Trái tim của Lương Hiệt "hồi hộp" một chút.
Cho dù chân không tốt, thì anh cũng là một Alpha bình thường.
Omega mà anh yêu lúc này đang ngủ bên cạnh anh, hương thơm của tin tức tố tràn ngập ở chóp mũi anh. Anh có thể nhịn không làm gì đã khiến anh đêm nay mất ngủ. Nếu Tô Mộc chủ động quấn lấy anh, anh sẽ không thể thờ ơ được nữa.
Vì vậy, anh chỉ có thể nghiến răng từ chối một cách phũ phàng.
"Đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi."
"Mới mười một giờ!" Tô Mộc xoay người, cúi đầu xuống, "Chỉ một lần thôi, được không?
"Không được."
Tô Mộc duỗi một ngón tay ra, thề nói: "Hôn xong em sẽ đi ngủ. Thật sự sẽ không quấy rầy anh!"
Lương Hiệt không lên tiếng nữa, giả vờ như đang ngủ.
Tô Mộc gọi Lương Hiệt mấy lần mà không được đáp lại, đành phải miễn cưỡng nằm xuống. Y dán lên người Lương Hiệt, ngón tay khẽ chạm vào lồng ngực Lương Hiệt...Ngay lập tức, Lương Hiệt một phát bắt lấy tay Tô Mộc, siết chặt, khàn giọng nói: "Đừng làm rộn."
Lời này vừa ra khỏi miệng, tin tức tố trong không khí cũng trở nên nồng đậm. Tim Lương Hiệt đập rất nhanh, vừa lúc bị nhiệt độ trong lòng bàn tay Tô Mộc vuốt ve.
Tô Mộc vui mừng nhìn anh: "Tim của anh đập nhanh quá."
"Lương Hiệt, em muốn hôn anh một chút."
Tô Mộc nhanh chóng bật dậy, bắt được Lương Hiệt không thể chạy, y lấy hết can đảm đến gần khuôn mặt của Lương Hiệt, vừa lấn át vừa an ủi hô hấp trầm trọng của Lương Hiệt, nói: "Anh đừng căng thẳng, em sẽ không làm đau anh. Em yêu anh."
Lương Hiệt: "."
Lời nói này khiến Lương Hiệt nghĩ Tô Mộc sẽ làm chuyện gì đó lớn mật, nhưng anh chỉ thấy Tô Mộc nhắm mắt lại, ngưng thở, mạnh mẽ hôn lên môi anh một cái.
Khoảnh khắc đôi môi mềm chạm vào, nho chua cũng biến thành nho ngọt. Tô Mộc cảm nhận được nhiệt độ của Lương Hiệt, y cũng lưu luyến không muốn rời đi, vì vậy duy trì động tác này hồi lâu, cho đến khi không thể nín thở được nữa, y mới miễn cưỡng tách ra khỏi Lương Hiệt.
Y nói hôn một chút, thì thật sự chỉ hôn một chút.
Đôi mắt của Tô Mộc mờ mịt, trong tình huống này, vẻ ngoài bình thường của y lại trở nên đặc biệt hấp dẫn. Y ngượng ngùng, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không biết phải đặt tay vào đâu, ngốc nghếch cười cười: "Được rồi, được rồi, em hôn tốt lắm." Cuối cùng, để che đi sự xấu hổ của mình, y im lặng nằm sang một bên, nói một câu rất chân thành không thể giải thích được, "Cảm ơn anh."
Lương Hiệt chợt hiểu ra điều gì đó: "Đây là nụ hôn đầu tiên của em?"
Qua hành vi vừa rồi của Tô Mộc, y căn bản không hiểu hôn môi là như thế nào.
Tô Mộc cho rằng kỹ năng của mình quá tệ bị ghét bỏ nên y ngượng ngùng trả lời: "Ừm." Y gãi gãi chóp mũi, cảm thấy tin tức tố mùi hoa mộc miên trên cơ thể Lương Hiệt đặc biệt dụ người, tim y 'dong dong' nhảy lên. "Lần đầu tiên em nghe được anh mở mic nói chuyện hồi cấp ba, em liền thích anh. Trước đó, em chưa từng yêu đương với ai cả."
