Đả tự: Sided Lovettt
***
Xà Tôn Giả bĩu môi nói:
- Tiểu tử ngươi cũng chỉ là Đấu Giả mà thôi, đấu khí của ngươi có nuôi dưỡng ta nhiều hơn nữa, có thể sánh được một phần một trăm của sự tiêu hao lần này không? May mà Bản tôn cũng không cần thiết lấy đấu khí của người để hồi phục đấu khí bằng không thì đến ngày tháng năm nào cũng không thể hồi phục được!
Lý Dật nhíu mày nói:
- Vậy thì lão quỷ ngươi muốn đấu khí của ta để dưỡng sức, đây là chuyện gì?
Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:
- Đấu khí tu dưỡng của ngươi, tác dụng lớn nhất chính là để kích phát hoạt tính cơ thể của Bản tôn, khiến Bản tôn không vì việc ở trạng thái linh hồn lâu dài, mà bị tổn thương nghiêm trọng. Tiếp đó, Bản tôn muốn dùng đầu khí cần sức mạnh linh hồn... Thế nhưng sức mạnh linh hồn này Bản tôn không thể tự hồi phục được, dĩ nhiên cần người nuôi rồi!
Lý Dật nhíu mày nói:
- Vậy cũng tức là nói, chuyện Vân Thủy Thành lần này, ta chỉ có thể dựa vào bản thân thôi sao?
- Cũng đại loại như vậy đấy!
Xa Tôn Giả nói hàm hồ một câu:
- Có điều nếu chỉ là một cường giả Đấu Vương, ngươi cũng không sợ chứ...
Vừa dứt lời, thân hình của Xà Tôn Gia đã vụt lóe, sau đó từ từ thu vào trong Vân Hoang Giới Chi.
Lý Dật bĩu môi, sau đó lại lắc đầu, hai tay nhanh chóng kết ấn, đi vào trạng thái tu luyện.
Thiên địa nguyên khí xung quanh thoáng co rút lại, sau đó chảy vào cơ thể của Lý Dật giống như dòng nước. Hắn khẽ run người, Sa y Đấu khí tử sắc đã từ từ hiện trên người, ngay lập tức, điện quang vụt lóe trong gian phòng, cơ hồ như đã thay đổi hoàn cảnh...
...
Trong khi tu luyện, màn đêm rất nhanh đã trôi đi.
Ngày hôm sau, khi Lý Dật từ từ mở mắt, Sa y Đấu khí tử sắc trên người hắn đã từ từ thu lại, khiến sự mệt mỏi bao ngày nay của hắn đã hồi phục hoàn toàn. Đến lúc mặc lại áo choàng đen lên người, khí thế cả người hắn đã vô cùng kinh tâm động phách.
Nhảy vụt xuống đất, vận động cơ thể vì tu luyện mà đang cứng đờ của mình, sau đó Lý Dật mở cửa bước ra, đã nhìn thấy một thị nữ xinh đẹp đứng ở cửa từ lâu. Nhìn thấy Lý Dật bước ra, nàng vội vàng hầu hạ hắn rửa mặt.
Cảm giác này đối với Lý Dật đã phải nằm mưa dãi nắng trong bao ngày qua cảm thấy có chút kỳ quặc. Chần chừ một hồi, hắn vẫn xua tay ý bảo thị nữ đó lui xuống trong ánh mắt cô quái của người thị nữ, hắn tự mình chỉnh lý xong xuôi, rồi bước qua phòng của Cung Vô Song
Chỉ thấy Cung Vô Song với vẻ mặt như cười như không sớm đã đứng đợi Lý Dật ở cửa. Đến lúc hắn nhìn thấy, bất chợt lại cười nói với hắn:
- Xem ra thể trạng hôm nay của ngươi không tồi a!
Lý Dật phiên phiến gật đầu, nói:
- Cũng tàm tạm, hôm nay trời trong gió mát, đúng là một ngày tốt để đến nhà người ta kiếm chuyện... Hôm nay, ta sẽ tạo một bất ngờ nho nhỏ cho Nạp Lan Gia.
Cung Vô Song cũng cảm thấy hết cách với gã, chỉ mỉm cười rồi tiện tay khoác áo choàng đen lên người, sau đó mới theo Lý Dật chậm rãi bước xuống lầu.
