khánh, đối với sự bức hỏi của con trai mình, dường như hắn không hề quan tâm, hoặc nói là... Coi thường...
Nạp Lan Bá, Nạp Lan Hào, Nạp Lan Hầu, ba người đều biến sắc, cơ hồ không thể ngờ, mâu thuẫn lớn nhất trong Nạp Lan Gia lại bạo phát vào thời khắc then chốt này.
Nạp Lan Phỉ nằm nhũn người trên đất chỉ khẽ thở dài, cơ hồ đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra.
Còn Lý Dật và Cung Vô Song lúc này trở thành những vị khách bất đắc dĩ trong lòng cũng cảm thấy cổ quái khó có thể diễn tả thành lời. Sự nội đấu gia tộc lồ lộ ngay trước mắt
bản thân, ngoài việc buồn cười ra, cơ hồ còn có chút sự âm lãnh khó hiểu...
Cứ như vậy, sự im lặng kéo dài một chốc lát, cơ hồ trong lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở của Nạp Lan Khánh, thế nhưng sau chốc lát, cuối cùng. Nạp Lan Thiên Triết đã cười...
Đúng vậy, trong tình hình như vậy, hắn lại có thể cười, cười đến không thể nào kìm nén lại, cười đến như muốn ngã lăn bò ra để cười...
Tiếng cười trống trải vang vọng trong Quỷ U Đô Phong đầy âm khí này, cuối cùng hình thành một tiếng nổ vang...
- Ha ha ha... Ha ha... Ha ha ha... Không ngờ, không ngờ a... Không ngờ...
Nạp Lan Thiên Triết vỗ tay, cơ hồ cười đến đau cả bụng:
- Không ngờ ta luôn cho rằng nguyên nhân khó nói với người nhất, bản thân người lại nói ra rồi... Không sai, người đoán không sai! Hạ nhi chuyện gì cũng không bằng ngươi, ngay cả cái gọi là thiên tài của hắn, cũng là vì từ nhỏ ta dùng đấu khí tẩy tủy kinh mạch cho hắn, giúp hắn đột phá, hắn mới có thể thăng cấp thuận lợi như vậy! Ngươi phải biết rằng vốn dĩ ta chính là cường giả Đấu Hoàng! Chỉ có điều khi ta ngày đêm tẩy tủy cho hắn mới bị giáng xuống làm Đấu Sư... Thế nhưng!Ngươi tuy giỏi hơn hắn gấp trăm nghìn lần! Ta vẫn thương hắn, vẫn lạnh nhạt với ngươi! Nguyên nhân rất đơn giản! Rất đơn giản! Rất đơn giản... Bản thân người đã đoán ra rồi, không cần ta phải nói ra chứ?
Nạp Lan Thiên Triết nói tới đây, sắc mặt của Nạp Lan Khánh đã trở nên tái nhợt...
Còn Lý Dật ở phía xa xa, cơ hồ nhìn thấy thân hình hắn không nên được chao đảo, nếu không phải đấu khí tinh thâm, lúc này nói không chừng hắn đã thổ máu ra rồi.
Còn ba trưởng lão của Nạp Lan Gia vẻ mặt đều kinh ngạc không ngớt, chỉ có Nạp Lan Bá sắc mặt cổ quái, sau chốc lát lại khẽ thở dài một tiếng.
Còn Nạp Lan Hạ hiển nhiên đã sớm biết chuyện này, hắn chỉ lạnh lùng nhìn về phía Nạp Lan Khánh, sau đó khóe miệng nở ra một nụ cười đầy ý vị.
Thế nhưng cơ hồ như vậy, Nạp Lan Thiên Triết còn chưa thỏa mãn, cuối cùng hắn cười ha hả mấy tiếng, rồi vỗ tay, thấp giọng nói:
- Không sai, ngươi... Đúng thật không phải là con trai ta!