Lương Hiệt rất hối hận.
Nếu biết đây là nụ hôn đầu tiên trong đời của Tô Mộc, anh sẽ trân trọng nó hơn, thay vì từ chối Tô Mộc một cách liều lĩnh như vừa rồi khiến cho nụ hôn kết thúc đơn giản như vậy.
Anh nên chủ động một chút, ôn nhu một chút, và dạy cho Tô Mộc chuyện gì cũng không biết phải làm gì khi đang hôn.
Trong khoảng lặng ngắn ngủi, Tô Mộc bị chính mình làm cho lúng túng. Y nghiêng người, giật giật ảo ngủ của Lương Hiệt, cảm thấy mình nên ăn ngay nói thật sẽ tốt hơn.
"Thực ra...trước khi gặp anh, em đã có một hai người mình thích."
"Cái gì?" Lương Hiệt đột nhiên trở nên khẩn trương, không nói được cảm giác, giống như đầu quả tim bị véo một cái.
Tô Mộc rất khách quan về ngoại hình của mình, y nhìn Lương Hiệt, hai má vẫn còn hơi nóng: "Nhưng anh cũng biết dung mạo của em khá bình thường, bọn họ sẽ không thích em. Một số người tiếp cận em chỉ để làm quen với Cố Noãn. Khi em thổ lộ, tất cả đều bỏ chạy...Vì vậy, em là kiểu người 'đã thấy lợn chạy nhưng chưa bao giờ ăn thịt lợn', kỹ năng hôn của em cần phải luyện tập thêm."
Cái ví dụ lệch lạc này khiến Lương Hiệt trong khoảng thời gian ngắn không có lời nào để nói.
Thấy anh không nói nên lời, Tô Mộc xin lỗi nói: "Anh là người duy nhất không chạy, cho nên em càng thích anh. Đương nhiên! Em biết nếu chân anh không bị thương, chúng ta sẽ là người của hai thế giới, không bao giờ chạm được vào nhau, anh cũng sẽ không thích em."
Lương Hiệt nghe vậy, bất ngờ nhìn Tô Mộc.
Anh thấy Tô Mộc nói rất nghiêm túc: "Nhưng em, em thật sự rất thích anh. Em muốn cùng anh hôn môi, cùng anh nắm tay đi dạo, cùng anh làm những chuyện mà một đôi yêu nhau sẽ làm." Nói xong, y cảm thấy mình nói quá mức trắng trợn, hối tiếc giải thích: "Có lúc những ý nghĩ này xuất hiện, em thật sự không khống chế được."
Y nặng nề thở ra, lời trong lòng không kìm được thốt ra.
Ngoài cửa sổ có gió thổi qua, nhẹ nhàng bay qua ngọn cây.
Chân tâm của Tô Mộc đặt trước mặt Lương Hiệt một cách trần trụi, y không quản Lương Hiệt có muốn nó hay không mà trực tiếp 'bày ra', còn tự mình dâng lên cho đối phương. Nếu Lương Hiệt không cần nó, y sẽ rất khó đặt nó trở về.
"Lương Hiệt, anh có thể thích em nhiều hơn một chút được không?" Tô Mộc trấn an anh, "Cố Noãn nói em là kiểu người ưa nhìn. Nếu anh nhìn em nhiều thêm mấy lần, em sẽ dễ nhìn hơn."
Nói xong, không chờ cậu lại có tâm tình gì, Lương Hiệt đã nắm tay y.
Giọng nói của Lương Hiệt vẫn trầm thấp và kiên định: "Em không xấu." Anh cũng xoay người sang bên, siết chặt tay Tô Mộc, kéo tay y vào lòng, "Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thấy em rất dễ nhìn rồi."