Vào trong đại sảnh của lữ quán, có lẽ vì đang là sáng sớm, nên không có quá nhiều người như trong tưởng tượng chỉ có lác đác mấy người đang ngồi tán ngẫu ở một góc.
Người trung niên nam tử đã gặp hôm qua vẫn đứng ở một bên cầu thang nhìn thấy Lý Dật và Cung Vô Song xuông, hắn mới bước lên trên, mỉm cười nói:
- Xin mời hai vị, chuyện tiểu thư nhà ta hôm qua đắc tội hai vị, vẫn phải đa tạ hai vị đại nhân đại lượng không chấp. Còn việc hôm nay hai vị đến thăm Nạp Lan Gia, ta cũng đã bẩm cáo với Gia chủ đại nhân rồi. Gia chủ đại nhân đã nói, tuy vì thọ yến của lão tổ tông mà Nạp Lan Gia rất bận rộn, thế nhưng nếu là hai vị, có thể đến nhà bất cứ lúc nào a! Không biết hai vị muốn đi bây giờ hay là...
Thấy bộ dạng ân cần của đối phương Lý Dật và Cung Vô Song đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cùng lộ ra vài phần cổ quái. Phải biết rằng biểu hiện của Lý Dật tối qua tuy rằng rất khí thế, thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ là thực lực của một cường giả Đấu Giả có thể biểu hiện ra mà thôi.
Mà cường giả Đấu Giả trong Nạp Lan Gia, e rằng không có một trăm người, thì cũng có tám mươi... Họ lẽ nào lại vì một Đấu Giả mà ân cần như vậy?
Chỉ có điều, hai người hôm nay vốn dĩ đã chuẩn bị đến Nạp Lan Gia, nếu như đã có người mời, vậy thì cũng tránh được nhiều phiền phức.
Lập tức, Lý Dật trầm ngâm một hồi, sau đó nhàn nhạt nói:
- Nếu đã như vậy thì phiền tiên sinh đi trước dẫn đường!
Nam nhân trung niên ấy cũng không chút chậm trễ dẫn đường, cung kính đưa tay mời Lý Dật và Cung Vô Song đi ra cửa. Ở trước cửa lữ quán, sớm đã được bố trí một chiếc xe ngựa hoa lệ trao huy chương của Nạp Lan Gia Tộc ở bên cạnh.
Ở gần chiếc xe, một thị vệ đeo trường kiêm vẻ mặt đang cảnh giác, nhìn thấy người trung niên đó bước ra, vẻ mặt cũng hiện ra nét cười tươi.
Nạp Lan Gia này, rốt cuộc đang muốn làm gì?
Lý Dật trong lòng thầm cảm thấy vô cùng kỳ quái. Sắp xếp như vậy, e rằng rất ít khi thấy, điểm này có thể nhìn ra từ thái độ của những người trên đường ở xung quanh.
Có điều lúc này cũng không phải lúc nghi hoặc, Lý Dật nhìn thấy xe ngựa, được nam nhân trung niên ấy cung kính mời lên xe, hắn lạnh lùng bước tới, cùng Cung Vô Song đi lên xe. Chiếc xe ngựa từ từ chạy về phía cuối con phố.
Trung niên nam tử kia lại không lên xe, mà đánh ngựa ở bên cạnh chiếc xe, cơ hồ đã nhận ra vẻ nghi hoặc của Lý Dật, hắn cười ha hà nói:
- Vị các hạ đây... Quả thực không dám giấu, sau khi các hạ vào lữ quán, tại hạ đã đi điều tra lại lịch của hai vị. Đúng lúc điều tra đến Thương đội Hàn Gia, chỉ vậy thôi... Ha ha...
Nói đến đây, trung niên nam tử nở ra một nụ cười ám muội.
Lý Dật và Cung Vô Song lúc này đưa mắt nhìn nhau, cùng xem như đã hiểu. Khi họ ở Thượng đội Hàn Gia, Cung Vô Song đã vô tình dùng đầu khí thất luyện. Chiều này chỉ có bậc cường giả từ Đấu Vương trở lên mới có thể dùng được, dĩ nhiên người của Thượng đội Hàn Gia hiểu rõ, họ đã đắc tội với nhân vật nào.