Thân hình của Nạp Lan Khánh cuối cùng đã chao đảo, sau đó chậm rãi buông lỏng nói:
- Thì ra đúng là như vậy... Vậy thì ta đã hiểu rồi...
- Ngươi hiểu rồi? Không! Ngươi không hiểu một chút nào hết...
Nạp Lan Thiên Triết cười ha hả:
- Chuyện năm ấy, ngươi không hiểu một chút nào hết! Hôm nay nếu như mọi người đều đây, vậy thì ta sẽ nói rõ, tránh để người khác nói tại sao nhiều năm đối xử với ngươi như vậy...
Nói đến đây, Nạp Lan Thiên Triết lại khẽ chắp tay, cơ hồ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt hiện ra sự cổ quái.
Ở bên này, Lý Dật gần như co rút người lại, sau chốc lát cuối cùng không nhịn được thấp giọng nói:
- Không ngờ hôm nay vào đây, lại không động thủ, còn được nghe kể chuyện... Đây là chuyện gì chứ!
Cung Vô Song nhàn nhạt nói:
- Nghe chuyện xong có lẽ sẽ là động thủ rồi...
Lý Dật suy nghĩ một lát rồi không khỏi héo hon nụ cười nói:
- Không sai, chuyện hôm nay nói rõ rồi, mọi người chắc chắn sẽ trở mặt, không muốn động thủ cũng khó, chỉ là không ngờ...
Nói rồi, Lý Dật không nén được lại lắc đầu.
Chuyện hôm nay mà bị hắn nghe được, lẽ nào chỉ đơn giản là không chết không từ thôi sao?
Có lẽ, Nạp Lan Gia cho dù liều mạng toàn bộ người chết ở đây cũng sẽ không để cho mình thoát ra loan truyền chuyện này ra ngoài.
Dù gì, nhất gia chi chủ mà lại phải đội sừng lên đầu, chuyện này không hề hay một chút nào a!
Sau một hồi, Nạp Lan Thiên Triết mới mở mắt ra, chỉ có điều trong ánh mắt đã không còn chút sát ý nào, mà lại có vài phần mê say:
- Năm ấy lần đầu tiên ta gặp a! Con tiện nhân ấy... Ha ha, lúc đó là một buổi thịnh hội ở Đế Đô! Ta ở trong yến hội, đại sát bốn phương được cái danh hiệu đệ nhất cường giả trong đám tiền bối, sau đó a đã tìm đến ta!
- Ha ha... Năm ấy, ả nhan sắc động lòng người, quyến rũ nhu mì, là một người tuyệt nhất thế gian này... Ta vừa gặp đã hồn xiêu phách lạc... Vừa gặp đã yêu. Lúc đó, ta cho rằng ta đã có được trái tim của ả... Thế nhưng không ngờ, ta đã nhầm!
- Sau lần gặp ấy, ta ngày đêm mong nhớ ả, sau khi trở về Vân Thủy Thành, đã xin phụ thân đến cầu thân với nhà ả. Với gia thế của Nạp Lan Gia ta, vốn dĩ tuyệt đối không thể xứng với ả... Chỉ là không biết làm thế nào mà phụ thân lại có thể kéo được phía Hoàng thất, cuối cùng để Nữ hoàng Thiên Phong lúc đó ban hôn... Ha ha ha... Ha ha ha...
- Năm đó, ta nghĩa khí phong hoa thế nào, cho rằng từ nay sẽ có thể chung sống với người mình yêu! Thế nhưng có ai ngờ! Đêm tân hôn, ta mới biết, thì ra con tiện nhân ấy... Con đĩ điếm ây... Ả đã có mang ba tháng rồi!
- Còn ta! Ngay cả tay còn chưa động tới lần nào, sao có thể nói là nòi giống của ta?
- Còn ả! Lúc này đã là thê tử của Nạp Lan Thiên Triết ta! Nếu nói trong bụng a không phải là cốt nhục của ta, người đời sẽ nói ta thế nào?