"Sao vậy, em không tin à?"
Tô Mộc cho là anh đang an ủi mình, y chép miệng lẩm bẩm: "Nếu em đẹp mắt như vậy, yêu đương lâu như vậy, bọn người Cố Noãn chuyện nên làm cũng đã làm, còn anh đến hôn em cũng không có."
Ai có thể tin được?
Lương Hiệt nghe vậy, không còn rối rắm, không còn do dự. Anh đưa tay vuốt má Tô Mộc, hương thơm hoa mộc miên quấn lấy mũi Tô Mộc. Anh nghiêng người, đôi môi chạm vào môi Tô Mộc rồi mút nhẹ.
Ầm--------
Trong lòng của Tô Mộc cảm giác như có 800 con ngựa phi nước đại qua, nhất thời trợn to hai mắt.
Lương Hiệt hôn y?!
Đây có phải là nụ hôn thực sự trên thế giới không? Còn liếm lưỡi của y nữa! Hệt như trên phim truyền hình!!
Thời khắc này, Tô Mộc tưởng này tưởng kia không biết nên phản ứng như thế nào, trong lòng vui sướng đến "kinh hồn bạt vía", chặt chẽ ngậm miệng, cả người cương trực, không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
Y sợ mình cử động, làm hỏng việc, Lương Hiệt sẽ không hôn y nữa.
Lương Hiệt bất đắc dĩ, hôn y một lúc lâu, nhưng không nhịn được tách ra khỏi đôi môi "tường đồng, vách sắt" của Tô Mộc, đành phải nói: "Tô Mộc, há miệng."
Tô Mộc không dám.
Lương Hiệt lại ôn nhu nói: "Anh dạy em hôn, em không học sao?"
Mùi thơm dịu nhẹ của hoa mộc miên ôm trọn Tô Mộc. Cuối cùng Tô Mộc cũng buông tha sức lực của mình trước sự dụ dỗ của Lương Hiệt, khẽ mở môi. Lợi dụng cơ hội này, Lương Hiệt vòng tay ôm eo Tô Mộc, kéo y lên trên người mình, giữ chặt đầu Tô Mộc hôn lên.
Tô Mộc lần đầu tiên biết nụ hôn nguyên lai lại nóng ấm và triền miên như vậy.
Một nụ hôn nóng bỏng.
Tròn nửa giờ, Tô Mộc từ cái gì cũng không hiểu biến thành một người biết hôn một cách bình thường.
Cuối cùng, nếu không phải đôi môi của Tô Mộc sắp sưng lên, Lương Hiệt cũng sẽ không chịu buông ra. Khí tức ngọt ngào tạo nên sự ấm áp cho căn phòng nhuộm màu đêm đen, đêm nay hai người nhất định sẽ mất ngủ đến hừng đông.
Tốt hơn hết là nên nói ra lời trong lòng.
Đêm nay Tô Mộc đã thú nhận rất nhiều chuyện, lần đầu tiên y thành thật khai báo chuyện liên quan đến xe lăn.
Y đỏ mặt, lắp bắp: "Đây, đây là lý do tại sao em, em, em thường nhìn xe lăn của anh..." Y thở phào, "Cố Noãn dạy em, cậu ấy nói nếu có thể làm xe lăn của anh kẹt lại thì anh sẽ không chạy được nữa. Nhưng bánh xe lăn của anh lại chạy bằng điện, em không chặn được..."
Y càng nói càng khẽ, mấy chữ sau cơ hồ không phát ra tiếng.
Đôi môi của Lương Hiệt vẫn còn một chút tin tức tố vị nho, chạy thẳng vào tim anh.
Anh nói: "Sau này, đừng nghe Cố Noãn nữa. Nếu em muốn làm gì, anh sẽ cùng em làm điều đó".
Trái tim Tô Mộc run lên, trong đầu như có pháo hoa nổ tung.
Y tự nghĩ: Chết tiệt, kích thích quá rồi?