Cái khác thì không nói, cho dù là một cường giả Đấu Vương. Nạp Lan Gia Tộc cung kính như vậy cũng là điều dễ hiểu. Dù gì lão tổ tông của Nạp Lan Gia cũng chẳng qua chỉ là một cường giả Đấu Vương mà thôi, còn bên mình cũng có một cường giả Đấu Vương, tựa hồ cũng có thân phận ngang hàng với Nạp Lan Gia...
Đương nhiên, chí ít nhìn từ bên ngoài là như vậy...
Hiểu được điểm này, Lý Dật cũng không đáp lời, mà khẽ hừ một tiếng không thèm quan tâm.
Trung niên nam tử cũng rất thông minh, thấy thái độ của Lý Dật như vậy, hắn thức thời nhanh chóng lui xuống.
Hai người trong xe ngắm nhìn cảnh sắc vô cùng hoa lệ của Vân Thủy Thành qua rèm cửa, sau chốc lát, Lý Dật đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Ta lại hy vọng Nạp Lan Gia lần này thông minh một chút, có thể chấp nhận yêu cầu của ta. Bằng không một thành phố đẹp như vậy mà bị hủy thì thật đáng tiếc.
Cung Vô Song nở một nụ cười đầy ý vị, nhưng không đáp lời, chỉ hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Tiếp đó, cả dọc đường đều im lặng.
Xe ngựa đi một vòng lớn trong Vân Thủy Thành, cuối cùng đã đến một con phố rất rộng rãi sáng sủa. Ở phía cuối con đường có một phủ viện vô cùng có khí thế. Trước cánh cổng to rộng hai bên có đặt hai pho tượng Ma thú bằng đá lớn, hai bên đường cũng toàn là thị vệ đang cảnh giác đứng canh.
Chỉ có điều, Lý Dật liếc mắt đã nhận ra, đám hộ vệ này đều chỉ là mặt bên ngoài, cao thủ thật sự, e răng đều ẩn núp ở chỗ tối, âm thầm bảo vệ Nạp Lan Gia Tộc a!
Thấp thoáng cơ hồ có mấy đạo khí tức u ám do thám. Có điều, Cung Vô Song cũng chỉ hừ một tiếng, rồi chặn lại sự do thám vô thanh vô tức kia, có lẽ những tên do thám ấy đã bị không ít thiệt thòi.
Sau khi trải qua một đợt do thám nhỏ, Nạp Lan Gia dường như đã thật sự xác định thân phận của kẻ đến đúng là bất phàm. Sau khi xe ngựa dừng lại trước cửa phủ viện, cánh cửa lớn được mở rộng ra, một nam tử chừng hai bảy, hai tám tuổi từ từ bước ra.
Nam tử này người mặc bạch bào, trên người toát ra khí tức của cường giả, trên khuôn mặt vô cùng bình thường lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, đôi tay chắp sau lưng đầy kiêu ngạo.
Có điều nhìn thấy Lý Dật và Cung Vô Song đã chậm rãi xuống xe, hắn đột nhiên nhanh chóng bước tới, khẽ chắp tay nói:
- Khách quý đến nhà, thất lễ không nghênh đón từ xa, quả thực là Nạp Lan Gia ta chậm trễ rồi. Hai vị khách quý... Tại hạ là con cháu Nạp Lan Gia Tộc, tên Nạp Lan Khánh.
- Nạp Lan Khánh?
Vừa nghe thấy cái tên này, Lý Dật và Cung Vô Song bất giác đưa mắt nhìn nhau. Vừa rồi chỉ nhìn, hai người cơ hồ còn tưởng vị này là Nạp Lan Hạ rất có danh tiếng. Thật không ngờ, hắn lại là Nạp Lan Khánh Thiếu gia, nghe đồn là không có gì nổi bật của Nạp Lan Gia.
Lý Dật nheo mắt thoáng dò xét một hồi, đột nhiên trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hắn phát hiện bản thân không thể nhìn rõ thực lực của vị Nạp Lan Đại Thiếu gia này.