- Vì vậy ta nhịn... Ta vẫn nhịn... Ta giả như không biết chuyện gì, thế nhưng ta vẫn ngấm ngầm điều tra, ta muốn biết, rốt cuộc kẻ nào lại dám để ta... phải mọc sừng như vậy?
Nói đến chữ "mọc sừng", đôi mắt của Nạp Lan Thiên Triết đỏ lừ, dù là ai cũng nhìn ta hắn lúc này đang gần như phát điên!
- Ta vất vả điều tra một thời gian lâu dài. Mãi đến lúc ngươi! Tên nhãi con người sinh ra! Sau đó ta mới phát hiện một chuyện... Ha ha ha... Một chuyện đã đánh vỡ đầu ta, ta cũng tuyệt đối không bao giờ tin!
- Nạp Lan Khánh! Ngươi có muốn biết, đêm đó ta đã nhìn thấy gì không?
Nạp Lan Thiên Triết nghiến răng ken két, rành rọt từng chữ:
- Ta đã nhìn thấy! Ả! Con tiện nhân ấy! Và hắn! Đúng! Chính là lão bất tử ấy! Hai kẻ hỗn đản! Chúng đang ôm nhau! Ôm nhau! Lúc đó, ta đã hiểu! Ta đã hiểu tất cả!
- Ha ha ha... Thì ra cốt nhục trong bụng của thế tử ta không phải con trai của Nạp Lan Thiên Triết! Mà là đệ đệ của Nạp Lan Thiên Triết ta!
Bộp một tiếng, ngón tay của Nạp Lan Thiên Triết chỉ vào Nạp Lan Bá vẻ mặt đang bất lực, trông vô cùng âu sầu.
Nạp Lan Hào và Nạp Lan Hầu hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nghe thấy bí mật kinh thiên động địa này, người nào cũng chấn động không nói ra lời.
. Còn Nạp Lan Khánh thần sắc vô cùng ngỡ ngàng xấu hổ, giận dữ, trắng bệch, tái xanh, tất cả các thần thái đều hiện ra trên khuôn mặt hắn!
Lý Dật càng bị méo xệch mặt vì tin tức động trời này, sau chốc lát không nhịn được lẩm bẩm:
- Như vậy... Đúng là loạn luân...
- Ha ha, lúc đó ta mới hiểu! Thời gian ta không ở nhà, vẫn có người bầu bạn cùng thê tử đáng yêu của ta... Ha ha, phụ thân kính mến của ta, quả nhiên rất yêu thương ta! Không những chăm sóc ta mà ngay cả vợ ta cũng chăm sóc hộ! Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...
- Thế nhưng ta đã biết chuyện này, lại chịu bỏ qua sao?
Nạp Lan Thiên Triết vẻ mặt dữ tợn:
- Bắt đầu từ ngày hôm đó, ta đã bày mưu tính toán! Cuối cùng! Ngày hôm đó, thê tử ta muốn đi thăm nhà! Ha ha, một cơ hội tốt biết mấy a! Trong sơn cốc ấy, ta đã giả làm sơn tặc, tự tay giết hết đội nhân mã, cuối cùng khi giết ả, ta hỏi ả, tại sao lại đối với ta như vậy! Thế nhưng ả lại không nói! Ha ha ha... Vì lão bất tử này, ả lại không nói gì?
- Ha ha ha... Thế nhưng không nói, ả cho rằng ta lại không biết gì sao? Lão quỷ này, có ơn với gia tộc họ, sau đó mượn cơ hội muốn có được thân xác của ả, và lúc đó, ả tìm đến ta, không vì chuyện khác, mà là vì ả đã có thai, vì vậy muốn ở cùng lão bất tử ấy!
- Ha ha ha... Tình thâm ý trọng! Đúng là tình thâm ý trọng!
- Lão bất tử! Ta hỏi người! Bao năm nay, ngươi có xấu hổ không?
- Ngươi có xấu hổ không?