- Lão quỷ!Ngươi nhìn ra hắn có thực lực gì không?
Lý Dật vội cất tiếng hỏi trong lòng.
- Ồ... Không nhìn ra...
Giọng nói của Xà Tôn Giả nhàn nhạt vang lên.
- Cái gì? Lẽ nào hắn là cường gia Đấu Hoàng? Có thể tự che giấu khí tức của mình sao?
Lý Dật hỏi câu này trong lòng, thủ chưởng khẽ nắm chặt lại...
Nếu Nạp Lan Gia có thêm một cường giả Đấu Hoàng như vậy, e rằng mục đích ngày hôm nay cũng khó mà đạt được!
Một lúc sau, giọng nói của Xà Tôn Gia vang lên, nói:
- Nói bừa gì vậy? Người cho rằng cường giả Đấu Hoàng là khoai mọc ở đất à? Tùy tiện tìm một người mà thấy được Đấu Hoàng? Tiểu tử này nhiều nhất cũng chỉ là Đấu Giả Đỉnh phong hay Đấu Sư gì đấy! Có điều thứ mà hắn tu luyện có thể là Công pháp ám thuộc tính, vì vậy khí tức mới u ám như vậy. Có lẽ nếu hắn không ra tay, thế gian này đúng là không ai có thể nhìn thấy được thực lực của hắn!
Ám thuộc tính... Lý Dật thoáng giật mình.
Đấu khí Ám thuộc tính, là một trong chín thuộc tính của đấu khí được coi như quỷ dị khó lường nhất. Người có thể luyện được đầu khí Ám thuộc tính, có thể nói là vạn người có một, có thể tìm được công pháp tu luyện Am thuộc tính thì lại càng khó hơn...
Chỉ có điều, một nhân vật hiếm như gấu trúc trong cái thế giới đấu khí này, hôm nay mình lại có thể gặp được, đúng là may mắn a...
Nghĩ đến đây, Lý Dật trong lòng khẽ động rồi cười ha hả, nói:
- Thì ra là Nạp Lan Đại Thiếu gia, không ngờ hai nhân vật nhỏ bé như chúng ta lại phải phiền Nạp Lan Đại Thiếu gia đích thân đón, quả thực là hổ thẹn, hổ thẹn...
Nạp Lan Khánh khẽ cười nói:
- Không dám, không dám. Hôm trước tại hạ được nhận được tin từ gia tộc, nói trong Vân Thủy Thành xuất hiện hai nhân vật rất lợi hại. Lệnh tỷ lại còn là cường giả Đấu Vương, trong lòng thật sự vô cùng ngưỡng mộ... Huống hồ, với thân phận của hai vị, nếu tại hạ không đích thân tiếp đón, há chẳng phải bất kính sao? Ha ha, hai vị, nơi này là cửa chính, quả thực không phải nơi nói chuyện... Hay là mời hai vị vào trong đi?
Dứt lời, Nạp Lan Khánh đưa tay ra thế mời khách, bản thân bất động thanh sắc lui sang bên nửa bước.
Lý Dật hai mắt sáng lên, nửa bước lui sang bên này của Nạp Lan Khánh đúng là thú vị a...
Với thân phận Đại Thiếu gia của Nạp Lan Gia Tộc như hắn, cho dù trong gia tộc không đợi gặp, cũng không đến mức phải đích thân ra đón khách? Hơn nữa còn lui nửa bước... Điều này cho thấy, hắn đã tiếp đãi hai người Lý Dật như khách quý, mà không phải là lễ nghi ngang hàng...
Phải biết rằng những Đại Thiếu gia thế gia đó, cho dù tính tình ôn hòa, cũng sẽ quyết không làm những chuyện như vậy!
Vì một bước nhỏ này, đã tự mình thừa nhận, thân phận không bằng đối phương rồi...
Cho dù thực lực bên này của mình, cũng đáng được Nạp Lan Gia coi trọng như vậy, cũng không đến mức vừa gặp mặt đã có chuyện thế này chứ?
Ha ha ha... Xem ra, chuyện Nạp Lan Gia này cũng thật thú vị đấy.
Nạp Lan Khánh này cũng không đơn giản a...